Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, trời tối xuống trong radio trên xe lửa truyền ra tin tức tối nay. Triệu Nhiễm Nhiễm chờ ở trong phòng đợi, tâm tình đã đến gần táo bạo. Nhiệt độ cứ hạ xuống, bông tuyết vốn rơi nhẹ nhàng cũng bay múa, gió nổi lên. Cô nhìn bầu trời dần tối bên ngoài, cúi đầu suy nghĩ một lát, khi ngẩng lên đã có quyết định, cô muốn đi xe đò, muốn đi chuyến xe đò cuối cùng vào huyện.
Vừa ra khỏi cửa mới phát hiện nhiệt độ đã đến gần mức trời đông giá rét rồi, khắp nơi đều trắng xóa, dù cô từ nhỏ đã lớn lên ở phương bắc, thường thấy bão tuyết cũng có chút khiếp sợ. Trên đất là tầng băng thật dầy, đi bộ hơi trơn, Triệu Nhiễm Nhiễm suýt nữa té ngã, được người phía sau vịn.
"Cám ơn." Cô quay đầu lại nói cảm ơn, đưa tay ngoắc một chiếc xe taxi trống. Lòng như lửa đốt chạy tới bến xe đò, mua xong vé xe, tâm trạng mới thoáng bình phục lại.
Chỗ ngồi là ở một hàng phía sau chỗ tài xế, có máy sưởi, vẫn không tính là quá lạnh. Cũng không biết tại sao, hôm nay trong lòng luôn phiền não, trước kia từng có tình huống như thế, chính là gần lúc cô và Tả Tự gặp nạn. Cô nghĩ, có thể là tình huống của Giang Tiềm không tốt lắm, nghĩ tới đây, vội vàng lật điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho anh, lúc này mới phát hiện, đi vội vàng, điện thoại di động cũng quên mang.
Cửa xe mở ra, một cơn gió lạnh thổi tới, Triệu Nhiễm Nhiễm rụt đầu vào trong cổ áo khoác ngoài, thấy tài xế ngồi lên, nhíu chặt hai hàng lông mày.
"Bác tài, lúc nào xuất phát vậy?" Có người hỏi, tài xế tức giận trả lời, "Xuất phát đây, không thấy chúng tôi lên hết rồi à, tuyết lớn như vậy, sao mà đi được!"
"Bác tài, chạy chậm nhất cũng không sao, an toàn là thứ nhất."
Trong sự chờ đợi của mọi người trên xe, xe đò chậm rãi phát động, xích sắt chống trơn trên lốp xe kêu vang 'leng keng'. Tốc độ xe vô cùng chậm, chạy trong thành phố mất hơn vài tiếng. Vừa ra nội thành, qua một cái đèn đỏ thì sườn xe bắt đầu trượt, tài xế nguy hiểm dẫm phanh lại, Triệu Nhiễm Nhiễm bị quán tính mang thân thể nghiêng về phía trước, đụng phải đầu.
Cô xoa trán, vừa nghe người trong xe oán trách, "Bác tài à, chậm chậm chút, tôi không vội, an toàn là trên hết."
Tài xế nói, "Sợ tốc độ cao nên tắt chứ sao."
Qua đồi giao thông, lại chạy tiếp nửa tiếng, xe đò liền lên đường cao tốc, gió càng lớn hơn, bông tuyết trên bầu trời cuồng loạn bay múa, trên cửa kiếng xe bị đóng một tầng băng thật dày. Triệu Nhiễm Nhiễm dùng móng tay khoét một phần nhỏ nhìn ra ngoài, bên ngoài có mười mấy chiếc xe buýt xếp thành một hàng thật dài, đều chờ đợi tiến vào.
Lúc này đường cao tốc còn chưa đóng, cho nên chỉ có mặt đất của khu bên ngoài bị kết băng, trên cao tốc cũng không khó đi lắm, quá nóng lòng muốn gặp Giang Tiềm, cho nên cô nguyện ý nghĩ đến phương diện tốt.
