Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

chương 4: lần thứ hai ăn chung, ăn lẩu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa hè gần sáu giờ tối, khí trời vẫn còn rất nóng, không khí cũng không thoải mái, bụi bậm trải rộng.

Triệu Nhiễm Nhiễm đi ở phía trước, suy tính ăn cái gì. Thịt nướng? Cô không thích ăn, trời cực nóng ăn chán ngán; món tây? Cũng không được, hoàn cảnh quá yên tĩnh, với lại lúc đợi món ăn thì hai người ngồi chung thật lúng túng.

Lẩu thì tạm được.

Ăn lẩu có một chỗ tốt, đó là hai người không quen nhau lại cứng rắn ở chung, vốn không lời nào để nói, nhưng ăn lẩu lại khác, xem nước lẩu, vội vàng chào hỏi rồi bỏ thức ăn vào trong, thịt, đậu hũ, rau dưa, bánh phở. . . . bạn hỏi thăm tôi, tôi kêu gọi bạn, bất tri bất giác quan hệ sẽ thân hơn, không khí cũng có thể mở ra, quan trọng hơn là sẽ không lúng túng.

Cô lập tức liền quyết định đi ăn lẩu.

Giang Tiềm vẫn không gần không xa đi theo phía sau, thấy cô vẫy tay, liền vội vàng đi mau mấy bước đuổi theo sóng vai với cô.

"Chúng ta đi ăn lẩu được không?"

Giang Tiềm gật đầu một cái, "Được, tôi không kén ăn."

Triệu Nhiễm Nhiễm vui vẻ, tổng cộng cùng nhau ăn hai bữa cơm, hai lần anh đều nói những lời này, rất dễ nuôi chứ sao.

Cô vui lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, Giang Tiềm nhìn cả người cũng sảng khoái, cảm thấy Triệu Nhiễm Nhiễm càng đẹp mắt hơn.

Cuối cùng, hai người chọn một nhà hàng lẩu thật lớn, hoàn cảnh chỉnh tề, ánh đèn sáng tỏ, ngồi vị trí cạnh cửa sổ còn có thể quan sát quang cảnh thành phố, lúc không nói một lời cũng có thể xem là đang ngắm cảnh.

Triệu Nhiễm Nhiễm chọn rong biển và thịt dê liền đẩy thực đơn qua, Giang Tiềm thấy lượng cơm cô ăn thật sự quá nhỏ, cũng không thể không biết xấu hổ gọi nhiều, lại gọi vài dĩa thịt, bánh phở, rau dưa, đậu hũ, cá viên xong, liền buông thực đơn xuống.

Món ăn dọn lên, đến mười mấy dĩa lớn, có thể ăn hết sao?

Nhưng cô cũng không còn ngu mà hỏi, lượng cơm ăn của hai người đàn ông trong nhà đều gấp hai ba lần cô, nhưng vẫn có người có thể ăn nhiều hơn, cô chỉ từng thấy Dương Chấn Chấn - bạn trai Trương Lam ăn cơm, người ta chưa bao giờ dùng chén nhỏ, ngại múc từng chén quá phiền toái, trực tiếp sử dụng bát to để ăn, bà ngoại cô xem Dương Chấn Chấn ăn cơm xem đến nghiện, mỗi lần đều vui vẻ, vui vẻ hơn cả chính mình ăn.

Cơm nước no nê, nhìn qua mấy cái dĩa trống không, cuối cùng đánh giá ra lượng cơm ăn của Giang Tiềm rồi, khẳng định chỉ có hơn chớ không kém Dương Chấn Chấn, gọi món bánh ngọt thì cố ý kêu ba phần.

Đến gần kết thúc, Giang Tiềm vượt lên trước bỏ tiền tính tiền.

Triệu Nhiễm Nhiễm vốn tính toán tận chức địa chủ, bữa cơm này do cô mời, nhưng đột nhiên liền nhớ lại Triệu Trí Lược từng nói một câu nói.

Em ấy nói: đàn ông hiện nay có mấy loại sau, đàn ông có tiền, hơn nữa nguyện ý cho phụ nữ dùng tiền là người thành thật; nếu không chịu bỏ tiền thì không thành thật; nếu dùng tiền của phụ nữ nghe lời của phụ nữ, thì kêu là trai bao, vậy thì quả thật không phải đàn ông.

Cô cảm thấy, Giang Tiềm rất nghe lời, mặc dù mình không phải bà xã của anh, nhưng liên lụy đến vấn đề mặt mũi vẫn phải giữ, anh nguyện ý tiêu phí thì tiêu, cũng không bao nhiêu tiền.

