Hạ Điềm cảm thấy thái độ của Lạc Hy có chút quái quái, nhưng cuối cùng không tiện quan tâm quá sâu vào chuyện riêng tư của người khác, đành nhịn xuống. Cô mỉm cười đưa Lạc Hy ra khỏi phòng, lúc này, Lạc Thần cũng tiến tới, chuẩn bị đưa em gái trở về.
“Em đi đây, không cần tiễn.”
Lòng bàn tay và sau lưng Lạc Hy tràn đầy mồ hôi lạnh, không được tự nhiên chào hỏi rội vội vàng kéo va li rời đi. Cô nàng đến nhanh mà đi cũng nhanh, Lạc Thần nhìn bóng lưng của em gái, bất giác nhíu mày, khẽ gọi:
“Lạc Hy!”
Cô gái nhỏ đang đi đến giữa đường chợt tăng tốc, làm như không nghe được âm thanh của anh, dưới chân còn lảo đảo thoáng một cái.
Lạc Thần mím môi, anh đột nhiên có dự cảm không lành, trong tâm như có muôn vàn con côn trùng nhỏ đang bò đi bò lại, cảm giác này thật sự không tốt chút nào.
“Anh làm sao thế?” Hạ Điềm nhẹ nhàng phủ tay lên vai anh, giúp anh xoa bóp một chút.
Chỉ là còn chưa đợi anh trả lời, điện thoại của anh reo vang. Lạc Thần nhanh tay mở ra, lại nhìn Hạ Điềm một thoáng rồi mới bắt máy.
[Lạc Thần, nghe nói anh sắp cưới rồi? Em vẫn chưa nhận được thiệp mời.]
Giọng nữ có chút ngả ngớn vang lên, anh bật loa to, vì vậy Hạ Điềm cũng nghe được, đồng thời nhận ra giọng này là của Vương Tuyết Tình. So với trước kia nhiệt tình nũng nịu, bây giờ lộ ra chút lãnh đạm.
Nam nhân bình tĩnh chậm rãi đáp:
“Ngày mai anh sẽ gửi thiệp mời đến Vương gia, em không cần lo.”
[Hì hì, em đã chuẩn bị cho anh, riêng anh, một phần quà bất ngờ. Ngày mai sẽ cho anh biết, bảo đảm đủ đặc sắc.]
Lạc Thần không chút để ý, tùy tiện nói:
“Vậy cảm ơn em.”
Sau đó không đợi cô nàng nói thêm, điện thoại đã ngắt.
Hạ Điềm là người tinh ý, sao có thể không nhận ra sắc mặt của anh thay đổi, vội cười nói:
“Anh uống nước ép không? Em đi làm một ít ~ ”
“Ừm.”
Lạc Thần nghiêng đầu ôm eo cô, hai người ở trong bếp vừa làm nước ép vừa đùa giỡn. Căn phòng nhỏ tràn ngập hương vị riêng của thiếu nữ, trong lòng Lạc Thần như bay bổng, đây là một trong số ít những lần anh thoải mái như vậy, không phiền muộn, cũng không căng thẳng áp lực.
Hai người bận suy nghĩ về tương lai, Lạc Thần tất nhiên chỉ có một ý tưởng duy nhất. Anh ở bên tai cô thổi khí nóng, cười bảo:
“Sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu giống em nào.”
“Sao lại là con gái?”
Hạ Điềm rụt cổ nhìn anh, không phải những người trong giới thượng lưu thích sinh con trai để kế thừa gia sản hay sao? Ông chồng tương lai của cô thì ngược lại, mấy hôm nay anh cũng nhắc mãi về vấn đề này, luôn miệng đòi sinh con gái.
“Anh muốn dùng cả đời này cưng chiều em và tiểu công chúa của anh, về phần con trai… anh sợ thằng bé sẽ chịu nhiều áp lực.”