Tầm nhìn không phải là cao, cũng may tài xế là người rất cẩn thận, tốc độ xe vô cùng chậm, hai tiếng mới chỉ đi được một nửa đường cao tốc. Triệu Nhiễm Nhiễm thấy chiếc xe đò thứ nhất đi qua khe rãnh, tốc độ chạy rốt cuộc dừng lại, tài xế xuống xe đi thăm dò một lần, sau khi trở lại lắc đầu nói với người trong xe, "Mặt đường quá trơn, thắng xe lại đạp gấp, đụng lên đuôi xe trước, trực tiếp trượt vào trong rãnh rồi, xem ra phải chặn lại một lát."
Lại qua nửa giờ, tài xế mang về một tin tức làm cho người ta lo lắng lần nữa, phía trước đường cao tốc xảy ra sự cố đụng xe liên tiếp, hiện tại cả con đường đã bị chận, trong thời gian ngắn không thể nào đi.
Xe tắt máy, máy điều hòa không khí cũng tắt, Triệu Nhiễm Nhiễm xoa xoa tay hà hơi vào lòng bàn tay, áo khoác ngoài đã không thể chống lạnh rồi, người trong xe đều co người lại run lẩy bẩy, lặng yên không một tiếng động. Ngồi phía trước là một người mẹ trẻ tuổi, ôm chặt bé gái vào trong ngực, bá gái khoảng bốn năm tuổi, mở một đôi mắt to đen bóng hiếu kỳ quan sát cô.
Triệu Nhiễm Nhiễm đối diện trẻ con đã quen giữ vẻ mặt bình thường, dùng ngón tay trêu chọc bé, mở hành lý lấy ra một gói chuối tiêu sấy khô đưa tới, "Có thể cắn được không?"
Cô bé nhìn mẹ, sau khi nhận lấy liền cảm ơn cô.
"Cám ơn em." Người mẹ kia nói, "Còn tưởng rằng sắp có thể về đến nhà rồi, nên không mua đồ ăn gì cả, ai biết đụng phải chuyện như vậy, đứa bé khẳng định đói bụng."
Triệu Nhiễm Nhiễm nghe vội vàng lấy ra một ít thức ăn nữa, hai người nhường qua nhường lại rồi cùng ăn. Cô cho tới bây giờ chưa từng chịu tội thế này, cằm bị lạnh đến run, không có nước uống, bánh bích quy chạm vào cổ họng thật đau. Cô dùng móng xe vạch từng nét chữ của câu nói đang thịnh hành lên màn sương lạnh ở trên cửa kính xe: anh ấy tùy tiện đẹp trai như thế, tôi cũng tùy tiện bám chặt lấy, sau đó tay nắm tay mè nheo đến già! !
Đột nhiên đặc biệt nhớ Giang Tiềm, nhớ đến anh, vội vàng chôn mắt xuống, thật lâu mới có thể nhịn lại nước mắt, xem bả vai của mình như hông của anh để ôm chặt, trong lòng mới dần dần có chút ấm áp.
Không có nước nóng, không có thức ăn nóng, bởi vì khoảng cách ngắn nên cũng không có mền giữ ấm, có mấy người muốn đi vệ sinh thì phải đến trạm xăng cách xa km, cửa xe mở ra, gió lạnh chui vào càng thêm hoạ vô đơn chí. Cũng không biết là ai, sau khi từ bên ngoài trở lại đã thương lượng với tài xế mở máy sưởi lên, "Bên ngoài đã đến dưới hơn ba mươi độ rồi, trên xe có đứa bé, nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện."
Tài xế lúc đầu không nguyện ý, bất đắc dĩ miệng mồm mọi người xôn xao. Triệu Nhiễm Nhiễm theo không khí dần dần ấm lên bất tri bất giác đã ngủ.
