Buổi trưa, thời tiết nóng nực, chiếc ô "nha nha " che trên đầu giăng đầy đám mây, những cũng chẳng mang theo được một tia gió mát, thời tiết nóng bức, cũng khiến cho lòng ngươi có chút buồn bực không tên.
Vân Thiên Hà ra khỏi Đồ võ đường, trong đầu suy nghĩ minh luyện tập những bộ võ công hiện đại kiếp trước, tại thế giới này trở thành những bí tịch hết sức thâm ảo vi diệu, chỉ cùng là một chữ "võ " nhưng đối với hắn lại bất đồng, đó là sự kết hợp tinh hoa của hai nền võ thuật bất đồng.
Nhưng tại thế giới này, con đường võ đạo có nhiều chỗ không có đúng nghĩa, đa sư "võ sư" được sinh ra chỉ để phục vụ cho quân đội, chém giết trong chiến tranh, chỉ khi nào đạt tới tiên thiên võ sư, mới chính thức được xem như tiến vào con đường võ đạo chân chính.
Trí nhớ kiếp trước của hắn mang đến cho hắn rât nhiều tin hoa võ học đông phương và tây phương, cùng với "Vô lượng tinh kinh" do gia gia hắn truyền dạy, chính là công pháp phụ trợ rất mạnh, cho dù thân thể của hắn mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện, nhưng cũng không thua kém người khác, còn có kinh nghiệm chiến đấu cùng đại lượng kiến thức khoa học của kiêp trước truyền xuống, nhận thức của hắn đối với võ đạo rất sâu, hắn tin tưởng thành tựu võ học trong tương lại của mình.
Về tới Đồ phủ, đi tới hành lang Đông viện, đi qua hai cái cổng lớn, đến chỗ ngã rẽ, đi sang bên trái chính là nơi mẫu thân Vân nương của hắn ở, nhưng khí hắn vừa rẽ ngang, thính lực nhạy bén của hắn nhất thời nghe được thanh âm kinh hô của Vân nương, trong lòng cả kinh, bước càng thêm nhanh.
Khi hắn đi tới hành lang tòa nhà lớn, tránh qua một cây cột lớn, trong tầm mắt xuất hiện hai người đang đứng trước cửa, một ngươi thần sắc kinh hoảng chính là mẫu thân Vân nương của hắn, một người có bóng lưng mang theo vẻ mập mạp, Vân Thiên Hà nhíu mày chợt nhận ra đó chính là Đồ Chính Lâm.
Vân Thiên Hà không có tiến lại ngay lập tức, mà miệng hắn nhếch lên một tia cười nhạt, một nửa mũi tên hắn mang về từ sân luyện công nắm thật chắc trong tay.
Đồ Chính Lâm trên mặt mang theo nụ cười ty tiện, đang dây dưa cùng Vân nương nói:
-"Vân Y Nhi, hôm nay nàng đã là phu nhân, được hạ nhân hầu hạ, cuộc sống sau này sẽ thoải mái mà trôi qua, một mình một khuê phòng nàng không cảm thấy tịch mịch sao, nhìn đôi tay mới nhỏ bé làm sao.. sách sách... Có phải những vêt thương do đun nước đã lành rồi không, hãy cho đẻ cho ta xem nào ?"
Hằn vừa than thở, vừa tiến lên phía trước đưa tay tóm lấy cổ tay của Vân nương.
Cổ tay nhỏ nhắn tinh tế ,bị một kìm hãm bởi một gọng kìm, Vân nương kinh hãi vội rụt tay về, trên mặt tràn ngập sợ hãi, bởi vì phải làm hạ nhân rất lâu nên nàng đối với Đồ Chính Lâm này luôn có một cảm giác sợ hãi, lúc này dáng vẻ nhu nhược của một tiểu cô nương nhỏ bé đứng trước bầy lang sói hoàn toàn được phát ra trên người nàng.
Vân nương chỉ như một nhành cây ngọn cỏ mềm mại yếu ớt, Đồ Chính Lâm cảm giác được thứ gia thịt mềm mại qua đầu ngón tay, dục hỏa trong người như đổ thêm dầu, khiến dâm tâm đại động, ánh mắt trở nên nóng lên bởi ngọn lửa dâm tà, tiến lên phía trước nói:
-"Tiểu Vân Nhi, ngươi không cần phải sợ, ta đây cũng chỉ muốn quan tâm tới ngươi mà thôi...Chẳng lẽ ngươi lại cự tuyệt tâm ý của ta đối vơi ngươi sao, ngươi mình một khuê phòng tĩnh mịch, đã lâu không trải qua mây mưa ân tình, nhìn ngươi chịu đựng như vậy ta thật không đành lòng.!"
-"Nhị...Nhị gia, xin ngươi tự trọng, ta là người đã có chồng !"
Vân nương nghe Đồ Chính Lâm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mang theo vẻ nổi giận và vài phần bối rối.
