Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

chương 19: ăn tát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù trong lòng Hạ Điềm có kêu trời kêu đất thì cũng không thay đổi được gì, Lạc Thần vẫn khăng khăng muốn giữ cô lại. Cô cảm giác nếu cô còn nói tiếp thì anh sẽ đem hợp đồng “năm tháng ở chung” ra phe phẩy trước mặt cô luôn đó...

Cuối cùng, trước ánh mắt như lửa nóng của Lạc Thần, Hạ Điềm đành thỏa hiệp, không đi nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Lạc Thần gọi người đến sân bay đón em gái, hôm nay có vẻ như anh cũng không đi làm được nên đành ở nhà chờ người. Lần cuối cùng anh gặp Lạc Hy là một năm trước, khi con bé đáp máy bay về nhà chơi… Anh còn nhớ lúc đó Sở Dương trốn đi du lịch mất cả tuần vì sợ con bé dính chặt lấy hắn.

Sở Dương nghe ai kia sắp đến thì không suy nghĩ nhiều, tựa như một làn khói, lập tức biến mất tăm. Mặc dù hắn an ủi Hạ Điềm rằng Lạc Hy rất hiểu chuyện, nhưng thật ra con bé cũng là một cô nàng bướng bỉnh không khác gì Vương Tuyết Tình. Tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, có mấy ai thật sự sẽ biết cách tiết chế bản thân?

Hai nam nhân đều đi rồi, Hạ Điềm vẫn còn ngồi ôm con cún ngốc, không biết phải làm sao. Cô vừa định đi làm thì quản lý nhắn tin tới, bảo cô tuần này không cần đến công ty, khóa học của cô cũng bị hủy mất. Chẳng lẽ có người muốn nhằm vào cô sao? Được rồi, cứ sinh hoạt bình thường trước, xem như không có việc gì đi, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!

Bởi vì tình trạng sức khỏe của Lạc Thần không tốt nên cô cũng rất săn sóc, một chốc lại muốn nấu cái này, một chốc lại muốn làm cái kia cho anh, còn dặn anh nhất định phải uống thuốc đúng giờ.

Lạc Thần ngồi trên giường xem máy tính, tuy bệnh vẫn không rời công việc. Thấy Hạ Điềm đem nước vào cho mình thì mới tắt máy đi.

“Anh thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

“Tạm ổn. Lạc Hy, con bé… khụ… tính tình tương đối gắt gỏng, nên em chịu khó đừng so đo với nó. Trước kia vì con bé quá dính người, đòi sống đòi chết muốn làm bạn gái Sở Dương, dọa sẽ tự tử, nên hắn ta đành đồng ý. Chỉ là được một thời gian thì chịu không nổi nữa, cầu xin bố tôi cho con bé đi du học, chuyện sau đó chắc em cũng đoán được rồi, bọn họ chia tay.”

Anh hiếm khi nói nhiều như vậy, lúc nhắc đến Lạc Hy vẻ mặt cũng bất đắc dĩ. Hạ Điềm nghe xong hiểu rõ hơn một chút, gật gù đảm bảo sẽ không gây chuyện với con bé. Có vẻ Lạc gia vì đứa nhỏ này mà đau đầu không ít rồi? Lấy cái chết ra uy hiếp Sở Dương sao… Ắt hẳn ngày Lạc Hy biết mình phải đi du học cũng đã nháo một trận ra trò.

Lạc Thần mới nói một chút thì cảm thấy hơi mệt, mà Hạ Điềm tinh ý, biết anh cần nghỉ ngơi nên đi ra ngoài, sẵn tiện dọn dẹp nhà một lần nữa để đón Lạc Hy.

Chỉ là Hạ Điềm không hề ngờ tới, khi cô niềm nở chào hỏi cô em gái nhỏ đáng yêu của Lạc Thần, thì lại bị tát một bạt tai vang dội.

Lạc Hy vừa trở về lập tức hùng hổ đi vào biệt thự, gặp được một người phụ nữ bên trong, cô liền biết là ai, nhất thời tức giận xông lên não mà quăng ra một cái tát.

Hạ Điềm bị đánh trúng vì không phòng bị, tuy gò má đau rát nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh, không nên xúc động. Cô tự nhủ có lẽ vì quá yêu Sở Dương nên con bé mới tức giận như thế, nên chậm rãi nói:

“Em có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân, được không?”

Hạ Điềm tự nhận mình là người rất bao dung, nhưng câu nói tiếp theo của cô gái nhỏ trước mắt làm cô không thể bao dung nổi!