Lúc tỉnh lại, nhiệt độ trong xe lại hạ xuống, bên ngoài đã là khoảng không gian đen kịt rồi, ai cũng không nghĩ tới phải ngừng đến ban đêm, xe không có di động chút nào, lối đi bộ có thể tùy ý thấy cảnh sát giao thông, có một số chiếc xe nhỏ dường như bị chôn trong tuyết. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy giọng nói hơi khô, mắt cũng dinh dính, có triệu chứng bị cảm, mà tình huống của bé gái ngồi đằng trước càng tệ hơn, trước đó vẫn rất nghe lời, nhưng lúc này cũng khóc rống.
Thật lâu trước cô cũng đã từng thật thích đứa bé, nhưng bởi vì sau đó làm việc phải giả làm bà ngoại sói, nên từ lâu rồi cũng không biết dỗ trẻ con thế nào, chỉ biết cầm kim tiêm hù dọa người. Nhưng con nhà người ta không phải người bệnh của cô, chỉ giương một đôi mắt to tội nghiệp nhìn cô. Trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên mềm mại, cô nghĩ, Giang Tiềm mắt nhỏ, cô cũng không coi là lớn, nếu như tương lai có đứa bé thì mắt khẳng định cũng sẽ không lớn, nhưng chắc sẽ đẹp hơn cô, đứa bé có một đôi mắt hình trăng khuyết thật là dễ thương nha.
Tài xế nghe tiếng khóc của đứa bé, lại mở máy sưởi lên, trong radio cũng đang truyền bá đoạn xa lộ cao tốc này bởi vì mặt đất kết băng nghiêm trọng, hơn nữa do tai nạn xe cộ và bão tuyết, nên đã kẹt xe mấy cây số. Tài xế cũng nói, nếu bình thường thì đi không bao lâu là có thể ra tốc độ cao rồi.
Nugời mẹ trẻ tuổi vừa dỗ đứa bé vừa gọi điện thoại, Triệu Nhiễm Nhiễm vốn muốn mượn điện thoại của cô để gọi báo bình an cho nhà mình, nhưng không đợi cô mở miệng, điện thoại trong tay người ta đã hết pin rồi, cũng chỉ có thể thôi. Lại nhìn đứa bé khóc thật sự dữ, liền từ trong túi hành lý lấy ra một túi kẹo đường, mặt không vẻ gì đưa cho bé.
"Cái này cho em ăn, đừng khóc nữa."
Bé gái nhận lấy, giọng nói thút thít vẫn không quên nói cám ơn, cô liền nuốt câu 'khóc nữa sẽ tiêm cho em đấy' vào lại.
"Em gái, không khách sáo với em nữa, đứa bé rất dễ chịu tội."
"Không có chuyện gì." Triệu Nhiễm Nhiễm nói, "Đứa bé phải ăn đúng giờ."
"Em không phải người trong huyện à?" Mẹ đứa bé hỏi cô.
"Không phải, em ở thành phố."
"Vậy tháng giêng này em đến huyện làm chi?"
Triệu Nhiễm Nhiễm sờ sờ mặt, có chút xấu hổ cười, "Đi thăm bạn trai."
Chị này là một người hay nói, vừa cảm thán bạn trai cô thật may mắn, vừa hầu như moi hết chuyện của cô ra. Lúc này thỉnh thoảng sẽ có người xuống xe, khi trở về lại mang đến một cơn gió lạnh, máy sưởi cũng không quá có tác dụng. Rốt cuộc có người nhịn không được nói nhao nhao muốn đi bộ ra ngoài, sau đó lại bị người khác phản đối, cô cũng muốn khuyên người nọ một câu ngủ đi, bên ngoài tuyết lớn như vậy, phải có bao nhiêu sức chịu đựng và thể lực mới có thể đi ra ngoài.