Không chút giấu diếm, Lạc Thần nói thẳng ra nguyên nhân mà mình không muốn sinh con trai. Với cá tính của Lạc Chi Quang, rất khó để đảm bảo ông ta không đem thằng bé biến thành rối gỗ mà nuôi dạy. Từ nhỏ anh đã phải học rất nhiều thứ so với lứa bạn cùng tuổi, tiếng Anh, tiếng Pháp, quản lý tài vụ, kinh tế tài chính, chính trị, lịch sử… Nói thật, đó là khoảng thời gian như ở trong địa ngục, ký ức tuổi thơ không vui vẻ gì. Anh không muốn tương lai con trai mình cũng phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy.
Hạ Điềm phát hiện anh nghiêm túc, cũng bị ảnh hưởng mà trầm giọng hỏi lại:
“Ngộ nhỡ em sinh con trai…”
“Vậy anh sẽ nỗ lực gấp đôi, để thằng bé muốn học cái gì thì học cái đó. Tất nhiên, anh vẫn thích tiểu công chúa hơn.”
Lạc Thần hôn cô một cái thật kêu, anh phát hiện chỉ cần ở bên cạnh cô, tâm trạng anh sẽ chuyển biến, lạc quan hơn nhiều. Vô tri vô giác, dưới năng lượng tích cực của cô, anh cảm thấy mình cũng trở nên vui vẻ hơn trước.
Bị anh đột nhiên áp lại hôn, cô chỉ có thể cười cười, đưa tay đẩy đầu anh:
“Được rồi, chuyện sinh con để sau đi, em hiện tại còn trẻ quá, không muốn làm mẹ đâu. Anh đừng làm rộn, em đang làm nước ép cho anh mà… A, ưm...”
Lạc Thần nhanh như chớp hôn xuống, ngăn lại cái miệng nhỏ đang mấy máy của cô. Một tay đỡ lưng cô, đem thân thể cô giữ chặt mà tiến công.
Hạ Điềm đã tập thành thói quen, nhưng như cũ có ý trêu anh, cô nghiêng người về phía sau, thân thể mềm mại lại dẻo dai, không ngờ có thể làm ra động tác uốn cong gần độ.
Lạc Thần bất đắc dĩ phải dùng hai tay giữ chặt eo cô, không thể tiếp tục hôn xuống, nếu không, bọn họ sẽ ngã. Anh cười nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai mang theo một tia nguy hiểm.
“Không ngờ được em còn rất dẻo dai.”
Cô gái nhỏ nhướng mày khiêu khích:
“Còn phải nói, người ta dù sao cũng học võ rất lâu.”
Cánh tay trên eo cô rắn chắc có lực, giữ cô cực kỳ vững vàng, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Trông anh cũng không giống người thường xuyên vận động, sao lại khỏe như vậy?
Vừa mới nghĩ đến đó, cô chợt cảm thấy cả người nhẹ tênh, bị anh ôm trọn trên tay.
Lạc Thần bế cô lên, hai cánh tay nhỏ mềm của cô liền theo đó vòng lên cổ anh. Anh cứ thế ôm cô đi ra khỏi phòng bếp, tiến về phòng ngủ, còn không quên trêu:
“Để xem em dẻo dai đến mức nào.”
Ý nghĩ đầu tiên lúc này của Hạ Điềm là: chết toi, chọc nhầm ổ kiến lửa. Còn có, nước ép trái cây của cô, trời aaaaaa.
Một đêm lăn lộn mệt mỏi, eo của người nào đó dù có dẻo hơn nữa cũng sắp bị vặn gãy. Sáng ra nam nhân thần thanh khí sảng, tươi rói như mặt trời ban trưa, nữ nhân ngược lại nằm lì ở trên giường rên hừ hừ không muốn bò dậy.
Cánh tay nâng lên, chỉ chỉ phòng bếp, cô gái nhỏ mệt mỏi nâng mí mắt:
“Em muốn ăn sáng, muốn uống nước ép…”
Lạc Thần cầm tay cô hôn một cái, sau đó đứng thẳng người lên:
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”