Đường Linh Toa đang nằm hôn mê trên ngọc đài trong tàng long bí thất đã rất lâu rồi.
Mặc dù có tàng long đại điện mang đến địa mạch chi khí, cùng với Tụ Phách Huyền Linh Trận kia phụ trợ. Đường Linh Toa đã hôn mê ba ngày, trong khoảng thời gian này, có lúc tưởng chừng như nàng không thoát khỏi cái chết. Rất may là không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, có thể thuận lợi vượt qua, thế nhưng lâu như vậy mà không có bất kỳ phản ứng nào, điều này cũng khiến cho Vân Thiên Hà cảm thấy lo lắng.
Hằng ngày, Vân Thiên Hà đều đến thăm nàng một lần.
Khí tức của Đường Linh Toa hết sức bình ổn, sinh cơ của nàng vẫn được bảo trì rất bình ổn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa có tỉnh lại. Ngay cả Tầm Nguyệt và Bạch nương tử mỗi lần tra xét cũng đều không thể tìm kiếm ra nguyên nhân nên cũng không dám vọng động.
Hắn không có cách nào tìm ra được manh mối trong chuyện này, cho nên mỗi lần nhắc tới hắn đều tỏ vẻ hậm hực.
Chỉ là lần này Tiểu Nguyệt Vi đột nhiên nhắc tới muốn đến thăm Đường Linh Toa, điều này khiến cho Vân Thiên Hà có chút ngoài ý muốn.
Khi Tô Tuyết liền giải thích nên hắn mới biết, mấy lần trước nàng mang theo hài tử và bà bà đến thăm Đường Linh Toa, cũng là để lau thân thể cho nàng. Lúc đó Tô Tuyết nói với Tiểu Nguyệt Vi rằng đây là tam nương của nàng. Từ đó về sau, Tiểu Nguyệt Vi ghi nhớ chuyện này trong lòng, thỉnh thoảng nhớ đến là muốn đến thăm tam nương.
Bất quá lần này nhắc tới chuyện này, Tô Tuyết thấy thần sắc Vân Thiên Hà không được tốt cho lắm, liền bế lấy hài tử rồi chuyển dời mục tiêu của tiểu hài tử này đến chuyện khác. Sau đó cả hai liền ly hai.
Tô Tuyết đi rồi, Vân Thiên Hà cũng không có nhìn những tư liệu tình báo này nữa. Hắn thu xếp cho Túc Dao và Thừa nhi mất vài ngày rồi mới đi đến tàng long đại điện.
………………….
Từ trong Thiên môn tàng long đi ra thì trước mặt chính là Thanh Long sơn.
Vân Thiên Hà đứng ở sân điện, nhìn cảnh trí dưới chân núi, xa xa nhìn thấy phòng ốc bằng gỗ xếp thành hàng, lúc này mới nhớ tới nơi này không phải là tiên cảnh.
Hắn ở chỗ này đã mấy năm, hầu như đã quên hết những thời gian sinh hoạt ở phàm tục. Lúc này đây, hắn dự định đi chung quanh du lãm một chút, nhìn sơn hà này cùng cảnh tượng náo động thiên hạ ở dân gian.
Đi trước một chuyến Độc Long cốc, đến Tạo Hóa thần điện đem hai Tạo Hóa giới chỉ cho Vân Sách, Vân Thiên Hà cũng không có ở lâu tại nơi này, liền trực tiếp hạ sơn.
Trước đây, Thanh Long sơn này thuộc Tuyền Châu, mà giờ đây nơi đây trở thành một phương lãnh thổ tối hậu của tàn Đường. Tuyên Châu vãng đông, Nguyên Định châu đông bắc nay đã trở thành lãnh thổ của Tĩnh quốc. Mà Tuyên Châu vãng nam, Dư Châu đông nam ở đây đều là lãnh thổ của Sở quốc.
Về phần Tuyên Châu vãng tây, Dư Châu tây bắc, Định châu tây nam đến Lợi Châu cùng với vùng tây bắc này đều là lãnh thổ của Hạ quốc. Tuyên Châu giờ trở thành vùng đất trung tâm của tam quốc, mỗi một quốc gia quản lý một góc, cũng không có quốc gia nào đi trước một bước tiêu diệt một tia cơ nghiệp tối hậu của tàn Đường.