Đồ Chính Lâm chẳng thèm nghe tới, tiếp tục ngạo nghễ nói:
-"Ngươi cũng tính là có chồng sao, tai sao ngươi đó lại bỏ rơi ngươi ở chỗ này, hắn ta chính chiên liên miên, chỉ sợ cũng đã sớm có niềm vui mới ở biên cương rồi, mà ngươi hiên giờ vẫn cứ căn răng kiên trì chịu khổ như thế sao... chịu đựng sự tịch mịch vô hạn đó sao.. hãy để lão gia hưởng thụ niềm hoan ái tột đỉnh nhân gian, cùng nhau vui sướng.."
Vân nương tiếp tục lùi lại, càng thêm bối rối, nhưng lạnh giọng nói:
-"Nhị gia, mặc du ta thân phận hèn mọn, nhưng cũng phải giữ mình trong sạch, cho dù chông ta không có nửa phần tình nghĩa với ta, cũng không thể để cho ngươi lấn nhục, ngươi nên nhớ Đại nguyên soái hiện giờ vẫn ở trong phủ.!"
Đồ Chính Lâm lửa dục công tâm, một lần nữa chịu nhục, cũng không có tiếp tục dùng lời lẽ lôi kéo nữa, hắn nở nụ cười dữ tợn nói:
-"Vốn lão gia coi trọng ngươi, nhiêu lần hạ mình ám hiệu, vậy mà ngươi con tiện nhân không biết tốt xấu, lần trước không đánh chết tên tiểu tử đó đã là rât chiếu cố cho ngươi rồi, muốn để cho người biết điều mà thức thời, thì lão gia sẽ bảo vệ tên tiểu tử đó, và ngươi cuộc sống cũng sẽ thoải mái, còn nếu không, hừ...! "
Nghe những lời này, Vân nương ngẩn ra, vẻ mặt hoảng sợ, nếu hắn thật sự hạ độc thủ với con mình, mình phải làm thế nào cho phải, cuộc đời này mọi tâm huyết đều đặt trên người con trai mình, chỉ cần con mình bình an, mọi nỗi khổ nàng đều có thể vượt qua, nghe Đồ Chính Minh nói, trong lòng nàng có chút do dự.
Đồ Chính Lâm thấy thần sắc Vân nương có chút bối rối, không ngừng do dự, tâm hỏa lại bùng phát, cũng không kịp quan tâm đến chuyện khác, trong lòng chỉ nghĩ thừa lúc nàng mất tập chung, tiến tới ôm nàng vào trong lòng, một phen mơn trớn, giải tỏa những khát khao, nói không chừng nàng không nhịn được mà toàn tâm toàn ý đối với hắn, sẽ không còn do mình đòi hỏi nữa.
Nghĩ là làm, Đồ Chính Lâm nhào tới phía trước, một phát tóm được cổ tay Vân nương, mạnh mẽ ép nàng vào trong lông ngực, mặc cho nàng dãy dụa, hắn sẽ hôn lên đôi môi nho nhỏ nhu nhược kia.
Nhưng hắn vừa mới định cúi đầu, bông nhiên bản năng bảo cho hắn biết, sau lừng truyền đến một cỗ nguy cơ cực kì lớn, lúc này dục hỏa làm lu mờ lý trí, hắn chăng them nghĩ nhiều đến vậy, hôm nay ai phá hư chuyện tốt của hắn chính là phải chết, hắn cứ thế mà tiếp tục hành động của mình.
Khi Đồ Chính Lâm mới cúi đầu ghé vào trước mặt Vân nương, hắn cảm thấy cổ mình bị một cái gì đó cứng rắn như thép kẹp lại, hít thở không thông, tiếng thở càng thêm dồn dập, vốn định hôn vào miệng, nhưng thoáng cái lại cắn trúng đầu lưỡi ,tia máu tràn cả ra ngoài miệng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hắn mãnh liệt xoay người lại, nhìn thấy Vân Thiên Hà đang nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt bằng hàn thấu xương, hắn rùng mình một cái, dục hỏa trên người giảm đi vài phần.
Nhưng ngay sau đó hắn động não, mặc dù mình chỉ là một phế tài võ học, nhưng bao nhiêu năm luyện tập cũng cũng đạt được chuẩn võ sư sơ cấp, làm sao phải sợ.
Thấy tên tiểu tử này dám động thủ với mình, hắn lập tức đẩy Vân nương ra, tức giận, đánh ra một quyền, mang theo thanh âm xé gió của kình khí, nhằm thẳng lồng ngực của Vân Thiên Hà mà oanh kích.
Vân Thiên Hà cảm thấy cỗ kình khí này giống bổ nhào mà đến ,thân hình tránh né tinh diệu, bàn tay chế trụ nơi cổ Đồ Chính Lâm biến trảo thành chỉ, dùng một đầu ngón ta đâm vào gia thịt trên cổ rồi khẽ rạch ngang một đường, ngay lập tức máu từ trên cổ Đồ Chính Lâm chảy ra một vệt.