“Tôi thích như thế, cô có ý kiến? Còn dám ý kiến, ngay cả mẹ cô tôi cũng đánh!” Lạc Hy hừng hực khí thế giơ tay lên, chỉ vào mặt Hạ Điềm.

Con mẹ nó! Sở Dương! Anh bảo em gái Lạc Thần hiểu chuyện? Anh quay lại đây, tôi sẽ cho anh biết thế nào là hiểu chuyện!

Hạ Điềm suýt mất khống chế, nhưng nghĩ lại đây là nhà của Lạc Thần, đây là em gái của anh, cô liền nhịn xuống, cố gắng bình tĩnh.

“Chị không muốn gây chuyện, em đừng động đến bố mẹ người khác.”

“Tôi động thì thế nào? Cô dám đánh tôi chắc? Bất kể là ai, dám giành Sở Dương với tôi thì đều là tiện nhân! Mẹ của tiện nhân cũng là tiện nhân!” Lạc Hy hét to, lần thứ hai chỉ vào mặt Hạ Điềm.

Lạc Hy vẫn luôn tin Sở Dương chia tay với cô là vì có lý do khó nói, cho nên trong lúc học ở Canada cô chưa từng quên anh, chỉ chờ ngày tốt nghiệp là quay về tìm anh! Vậy mà giữa chừng anh lại có bạn gái mới, bảo cô chấp nhận như thế nào?

Từ bé đến lớn chưa ai dám tranh giành cái gì của Lạc Hy cô cả! Nếu dám tranh, thì kết cuộc sẽ rất thảm thiết!

“Chà, cả Lạc gia đều gia giáo như vậy, không hiểu vì sao lại xuất hiện một người như cô nữa? Tôi tôn trọng Lạc Thần nên mới nhịn cô, nhưng xin lỗi, sức chịu đựng của con người có giới hạn!”

Vừa nói hết câu, Hạ Điềm đột nhiên vung tay.

Chát.

Gương mặt trắng hồng của Lạc Hy lập tức đỏ lên, không kém vết tích trên mặt Hạ Điềm là bao. Nói thật, cái tát này đã tính rất nhẹ. Hạ Điềm học võ từ bé, nếu cô muốn thì hiện tại Lạc Hy đã nằm bẹp dưới đất bất tỉnh nhân sự từ lâu rồi.

“Cô… cô…” Lạc Hy bị đánh đến choáng váng, không phải vì đau, mà là vì bất ngờ. Có người dám đánh cô? Cô là hòn ngọc quý của Lạc gia, sao người này dám? Lạc Hy ấp a ấp úng, ngón tay ở trên không run lên bần bật.

Hạ Điềm đơn giản hất cái tay đang chỉ vào mặt mình qua một bên, nói:

“Nói chuyện không được chỉ thẳng mặt người khác, chưa ai dạy cô phép lịch sự tối thiểu này à?”

Mặc dù hỏi vậy, nhưng Hạ Điềm dám chắc Lạc gia có dạy bảo đàng hoàng, chỉ là cô gái nhỏ này không chịu học mà thôi.

Đúng lúc Lạc Hy muốn phát hỏa thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Có chuyện gì?”

Lạc Thần không nghĩ mới chợp mắt một chút mà đã xảy ra chuyện rồi. Anh mang vẻ mặt mệt mỏi đến gần, vừa quan sát hai người, đầu liền đau.

Nhìn thấy anh trai, không cần nói cũng biết Lạc Hy phản ứng ra sao. Đầu tiên là lã chã rơi nước mắt, sau đó cực kì ủy khuất cúi thấp đầu mà khóc.

Nam nhân khẽ đưa tay xoa đầu em gái:

“Đừng khóc, nói anh nghe xem, chuyện gì xảy ra?”

Hạ Điềm không muốn giải thích gì, thấy Lạc Thần không nhìn cô lấy một cái, trong lòng hơi thất vọng, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, tất nhiên anh sẽ quan tâm em gái mình hơn, cô còn để ý làm gì?

Lúc này Lạc Thần nhìn thấy biểu cảm của cô rõ ràng không đúng, vội lên tiếng:

“Hạ Điềm…”

“Tôi sẽ không xin lỗi, đừng bao giờ động chạm đến gia đình tôi..”

Cô bỏ lại một câu, không thèm đếm xỉa đến anh em bọn họ, xoay người đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại.

Truyện Chữ Hay