Lúc này Đường Linh Sơn lại nói:
- Chư vị, từ khi Hạ quốc thành lập cho đến nay, các vị dốc lòng dốc sức làm việc. Ta đã cố chủ trị sự vụ toàn cục trong nước, thế nhưng qua một thời gian lực bất tòng tâm, căn bản không có cách nào đảm nhiệm được, sợ rằng phụ sự kỳ vọng của các vị. Vì vậy lần thứ hai đề cử một người trí tuệ trác việt, có thực lực hùng hậu đến thay thế ta giữ chức vị chủ quân chủ trì đại cục Hạ quốc. Chính là người đang đứng bên cạnh ta Vân Thiên Hà. Hi vọng các vị có thể toàn tâm toàn lực phò tá hắn giúp cho Hạ quốc ngày một cường đại phồn vinh, những gì cần nói ta đã nói hết, các vị có ý kiến gì có thể trực tiếp nói ra!
Đường Linh Sơn nói những lời này tuy rằng đã có nói qua. Nhưng lần này tái nhắc lại, vẫn không khỏi gây ra sự dao động trong lòng mọi người. Lập túc có một viên quan tên là Lưu Thế Hùng lên tiếng nói:
- Quân chủ của một quốc gia, cần phải có cử chỉ già dặn, xác thực không có gì đáng trách. Nhưng chủ quân điện hạ, từ khi thành lập Hạ quốc tới này, người một mực chủ trì cục diện chính trị Hạ quốc. Hôm nay lại thoái vị, sợ rằng sẽ khiến bàn dân thiên hạ bàn tán, bất ngờ làm phản. Lúc đó sẽ sản sinh không ít phiền phức cho quốc gia, việc này thần kết luận cho rằng không thích hợp, cần phải cẩn thận khảo tra rồi mới quyết định!
Đương Linh Sơn vừa nghe, sắc mặt cũng trầm xuống nói:
- Vậy ngươi muốn khảo sát như thế nào, Thiên Hà là ai, trước đây tại Đường Kinh hắn đã làm những gì. Về trí tuệ cùng thực lực của hắn chắc hắn trong lòng mỗi người đều rõ hơn cả ta. Hơn nữa hiện nay Hạ quốc bốn bề thọ địch, ngươi cho rằng địch quốc sẽ cho chúng ta thời gian sao. Đặc biệt là những nơi đảm nhiệm phòng giữ, hoặc là điều nhiệm nguyên bắc tướng quân, mà trong bắc quân cũng có người cần được điều động. Tuy rằng có chút biến động thế nhưng có một số vấn đề của quân đội cần khép lại. Bất quá người đứng đầu hai quân cần phải văn thao võ lược mới được. Đối với vấn đề này các vị cần phải lo lắng nhiều hơn!
Dứt lời, Đường Linh Sơn cũng không có để ý tới mấy người phản đối, liền hướng vài tên thủ vệ đứng một bên vẫy tay. Tức thì Cuồng Đao mang theo mười mấy người mỗi người bưng một bàn tử đến.
Mọi người ngồi đây không sao giải thích được. Bất quá Đường Linh Sơn cũng không có giải thích để thủ vệ đưa cho mỗi người một cuốn sổ nhỏ trong bàn tử. Nguồn:
Thấy mọi người đều đã cầm cuốn sổ lên, lúc này Đường Linh Sơn mới bắt đầu giải thích:
- Các vị, chuyện ngày hôm nay cần phải có được kết quả. Sở dĩ trong tay phát cuốn sổ cho các vị là để các vị nếu như tán thành Vân Thiên Hà đến chủ trì sự vụ Hạ quốc thì hãy viết lên cuốn sổ kia tán thành còn không thì viết không tán thành. Sau khi mọi người đã lựa chọn xong vậy thì hãy để lại chỗ cũ!
Mọi người nghe Đường Linh Sơn giải thích xong mới hiểu, chính là dùng phương thức này biểu quyết để có hay không quyết định để Vân Thiên Hà làm chủ quân Hạ quốc, chủ trì toàn cục Hạ quốc.
Lưu Thế Hùng thường ngày là một trong những người cố gắng vì Đường Linh Sơn làm việc. Lần này hắn cũng cố gắng cũng là vì Đường Linh Sơn nhưng lại thấy không được cảm kích, lúc này cũng không có nói gì lui trở ra.
Một vị quan viên khác chi trì Đường Linh Sơn, lúc này mới nói:
- Chủ quân điện hạ, việc này xác thực là rất bất ngờ, người sáng nay đưa ra quyết định thoái vị, chúng ta cũng chưa có chuẩn bị tâm lý. Bất quá người đề cử người, chúng ta trước đây chưa từng có biết qua, người nếu như vẫn kiên trì, chúng ta cũng sẽ không có phản đối. Hôm nay các vị đều ở đây, hẳn là sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến cục diện chính trị. Thế nhưng điện hạ, người có lo lắng trong quân, nguyên trong tây quân có rất nhiều người từng là thuộc hạ cũ của người. Nếu như bọn họ biết được việc này, sợ rằng sẽ làm phản. Thời điểm lúc này chiến tranh có thể bùng phát bất cứ lúc nào, lòng quân không thể nào dao động được!