Rời khỏi nhà hàng lẩu, vẫn chưa tới chín giờ, lúc này khí nóng tiêu mất, chính là thời điểm tốt để tản bộ. Thời tiết ôn hoà, gió thổi vào mặt thật thoải mái, tâm tình của Triệu Nhiễm Nhiễm lúc này đạt tới điểm cao nhất, tốt nhất của ngày hôm nay.

Giang Tiềm cũng không nói chuyện, vẫn theo sát ở sau lưng cô, hỏi cái gì đáp cái gì, làm cho người ta tìm không ra tật xấu gì. Chỉ là cô không biết, Giang Tiềm lật đi lật lại hai tờ vé xem phim trong tay, cho đến giờ cũng vẫn ngại mở miệng mời cô đi xem phim. Cho đến thật lâu sau này, hai người đã kết hôn rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn một mực hoài nghi, Giang Tiềm thật ra là diễn viên, nếu không sao có thể diễn nhân vật trung hậu này tốt thế. Mà trên thực tế, anh chính là một người lăn lộn 'giang hồ'.

Triệu Nhiễm Nhiễm và Triệu Trí Lược là đúng chị em sinh đôi, lúc nhỏ, hai chị em nhìn nhau đều thấy ghét, chị Triệu cảm thấy em Triệu đặc biệt đáng ghét, ra đời trước thì chiếm một nửa địa bàn của cô, ra đời sau lại chiếm một phần lương thực của cô không nói, trong bụng còn đầy ý nghĩ xấu.

Khi đó thân thích bên nhà bà ngoại đều hình dung thế này: nếu như có một cây pháo, tiểu Lược là người đốt lửa, thì Nhiễm Nhiễm nhất định là đạn pháo.

Nói đơn giản một chúti, khi còn bé Triệu Trí Lược gây sự thì Triệu Nhiễm Nhiễm chửi nhau với người ta, cậu gây thì cô thay cậu gánh nồi đen, Triệu Trí Lược ý nghĩ xấu đầy bụng còn hay trêu chọc tố cáo, ‘Chị cháu không chịu nghe lời của cháu, cháu đã nói cho chị ấy biết dưa chuột gai không thể hái xuống, mầm cây không thể đạp. . . . ’, mở to mắt nói mò, trên thực tế hái dưa chuột gai, đạp mầm cây đều do cậu bày ra.

Khi còn bé Triệu Nhiễm Nhiễm ngây ngốc đáng yêu, bị Triệu Trí Lược hãm hại nhiều lắm là tức giận một lát, không có để bụng nhiều. Hết giận thì tiếp tục đấu tranh anh dũng, vẫn cùng với em họ Trương Lam làm đạn pháo cho Triệu Trí Lược như trước, còn làm không biết mệt, thỉnh thoảng tiêu cực bãi công thì đã bị một lon nước ngọt dụ dỗ vui vẻ.

Sau khi lớn lên, hai chị em mới thật sự thân, còn thân hơn ba mẹ, có bí mật gì đều chia sẻ với đối phương. Triệu Nhiễm Nhiễm cuối cùng cảm thấy chỗ tốt khi có một em trai, đi đâu cũng thích mang theo, bạn học và bạn bè đều hâm mộ cô có một em trai đẹp trai lại miệng ngọt, cô cảm thấy em trai được người khen còn đáng tự hào hơn mình được khen.

Sau khi lên đại học, chị gái Triệu đi thành phố khác học y tá, em trai Triệu lại thành phố học trường cảnh sát, cậu luôn la hét nói Triệu Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài một mình làm cho người ta không yên lòng, vốn đã ngốc rồi, sợ bị người lừa gạt đi bán, sớm biết thì cậu cũng học y.

Sau khi tốt nghiệp trở lại nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm vui mừng nhất chính là có thể ở chung lâu dài với em trai, Triệu Trí Lược cũng giống nhau, lại cảm thấy chị chịu khổ mấy năm, cho nên càng thêm tốt với cô gấp bội, mặc dù ngoài miệng vẫn bỉ ổi chiếm tiện nghi, nhưng việc có thể giúp thì đều không cự tuyệt. Có lúc cô làm ca đêm, nửa đêm phải đến bệnh viện, Triệu Trí Lược liền nhận đưa đón, mỗi lần đều biến đổi làm nũng lừa đi gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn làm hư Triệu Nhiễm Nhiễm rồi, tạo ra thói quen ban đêm không dám đi đường một mình.

Cho nên ăn xong cái lẩu, tiêu bụng xong, Giang Tiềm nói đưa cô về nhà thì Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức đồng ý, một mình cô không dám đi đường ban đêm.

Về đến nhà lúc đã qua mười giờ, Giang Tiềm đưa cô đến nhà liền đứng lại, cũng không nói về nhà, cũng không bảo cô lên lầu trước, chỉ đứng như thế. Trời quá tối, dĩ nhiên không thể mời anh lên ngồi một lát, huống chi còn đang ở với ba mẹ, vậy thì càng không thể.