Căn cứ vào tình báo của Viêm Hoàng cục đưa tới, Vân Thiên Hà mới biết hiện tại La Lan đế quốc đã chiếm được Băng Phong khẩu, nguyên là đại bộ phận lãnh thổ của Đại Đường. Đồng thời cũng thành lập liên minh quốc tế nhăm nhe xâm chiếm Hạ quốc.
Mà ở đây phía tây nam của Khai Châu, Liệt Diễm đế quốc cho quân tiên phong ẩn náu ở Thiên Quỷ sơn, tùy cơ ứng phó với tình hình trước măt. Liệt Diễm đế thủy chung không có khóa đại môn của Khai Châu thành.
Bất đắc dĩ bọn họ phải tràn lên phía bắc, nhưng thật ra họ có ý định xâm chiếm Tuyết Châu của Ngân Thản quốc. Nếu như không có núi non ngăn trở thì quân tiên phong của họ hẳn là có thể cùng với quân đội của La Lan đế quốc xảy ra tranh đấu.
Mặc dù như vậy, nhưng đối với hạ quốc mà nói, với hoàn cảnh trước mắt bốn bề thọ địch. Phía tây là Liệt Diễm đế quốc, phía bắc là La Lan đế quốc, phía đông là Tĩnh quốc, phía nam là Sở quốc. Hạ quốc chính là ở trung tâm của dòng xoáy, tình thế trước mắt thập phần nghiêm trọng.
Sau khi Vân Thiên Hà xuống Thanh Long sơn, liền đến căn cứ Sát Thủ Doanh quan sát một chút. Sau đó cải biến căn cứ Sát Thủ Doanh thành phân cục phía bắc. Ngoại trừ lưu lại đây một số người đảm nhiệm chức vụ trọng yếu, còn những cái khác bao gồm việc tiếp thu huấn luyện thích khách đều đã được thay thế.
Tuy rằng hắn không có nhận ra những người này, nhưng ở đây không ai là không nhận ra hắn. Vì vậy khi hắn đi tới căn cứ, tên huấn luyện viên ở đây thấy hắn liền lập tức tiến hành lễ trí. Có thể thấy được ở đây kỷ luật rất nghiêm minh.
Vân Thiên Hà đến đây cũng không phải là có nguyên do gì. Chủ yếu vì Vân Bôn hiện đang ở đây nên hắn mới tới.
Tuy rằng hiện nay hắn đã tiến vào Thiên Cảnh, có thể ngự không phi hành, chẳng mấy chốc mà tới nơi. Nhưng hắn vẫn nhở tới người bạn cũ của mình, hắn rất thích cái cảm giác cưỡi Vân Bôn chạy đi khắp nơi. Hơn nữa Vân Bôn cũng đã làm bạn với hắn từ hồi còn nhỏ vì vậy mà tình cảm rất sâu đậm, hắn không muốn vứt bỏ.
Sau khi Vân Thiên Hà đi tới căn cứ, tổng quản tại đây liền tự mình dẫn Vân Thiên Hà đến hậu phương.
Phía sau căn cứ có một cái sân tương đối trống trải, xung quanh đều là rừng rậm mà bên kia chính là Thanh Long sơn, cũng có nhất bộ phân lục tộc định cư tại đó.
Người của lục tộc rất yêu thích thiên nhiên, chính vì thế mà bọn họ thụ động lưu lại đó. Vân Thiên Hà mới đến mà một vị lục tộc trưởng lão đã vội vã phái một vị thiếu niên lên núi, điều này khiến cho Vân Thiên Hà cảm thấy có chút khó hiểu.
Bất quá rất nhanh, Vân Thiên Hà liền biết đáp án.
Dưới sự khoản đãi thịnh tình của lục tộc trưởng lão, chỉ sau một hồi Vân Thiên Hà liền nghe thấy một trận mã tê hoan minh đã đi tới ngoài cửa, hướng Vân Thiên Hà hoan hống, thậm chí thiếu chút nữa đã phá cửa mà vào.