Lúc này, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn Đường Linh Sơn hướng hắn gật đầu.
Đường Linh Sơn hội ý, vì thế đứng lên giải thích:
- Trước khi ta thoái vị, đối với việc này cũng đã có nghĩ qua đối sách. Ta cùng Đồ nguyên soái còn có Cơ quân sư thương nghị đồng thời phát ra quân lệnh, nguyên những bộ hạ cũ của ta ở trong tây quân vì tránh cho việc ta thoái vị mà sau đó bọn họ làm ra những việc khiến cho lòng quân dao động. Vì thế dời Khiếu Lam Côn làm thành viên trong bí doanh của Viêm Hoàng cục cùng với Phó Hướng Vũ và tộc nhân Huyễn Vụ. Còn những thành viên trong bí doanh sẽ có nhiệm vụ bí mật điều tra hệ thống quan viên của các quốc gia khác. Tĩnh quốc của Đường Túc Ly có thành lập một tổ chức bí mật là U Ảnh, hiện tại vẫn còn một người mật thám nhưng thân phận hắn còn chưa có bại lộ. Tờ giấy trên bàn, Vân Thiên Hà có phân phó chính là chỉ lệnh cấp cho Lam Côn.
Tuy có chút lo lắng, nhưng với phương thức như vậy thì cũng không cần phải lo lắng nữa. Vì thế mà mọi người bắt đầu cầm bút bình chọn, xong rồi giao lên trên.
Đường Linh Sơn xếp thành một cuốn sách nhỏ xong rồi giao lên trên. Một viên quan mở sổ ra xem rồi tổng hợp ý kiến của từng người.
Thẳng đến lúc hoàn tất, Đường Linh Sơn nhìn qua kết quả một lượt, nhân tiện nói:
- Hôm nay tại quốc chính điện có hai mươi tám người, vắng tám người. Trong hai mươi tám người đang ở đây thì có tám người phản đối còn lại mười tám người tán thành, có hai người không lựa chọn. Kết quả cuối cùng cho dù tám người vắng mặt toàn bộ đều phản đối đi chăng nữa thì vẫn không bằng số người tán thành. Vậy việc này đã được quyết định, ngày mai liền cử hành nghi thức giao tiếp, các vị còn có điều vì thắc mắc cần hỏi?
Thấy mọi người không có lên tiếng, cũng không có cùng nhau thảo luận. Tất cả đều rất bình tĩnh, lúc này nét mặt Đường Linh Sơn mới hòa hoãn một chút, nói:
- Kỳ thực có một số vị là do ta triệu tập đến đây, đối với ta cũng hết mực trung thành, tại hạ vô cùng cảm kích. Nhưng cho tới nay, có lẽ mọi người đối với ta có một chút hiểu lầm, hôm nay mọi chuyện đã chấm dứt vì vậy mà ta cũng cần hướng tới các vị giải thích một chút! Thật ra khí số giang sơn Đường thị đã hết, ta cũng không có tâm tư tranh giành thiên hạ. Chỉ là ta thấy thiên hạ đại loạn, bách tính con dân Đại Đường lâm vào cảnh lầm than, mà cuộc sống ẩn cư của ta cũng bị quấy nhiễu. Vì thế ta cũng muốn vì thiên hạ mà làm một chút sự tình. Do đó ta mới triệu tập các vị đến đây thành lập Hạ quốc nhưng ta lại không có nói rõ cho mọi người hiểu cũng chính là sơ sót của ta. Hơn nữa hai năm qua, Hạ quốc phát triển rất nhanh mà năng lực của ta lại có hạn, mọi chuyện hầu như đều phải nhờ vào Cơ tiền bối cùng các vị giúp đỡ giải quyết. Ta thực cảm thấy xấu hổ, phụ thân trước khi lâm chung cũng có để lại di thư muốn ta không tham gia vào cuộc tranh đoạt thiên hạ mà ẩn cư sống một cuộc sống bình thường. Tới nay ta đã có thể thực hiện được, để cám ơn các vị đã từng quan ái, xin nhận một lễ của Đường Linh Sơn này!
Nói xong Đường Linh Sơn liền vái chào mọi người một lúc thật lâu rồi mới đứng thẳng dậy.
Mà mọi người sau khi nghe Đường Linh Sơn nói xong tất thảy đều cảm thấy tình chân ý thiết, thần sắc cũng khôi phục vẻ bình thường. Trong lòng bọn họ biết nguyên lai bọn họ đã hiểu lầm tâm tư của Đường Linh Sơn, kỳ thực bọn họ cũng không có chân chính lý giải rằng hắn còn không có bằng Vân Thiên Hà đang đứng trước mắt rất nhiều. Vì vậy mà trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Sáng sớm ngày hôm sau, quốc chính đại điện của Hạ quốc vẫn như cũ.
