Trên xe bước xuống một người, dáng vẻ vội vàng đi đến bên cạnh cô, vốn còn đang muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng, hắn chỉ có thể im lặng.
Qua thật lâu, Hạ Điềm cuối cùng cũng điều chỉnh được tâm tình của mình, hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Sở Dương ngập ngừng hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Tôi đến trễ rồi?”
Cô gái hơi lắc đầu:
“Không có gì.”
Xoay người, cũng không tiếp tục nói thêm với Sở Dương câu nào, mà là đi ra đường lớn. Cô quyết định đến nhà Tô Ngữ một hôm, chuẩn bị tinh thần trước khi đối mặt với sự chất vấn của cả nhà. Cô cần thời gian để làm lắng dịu cảm xúc trong lòng.
Nội tâm rối bời khiến bước chân của cô cũng không ổn định, cô đột nhiên thấy chóng mặt, suýt chút nữa vấp ngã. Chỉ là lúc này, một cánh tay vươn ra, đỡ lấy thân hình lảo đảo của cô.
Sở Dương quan sát một lượt khuôn mặt nhợt nhạt của cô, hơi nhíu mày:
“Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Hạ Điềm nhờ vào sức từ tay anh, đứng thẳng người lên.
“Anh không phải đến tìm Lạc Thần sao?”
“Không, không cần thiết nữa. Hạ Điềm, nếu không vui, cô cứ nói với tôi, đừng chịu đựng một mình.”
Chuyện của Lạc Thần nói sau cũng được, quan trọng hơn là thần sắc Hạ Điềm rất kém, Sở Dương cảm thấy mình cần phải chăm sóc cô. Dù là xuất phát từ tình cảm cá nhân hay vì cô là bạn gái của Lạc Thần, anh đều phải có trách nhiệm.
Hạ Điềm cảm thấy không khỏe chút nào, vốn dĩ còn đang cố gắng chống đỡ, lúc này tìm được chỗ dựa thì tâm như giãn ra, rốt cuộc không khống chế được mà ngồi xuống, ôm đầu gối khóc nấc lên.
Sở Dương thấy cô khóc thì lúng túng không biết phải làm sao, thực chất anh cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm và dỗ dành phụ nữ.
Ngồi xuống bên cạnh, bàn tay to lặng yên vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Được rồi, khóc đi, khóc xong tôi đưa cô về, được không?”
Mặc dù không biết chuyện gì khiến cô thương tâm như vậy, nhưng Sở Dương có thể khẳng định việc này liên quan đến Lạc Thần.
Hắn nâng mắt nhìn vào trong biệt thự, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người, con ngươi thoáng co rụt. Là Lạc Thần và Vương Tuyết Tình? Bọn họ đi cùng nhau? Chuyện gì thế này?
Lạc Thần đương nhiên cũng phát hiện ra Sở Dương, còn có Hạ Điềm đang ngồi ở nơi đó, không biết là đang làm gì. Anh khựng lại, không tiếp tục đi tới.
Chưa đợi Hạ Điềm phát tiết xong, Sở Dương đột nhiên ôm vai cô, đỡ cô đứng lên, nhỏ giọng an ủi:
“Được rồi, đi thôi, tôi tìm cho cô chỗ khóc tốt hơn.”
Cô gái nhỏ không đáp lời anh, mặt mũi lem nước mắt bị anh cưỡng ép kéo vào trong xe. Cô lại thút thít mất một lúc lâu, mặc kệ cho Sở Dương lái xe chở mình đi. Đi đâu cũng được, cô lúc này sắp bên bờ sụp đổ rồi.
Sở Dương thông minh đến cỡ nào, vừa nhìn thấy Lạc Thần và Vương Tuyết Tình ở cùng một chỗ lập tức nghĩ đến vô vàn khả năng có thể xảy ra, sau đó nhanh chóng ôm Hạ Điềm đưa vào trong xe. Hắn sợ tiếp tục ở lại sẽ càng khiến cô đau lòng.
Hạ Điềm đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, khóc cực kỳ thảm. Người luôn lạc quan yêu đời như cô, lúc này mới hiểu được cảm giác khủng hoảng là như thế nào. Thật khó chịu, cô mệt mỏi tựa đầu bên cửa kính, một lát sau, cô dừng khóc, mắt híp lại.
Sở Dương nghĩ một lúc, quyết định thả chậm tốc độ xe, lát nữa chờ cô ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của cô dường như không tốt lắm, hay là bị kích thích mạnh nên mới thế?
Chỉ là hắn không ngờ được, lần này đến bệnh viện kiểm tra xong càng khiến Hạ Điềm muốn hỏng mất...
Thấy chiếc xe lao vụt đi trước mắt mình, Lạc Thần còn có thể làm gì hơn chứ? Đuổi theo ư? Anh có tư cách đuổi theo cô sao?
Vương Tuyết Tình ở bên cạnh ôm cánh tay của anh, nũng nịu gọi:
“Lạc Thần, em đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Mắt thấy chiếc xe kia đi xa khỏi khu biệt thự, Lạc Thần đột nhiên hất tay, đẩy Vương Tuyết Tình ra.
“Tôi không đói.”
“Anh…”
Cô nàng còn muốn nói gì, đã thấy ánh mắt đỏ lên của Lạc Thần, không phải vì khóc nên đỏ, mà là dấu hiệu của việc sắp nổi điên.
Vương Tuyết Tình lập tức ngậm miệng, một lúc sau mới cúi đầu khẽ nói:
“Được rồi. Em về trước, anh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em lại đến tìm anh.”
Cô cầm điện thoại lên gọi người đến đón mình, sau đó sải chân rời đi. Tạm thời để Lạc Thần bình tĩnh lại, bọn họ còn rất nhiều thời gian để vun đắp tình cảm, về phần Hạ Điềm, ha ha, cô ta xong đời rồi.
Chỉ cần nắm được nhược điểm của Lạc Thần, vậy thì không sợ anh dám làm trái ý cô, không sợ anh một lần nữa đến gần Hạ Điềm.
Cô đã hứa với Lạc Thần không tiếp tục ám hại Hạ Điềm, nhưng còn có người khác giúp cô xử lý tốt. Có lẽ anh không ngờ được đâu? Chuyện bị em gái ruột và cô hợp lực lừa dối, sau đó gài bẫy.
Cô rất trông chờ biểu hiện của Lạc Thần vào ngày mai, hoặc là nói, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hạ Điềm.
Hành hạ người khác không phải sở thích của cô, cô không biến thái đến mức đó, nhưng cô lại rất sảng khoái, rất vui vẻ nếu người cô ghét khổ sở.
Bản tính của con người chính là như vậy, chôn sâu trong lòng luôn có phần ích kỷ, phần ghen tỵ, phần độc ác… Nếu những thứ đó bị kích thích, lại không khống chế tốt, hậu quả có thể nghĩ.
Vương Tuyết Tình từ trước đến giờ làm việc luôn quyết đoán, chuyện gì đã muốn làm thì sẽ không do dự, vậy nên lần này, cô cũng phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Lạc Thần có thể tạm thời thỏa hiệp với cô, nhưng về lâu dài, khó nói anh sẽ phản ứng thế nào.