Thử mã, tự nhiên chính là Vân Bôn. Truyện Sắc Hiệp -
Khi Vân Thiên Hà ra thụ ốc, Vân Bôn lập tức đi lên dùng mặt ngựa cọ cọ vào cánh tay hắn, đồng thời lắc lắc đầu sang trái sang phải, liên tục kêu lên vui mừng, có vẻ thập phần hưng phấn.
Nguyên lai, lần trước Vân Thiên Hà ly khai liền bế quan tu luyện, Vân Bôn cũng mang theo Lưỡng Thất Phi Tuyết Mã bào chạy tới thâm sơn ở phụ cận, vẫn chưa từng đi ra. Nhưng lục tộc trưởng lão sợ rằng bảo mã này có thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên đã phái hai thiếu niên chăm sóc. Lần này Vân Thiên Hà tới, lục tộc trưởng lão đương nhiên minh bạch ý tứ liền phái người chạy lên núi thông tri truyền lại tin tức.
Từ khi trở thành hoàng mã, mao sắc trên người Vân Bôn bắt đầu phai màu, trở thành một màu xanh nhạt, mà bên ngoài được bao phủ một cỗ kim sắc quang hoa trong suốt. Trong cơ thể nó có một cỗ khí tức hồn hậu, trong lúc đó nó thở một cái liền có thể cảm nhận được một làn gió thổi qua, khiến cho nó mang theo một cỗ hùng hậu chi thế.
Lúc này, lục tộc trưởng lão đã mang yên cương tới.
Vân Thiên Hà liền tiếp nhận, đeo lên lưng Vân Bôn, cũng không có dự định ở lại chỗ này lâu, liền hướng lục tộc trưởng lão cùng tổng quản cáo biệt. Vân Thiên Hà xoay người nhảy lên ngựa, Vân Bôn hoan tê một tiếng, bốn vó nhất tung, chẳng mấy chốc mà biến mất trong rừng rậm.
-----------
Hiện tại Vân Bôn đối với việc vận dụng thuấn di đã trở thành một loại bản năng.
Vân Thiên Hà cưỡi Vân Bôn trong thời gian xuống Thanh Long sơn, Vân Bôn lại càng đem tốc độ của mình phát huy đến cực hạn, cây cỏ trên núi cơ bản không có bất cứ thứ gì có thể ngăn trở được bước tiến của Vân Bôn. Hắn ngay cả nhảy lên, hơn nữa sử dụng thuấn di trên đoạn đường gồ ghề hay trên đoạn đường bằng phẳng đều giống nhau, tốc độ không hề có thuyên giảm một chút nào.
Lúc hạ sơn, Vân Thiên Hà cũng không có dự định đến các địa phương để khảo sát bởi vì sau khi xem tin tức tình báo của Viêm Hoàng cục thì sự tình ở những địa phương kia hắn thậm chí còn muốn rõ ràng thập bội.
Hiện tại thiên hạ thất phân, rung chuyển bất an, tùy thời đô hội có thể phát sinh ra tranh đấu, sinh hoạt của bách tính cũng vì cuộc chiến loạn này trở nên thập phần khó khăn.
Nguyên Đại Đường trước kia thế thịnh, hơn nữa gần đây cũng không có xuất hiện thiên tai, cho dù có chiến tranh cũng không có lan đến bách tính. Vì vậy sinh hoạt của bách tính trên cơ bản có thể duy trì, cũng không có phát sinh nạn đói, dịch tử.
Chỉ là lúc tàn Đường phân liệt, bách tính ở các quốc gia đều phải đi thụ binh dịch cực kỳ khốn khổ. Các quốc gia vì mở rộng quân đội mà ngay cả thiếu niên mười lăm tuổi trong nhà cũng bị cường hành buộc phải tòng quân.
Lúc Vân Thiên Hà hạ sơn, ra khỏi địa giới Tuyên Châu đi tới Định Châu và Dư Châu, tựu thấy rất nhiều bách tính ở thôn khẩu đang không ngừng khóc lóc tiễn biệt thân nhân đi tòng quân. Cảnh tượng cực kỳ buồn bã.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng nhận ra rằng những thiếu niên trẻ tuổi này đều bị binh lính ép buộc mang đi. Những bách tính này tuy không có tình nguyện nhưng cũng không có đến mức sinh ly tử biệt, có bách tính thậm chí còn mang theo cờ xí.