Đồ Chính Lâm dù sao cũng đạt cảnh giới võ sư, gia thịt không phải như người thường mà so sánh, mặc du nhiều năm qua hắn vẫn chỉ dừng lại ở mức so cấp võ sư, nhưng kinh nghiệm thì không ngừng tích lũy, bị Vân Thiên Hà để lại một vết rách trên cổ, cũng không sâu, không ảnh hưởng nhiều lắm.
Lau đi vệt máu trên cổ, Đồ Chính Lâm nổi giận, cũng không để ý tới một quyền của hắn Vân Thiên Hà làm thế nào mà tránh thoát, một lần nữa kình khí trong người giống như nước lũ bộc phát, một quyền đánh ra kình phòng gào rít tiếp tục tập kích vào mặt của Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà lần đầu tiên đối chiến cấp bậc võ sư, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, hắn biết rõ cỗ kình kia cho dù đánh hụt, cũng sẽ khiến cho hắn chịu thiệt thòi, không dễ chịu chút nào.
Đến khi kình khí đánh tới, cước bộ của hắn như gió, "Phương thốn bộ" được sử ra, nhanh chóng tránh qua, rồi cước bộ mãnh liệt đạp xuống đất, thân thể giông như chiếc lá rụng nhẹ nhàng lui ra sau mấy bước.Một quyền của Đồ Chính Nguyên rơi vào chỗ trống, mặc dù mang theo một cỗ kình phong mãnh liệt, nhưng tác dụng chỉ như một cơn gió to thổi bay chiếc lá rồi chậm rãi rơi xuống.
Đồ Chính Lâm một quyền tích xúc kình khí đánh vào chỗ trống, giông như đánh lên chiếc màn, trong lòng vô cùng khó chịu, thu quyền về, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà nói:
-"Tiểu tử, đừng tưởng ngươi học được mấy chiêu đã nghĩ rằng đủ từ cách giao thủ với lão gia ta, hôm nay ta sẽ cho một tên tiểu võ sĩ như ngươi biết thế nào là thực lực của võ sư !"
Nói xong, Đồ Chính Lâm hét lớn, kình khí trong thân thể phóng ra ngoài tưởng chừng như chân thật, không ngừng rít gào xung quanh hắn, tiếp tục một quyền nữa, nhưng đây lại là quyền kình, phá không mà tới nhằm thẳng đầu của Vân Thiên Hà. (giống sôn gô ku vận nội công )
Một lần nữa Vân Thiên Hà lại chọn đúng thời điểm, dưới chân vận dụng "Phương thốn bộ" dịch chuyển, rồi cả người phất phơ trong gió nhanh chóng lùi lại, tránh thoát được quyền kình do Đồ Chính Lâm đánh ra, nhưng cố kình khí đi trước tốc độ lại quá nhanh, mặc du hắn đánh tránh được, nhưng gò má vẫn vị kình khí xượt qua, truyền đến cảm giác đau đớn như dao cắt, trên quần áo cũng xuất hiện mấy lỗ thủng do kình khí gây nên.
Đồ Chính Lâm hét lên một tiếng, tụ tập kình khí, tiếp tục phát quyền như cuồng phong bạo vũ, hắn không đánh trúng tiểu tử này, trông đầu hiện lên sát tâm.
Vân nương đứng một bên, thân thể run lẩy bẩy, cắn chặt đôi môi, mắt thấy Đồ Chính Lâm động sát cơ với con mình, vì muốn cứu con, trong lòng bộc phát ra một cỗ dũng khí chưa bao giờ xuất hiện trên thân hình nhu nhược yếu đuối này, hét lên một tiếng, bổ nhào tới, nhưng còn chưa tới gần đã bị Đồ Chính Lâm phóng thích kình khỉ đây lui, ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Vân Thiên Hà thấy được cảnh này, sát cơ chợt hiện, trong mắt phóng ra một cỗ băng hàn, hôm nay cho dù không giết chết được tên súc sinh này, nhưng nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết !
Nhưng mà trươc mắt Vân Thiên Hà không thể nào so sánh lực lượng với Đồ Chính Lâm được, chỉ có thể dùng tới tinh hoa trong chiếu số để hóa giải công kích của Đồ Chính Lâm.
Mặc du mỗi quyền đánh ra, hắn đều tránh thoát, nhưng công kích phát ra từ khối kình khí giống như một thanh thực kiếm sắc bén, không ngừng xẹt qua người hắn, giống như đang cắt gọt một khối sắt, quần áo của hắn lúc này đã bị cắt cho rách bươm, lộ ra từng mảnh gia thịt bền chắc, thậm chí còn có một vài vết rách rơm rớm rỉ máu.