Triệu Nhiễm Nhiễm mơ mơ màng màng, một lát ngủ một lát tỉnh. Lúc ngủ vừa lạnh vừa đói, còn có thể nằm mơ thấy Giang Tiềm, cảm thấy anh đang dựa vào bên cạnh mè nheo làm nũng, bằng không chính là khuôn mặt nguội lạnh, không phải cách cô rất gần chính là cách cô rất xa, tuyệt đối không cho phép có cự ly mập mờ ở giữa. Khi tỉnh lại, hết sức nhớ canh thịt dê và mì sốt tương Giang Tiềm làm, suy nghĩ nếu phải chết rét ở chỗ này, có thể để cho cô hưởng thụ một chén canh thịt dê không, không có canh thịt dê dầu gì một chén canh cải trắng cũng phải có chứ.
Sau đó, cảm thấy có đầu ngón tay lạnh lẽo của ai đó phủ ở trên trán, cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lo lắng của chị gái ngồi trước. "Em gái, em bị sốt."
Triệu Nhiễm Nhiễm tự sờ sờ, thật hơi nóng, chỉ là trong xe này khẳng định không chỉ mình cô. Xe kéo, xe phá băng đã tới, lục tục có người bắt đầu đi lại ở bên ngoài, trong xe có mấy thiếu niên trẻ tuổi hăng hái lại bắt đầu rục rịch chộn rộn, mọi người tụm lại thương lượng muốn đi bộ đi ra ngoài.
Triệu Nhiễm Nhiễm lại cạo lớp băng đóng trên cửa xe, nhìn thấy trên đường có rất nhiều người, đa số là đang từ từ di động thân thể, có lẽ muốn giữ xăng nên không mở máy sưởi, dùng vận động để thông suốt máu sưởi ấm. Cũng có người lo lắng, cô nhìn thấy có người vội vã lên xe, bắt đầu còn tưởng rằng là hành khách, sau đó lại cảm thấy không phải, người nọ cơ hồ lên một lượt mỗi một chiếc xe buýt, trong chốc lát lại xuống, giống như là kiểm tra cái gì, nửa giờ đã lên xuống sáu chiếc xe buýt.
Triệu Nhiễm Nhiễm có mộtý tưởng không tốt , có phải có đào phạm nào chạy đến tới bên này hay không, bởi vì loáng thoáng thấy người nọ mặc một cái áo khoác quân phục, nhưng suy đi nghĩ lại lại không đúng, bắt phạm nhân sẽ không một mình một ngựa chứ.
Bé gái lúc này cũng tỉnh, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt dán lên mặt cô, còn cười nói nơi này nóng hổi, làm cho cô dở khóc dở cười, nhất thời mềm lòng lại lấy ra mấy túi đồ ăn vặt cho bé, tự mình muốn ăn nhưng lại nhịn, đã không còn dư lại bao nhiêu, Giang Tiềm sức ăn lớn, nên giữ lại cho anh.
Khi cô đang cầm đồ ăn vặt trêu chọc bé gái, cửa xe đột nhiên bị người ta dùng sức gõ mấy cái. Tài xế nghe tiếng mở ra, một người đi lên, mặc áo khoác quân phục, hình như là người lên xuống xe nãy giờ, trên người rơi xuống một tầng tuyết, nghiễm nhiên thành người tuyết, trên mặt cũng che kín cực kỳ chặt chẽ, nhưng vẫn có thể nhìn ra lông mày cùng trên lông mi đã kết đầy sương trắng. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta, không biết tại sao chuyển không được ánh mắt.
Người nọ nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Triệu Nhiễm Nhiễm, trái tim của cô bỗng nhiên cuồng loạn không ngừng, chỉ thấy anh ta nhanh chóng tháo khăn che mặt ra, nhảy qua bước đến trước mặt cô, giống như đang xác nhận, lông mi khẽ chớp động, về sau nghe được anh thở phào một hơi, "Xem như. . . . Tìm được em rồi."
Triệu Nhiễm Nhiễm ngây ngốc sững sờ, hai hàng nước mắt thế nào cũng không ngừng chảy xuống, theo sống mũi chui vào trong miệng, mặn mặn.