Khi những binh sĩ này mang người rời khỏi, Vân Thiên Hà dừng chân lại một lúc nghe thấy được nghị luận của các thôn dân, nói hài tử nhà mình nếu như có tiền đồ sau này có thể làm một đại tướng quân, nếu như có thể thắng trận thì tương lại có thể trở thành một đại công thần, sẽ được phong vương phong hầu, rất có tiền đồ và hy vọng.
Thấy từng thôn dân từ thống khổ mà hóa thành hi vọng, tràn ngập những ước mơ, trên cơ bản đều nghị luận về tiền đồ của hài tử nhà mình, bọn họ không hề nghĩ tới mặt trái của chiến tranh, đó là sự tàn khốc.
Bất quá Vân Thiên Hà từ những trắc diện này, quả thật quân đội đối với bách tính cũng có thực hiện công tác tư tưởng, xác thực rất có hiệu quả. Hiện tại khắp nơi quân lực đều tăng mạnh, đem các thiếu niên nhỏ tuổi nhập ngũ. Nhất là phương bắc, mật độ nhân khẩu ít hơn phía nam nên những bách tính nơi đây dù không có muốn cho hài tử đi tòng quân cũng không thể làm gì được. Nếu như không tòng quân, bọn họ cũng không có đường để sống.
Hôm nay, các nơi tuy nhân tâm hoảng loạn nhưng vẫn còn duy trì cảnh tượng thái bình, nhất là bách tính dân gian bọn họ không hề cảm nhận được cuộc chiến tranh tàn khốc và tử vong đang diễn ra. Họ chỉ biết rằng địa phương họ đang sinh sống đang bị một quốc gia xâm chiếm. Bọn họ cho rằng chiến tranh là chuyện của quân đội và quốc gia, căn bản không hề liên quan đến bọn họ nên họ vẫn sống những ngày yên vui.
Từ những gì thấy được tại thôn này, Vân Thiên Hà lại nghĩ những bách tính này không hề nhận thức được sự tàn khốc của chiến tranh, cũng không có phát sinh khủng hoảng chạy nạn. Trông có vẻ tốt nhưng về phương diện khác thì điều này không hay một chút nào.
Hắn thập phần rõ ràng, những bách tính này không hề có cảm nhận được chiến tranh, cùng lúc là các quốc gia tranh đoạt lãnh thổ, tàn Đường mất nhân tâm, mất thần khí xã tắc, cũng không có tiến hành hữu hiệu chống lại. Lúc quân đội hai bên chạm trán, thường tổ chức đàm phán, đã đem lãnh thổ cắt nhường giải quyết nên không có xuất hiện đại quy mô chiến tranh và thương vong, càng không liên quan đến bách tính.
Mà về phương diện khác, tàn Đường từ khi Đường Linh Thành đăng cơ tới nay, trong tay Đường Linh Thành cũng không có lấy một chi quân đội. Nguyên hoàng đế khống chế trong tay ngự lâm quân, tại lúc hắn thượng vị cũng đã bị các thế lực xâu xé nên không còn. Hơn nữa hắn cũng bị mất đi quyền lực, trở thành một con rối, phía sau có rất nhiều sự tình đều có Thiên Tháp và Trường Sinh giáo khống chế. Vì vậy giang sơn của tàn Đường tự nhiên rất nhanh suy tàn không còn, bị các quốc gia chia cắt chỉ còn mỗi một phần của Tuyên Châu.
Thế nhưng, Vân Thiên Hà biết tàn Đường khí số đã cạn kiệt, các quốc gia đều lợi dụng điểm này để phát triển mạnh thực lực quân sự, sau này bố cục thiên hạ sẽ là lúc lục quốc phân tranh.
Đến lúc đó chiến tranh đại quy mô, tử vong cũng tùy thời mà đến. Những bách tính này hiện tại hưởng thụ cuộc sống an bình này bất cũng chỉ là sự yên bình trước khi bão tố nổi lên mà thôi.