Lại đợi một lát, Giang Tiềm mở miệng trước bảo cô lên lầu, "Mệt không, mau trở về ngủ đi."

Triệu Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng cười, biểu hiện rõ ràng thế sao?

"Anh cũng trở về đi."

"Ừ." Giang Tiềm cười khúc khích hai tiếng, mắt nhìn thẳng cô, dưới màn đêm phản xạ ra ánh sáng đen bóng, "Ngày mai. . . . . ."

"Ngày mai tôi làm ca đêm." Triệu Nhiễm Nhiễm cắn môi, ngại ngùng mở miệng, suy nghĩ một chút vẫn nói, "Ban ngày phải ở nhà ngủ bù."

"A, vậy em chú ý nghỉ ngơi, lên lầu trước đi, tôi nhìn đèn sáng mới đi." giọng của Giang Tiềm cũng nghe không ra có phải thất vọng hay không, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều liền xoay người đi vào.

Cho đến bóng người biến mất, thấy căn phòng nào đó có ngọn đèn nhỏ sáng lên, Giang Tiềm mới méo mặt rời đi.

Vừa về tới nhà Giang Tiềm liền co quắp ngã vào trong ghế sofa, y phục ném đầy đất, giày, vớ trái vớ phải nằm lung tung trên sàn nhà, còn tỏa mùi hôi.

Ngày hôm nay thật là quá hưng phấn.

Giang Tiềm vừa lắc lắc chân, vừa gọi điện thoại cho Đặng Vĩnh Đào thỉnh giáo, nhân tiện chém gió.

Đặng Vĩnh Đào ở bên kia điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng hiện giờ của anh, thật là có phần cảm thấy uất ức cho con gái người ta.

"Như thế nào? Hôm nay xe bị tuột xích à?"

"Không có, đó mà là chuyện tôi làm ra sao?" Giang Tiềm kiêu ngạo, mở ra một túi bánh bao ăn xong rồi lại mở thêm túi nữa, hàm hàm hồ hồ nói, "Đã làm theo lời anh nói, bớt nói, giả bộ chững chạc, không có vẻ mặt cợt nhã, không lệch qua lệch lại, còn có khống chế lượng cơm ăn."

Trong xương Giang Tiềm chính là người không có hình người, may nhờ là một quân nhân, làm bộ làm tịch thì dù cực khổ cũng có thể làm ra, huống chi anh thật lòng thích Triệu Nhiễm Nhiễm, vì cưới vợ, càng nghiêm túc giả bộ.

"Tất nhiên, Giang Tiềm cậu xem phim A nhiều thế, khẳng định không phải xem không."

"Về sau chuyện như vậy đừng nhắc tới, tôi chuẩn bị trong vòng nửa năm lấy cô ấy về, đến lúc đó súng thật đạn thật tự mình ra trận, ai còn xem cái thứ quỷ đó."

Đặng Vĩnh Đào biết anh mặc dù thích thổi phồng, nhưng cũng biết lần này anh thật sự bỏ công sức, nếu cô gái kia đơn thuần, bị anh dây dưa thế này, nửa năm cưới về cũng không phải không có khả năng, huống chi, Giang Tiềm tuy không đứng đắn lắm, nhưng lại thành thật, trong bụng cũng không có ý nghĩ giảo hoạt gì, nhiều lắm là xem phim A, tự xử một chút thôi.

"Vậy hôm nay có tiến triển gì khác không? Có nắm tay chưa?"

Giang Tiềm bên này nhăn nhó nửa ngày, gương mặt ửng đỏ cười khúc khích, "Không có, nghĩ đến nhưng không dám."

Đặng Vĩnh Đào hiểu, có lòng háo sắc nhưng không có gan háo sắc.

Giang Tiềm đang thỉnh giáo kinh nghiệm với chiến hữu, thì Triệu Nhiễm Nhiễm cũng kể lại chuyện ngày hôm nay cho Triệu Trí Lược biết, cố ý cường điệu ra Giang Tiềm nhìn rất nhân nghĩa, thành thật hơn Triệu Trí Lược chứa đầy ý xấu trong bụng nhiều.

Hai người bọn họ mặt đối mặt xếp chân ngồi ở trên giường, mỗi người còn cầm một hộp trái cây ăn. Triệu Nhiễm Nhiễm này xong lời nói, Triệu Trí Lược liền không vui lòng rồi, "Sao em lại ý xấu đầy bụng chứ, hơn nữa, người phải ngốc tới trình độ nào mới tính là nhân nghĩa, em chỉ biết ngược lại với nhân nghĩa chính là ý dâm, vì vậy, nhân nghĩa đều từ tính dâm mà ra."

"Em cứ đố kỵ đi." Nói xong liền không ngừng miệng, trực tiếp lựa thạch dừa trong hộp của cậu ra ăn.