Chỉ khác với trước kia chính là vị chủ quân đang ngồi trong quốc chính đại điện không còn là Đường Linh Sơn nữa mà mới rồi tiến hành qua một hồi nghi thức giao tiếp long trọng, lúc này vị chủ quân mới chính là Vân Thiên Hà.
Ngay lúc Vân Thiên Hà đi tới đại điện thảo luận chính sự, thì thủ vệ kiểm quan chạy vào quốc chính viện giao cho Vân Thiên Hà một tờ giấy.
Nội dung trên tờ giấy, viết tên hai người cùng với giới thiệu đơn giản.
Mà trong lúc Đường Linh Sơn giới thiệu những thành viên trong quốc chính đại điện, Vân Thiên Hà cũng có lưu ý tới hai người này.
Hai người này một người gọi là Phó Hướng Vũ, một thân cao lớn, khuôn mặt đôn hậu giản dị của một người nông dân. Bất quá lúc Vân Thiên Hà nhìn hắn, nhãn thần người này cũng không có ngại ngần thản nhiên đáp lại. Biểu hiện của người này bề ngoài nhìn không ra được mánh khóe gì nhưng Vân Thiên Hà có thể cảm nhận được nội tức người này có điểm hỗn loạn, nhịp tim không được ổn định, hiển nhiên người này tâm cơ rất sâu.
Liếc mắt nhìn người này, Vân Thiên Hà lại liếc mắt nhìn về phía một người khác. Trong lòng nhất thời nghĩ có điểm cổ quái. Người này tên Khiếu Lam Côn, tướng mạo dễ nhìn, thoáng nhìn dáng dấp người giống như tiểu nhân nham hiểm. Nhưng nhãn thần của hắn cùng Vân Thiên Hà nhìn nhau một thời gian, Vân Thiên Hà có thể cảm nhận được sự chân thành sùng kính của người này đối với hắn.
Có thể thấy được trong hai người, không thể so sánh về tướng mạo, Vân Thiên Hà chỉ so sánh về sự nhạy cảm của hai người này thì có thể thấy được có điểm khác nhau.
Trong lòng Vân Thiên Hà hiểu rõ, cũng không có tái lưu ý hai người này. Lúc này trên cơ bản Đường Linh Sơn cũng đã giới thiệu các quan viên chủ yếu trong nước. Tất cả đều nhất nhất chiêu hô Vân Thiên Hà.
Bất quá Phù Linh San hướng Vân Thiên Hà chủ yếu giới thiệu nội các và lục bộ cùng với một số quan viên cao cấp ở trong nước. Về phần chức vụ hắn cũng không cần phải hướng Vân Thiên Hà giới thiệu lại. Chờ sau khi Vân Thiên Hà nắm được toàn bộ toàn cục thì cũng mất rất nhiều thời gian.
Trong thời điểm này, sau khi hoàn tất việc giới thiệu, Vân Thiên Hà cũng không có mang đến cho mọi người cảm giác áp lực như lúc trước nữa. Tất cả đều thả lỏng tự nhiên lên rất nhiều, cũng bắt đầu đàm luận. Bầu không khí vô cùng sinh động.
Tâm tình Vân Thiên Hà vẫn như cũ, bình tĩnh bình thản ngồi trên vị trí này. Hắn cũng không có nghĩ tới việc gì gọi là cải biến. Hiện tại cả thế gian này dưới ý cảnh Tinh Khung Quân Vương của hắn đều nhỏ bé huống gì chỉ là quân chủ của một quốc gia.
Sau khi làm xong công việc chuyển giao quyền lực, Đường Linh Sơn ly khai quốc chính đại điện. Hắn ăn mặc đơn giản chỉ giống như một người dân bình thường, vai đeo bao quần áo đi theo Đường Chấn Nam. Hai người quần áo giản dị, tựu giống như đôi bạn thân cùng nhau đi khỏi Lợi Châu thành.
- Buông xuống ?
Đang đi trên đường, Đường Chấn Nam nhàn nhạt nói.
Đường Linh Sơn chưa từng có cảm giác được giải thoát thoải mái đến như vậy. Tâm tư hắn lúc này vô cùng phần khởi, tinh thần chấn hưng, con đường mơ ước đang ở phía trước. Hắn xuất thần nhìn sinh cơ dạt dào bên ngoài thành, vẻ mặt hào hiệp nói:
- Lần này thực sự buông xuống!
Đường Chân Nam thấy thần sắc hắn như vậy, rốt cục trên mặt cũng nở nụ cười, nói:
- Hài tử, kỳ thực trong lòng Thiên Hà luôn đối đãi ngươi như một vị bằng hữu, thử đi Thanh Long sơn trở thành sử quan của thần điện, vận mệnh của ngươi liền có thể được cải biến. Hi vọng ngươi có thể giữ chặt cơ hội này!
Đường Linh Sơn nghĩ tới cái đêm hắn cùng Vân Thiên Hà cùng hắn nói chuyện, lúc này không khỏi lẩm bẩm:
- Ta sẽ…. ta sẽ quý trọng…