Triệu Nhiễm Nhiễm không có tim không có phổi, cô quên, Triệu Trí Lược là một người mang thù, đợi cô tắm xong mặc quần áo tử tế, phải về phòng ngủ mới phát hiện, cửa phòng tắm đẩy không ra. Tiểu tử kia đã yên lặng, từ bên ngoài dùng băng dán phong chặt kín cửa.

Triệu Nhiễm Nhiễm sớm đã bị em trai cô trêu chọc quên rồi, trước mắt cũng không gấp, chỉ rất đau lòng cho số băng dán này. Biết lúc này cậu chắc chắn không vội tới mở cửa, bèn chuẩn bị trải khăn tắm ở trong phòng tắm đối phó một đêm. Cuối cùng, còn khuya khoắt kinh động Triệu lão gia, lúc này mới giải cứu cô ra khỏi phòng tắm.

Triệu Sâm nhìn con gái trở về phòng ngủ liền lăn lên giường ngủ, xoay người lại thật sự không nhịn được, hung ác cười mấy tiếng. Trương Tư Nhiêu cũng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi, "Thế nào?"

"Con trai của em nhốt con gái em trong phòng tắm không ra được, nếu anh không có nghe động tĩnh, nó còn định trải khăn nằm ra đất ngủ."

Trương Tư Nhiêu cũng cười, "Cũng may sinh hai đứa, em nhìn bọn nó cũng vui vẻ theo."

"Đúng vậy." Triệu Sâm kéo vợ vào trong ngực an tĩnh một hồi lâu, lại mở miệng hỏi, "Nhiễm Nhiễm và Giang Tiềm gặp rồi?"

"Ừ, gặp rồi, lúc này anh có thể thoả mãn đi."

"Nói gì vậy, nhân phẩm của Giang Tiềm tốt vô cùng."

"Tốt thì tốt, nhưng nghe nói hơi thô lỗ, Nhiễm Nhiễm của chúng ta nuôi tỉ mỉ thế, em sợ hai đứa không hợp."

Triệu Sâm trầm mặc một lúc lâu, suy nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối eo thon người nhỏ của con gái bảo bối, ngẫm lại thể trạng cao lớn như trâu và làn da đen của Giang Tiềm, không nhịn được thở dài một hơi, "Mặc kệ nói thế nào, tiểu tử Giang Tiềm kia năm đó đã cứu anh một mạng, khi đó nếu anh không còn, ba mẹ con còn không biết khổ cỡ nào." Suy nghĩ một chút còn nói, "Nếu hai đứa có thể ở chung, nắm chặt liền kết hôn đi, số tuổi của Giang Tiềm cũng không nhỏ."

Trương Tư Nhiêu lật người không để ý tới Triệu Sâm nữa, Giang Tiềm tốt thật, nhưng lời này nghe kỳ cục quá.

Triệu Nhiễm Nhiễm nửa đêm ở trong phòng tắm giày vò, liền ngủ thẳng đến bảy giờ rưỡi sáng mới mở mắt. Triệu phu nhân đã sớm làm thức ăn sáng bưng vào trong phòng ngủ của cô, nửa dụ dỗ nửa túm cô ra chăn, cưng chiều đút cô ăn cháo.

Đây chính là nhân vật quen làm nũng với mẹ, lớn rồi cũng không thấy ngượng ngùng. Triệu Trí Lược đứng ở cửa phòng ngủ nhìn mà nhe răng, như vậy cũng có người dám muốn? Vậy làm sao gả đi được.

"Chị có thể nhanh lên chút không, em sắp trễ giờ đi làm rồi."

Triệu Nhiễm Nhiễm lườm cậu một cái, "Không phải đi nhờ em một chuyến xe thôi sao, làm dáng hoài." Nghĩ lại, lại cúi đầu len lén cười xấu xa , "Lập tức xong, em chờ một lát."

Tắm, sấy tóc, chọn y phục, nháy mắt một tiếng đã qua, khi Triệu Trí Lược sắp muốn đi qua nắm người thì cô mới lắc lư đi ra cửa phòng, lại chọn giày nửa ngày, mới bừng tỉnh hiểu ra kêu thành tiếng, "Ai nha, chị quên, hôm nay chị làm ca đêm, ban ngày nghỉ ngơi nha."

Triệu Trí Lược cực kỳ tức giận mắng một tiếng mẹ nó, xoay người chạy xuống lầu, "Chị chờ tối em về."

"Xem nhẹ chị đi, có thể cho em bắt được? Không phải đã nói buổi tối chị làm ca đêm sao." Triệu Nhiễm Nhiễm che bụng, cười ngồi xổm xuống góc tường. Cho em dữ với chị.

Truyện Chữ Hay