Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

chương 25: anh cái gì em chứ! !

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Nhiễm Nhiễm mơ mơ màng màng nhắm nghiền hai mắt, cũng không biết là ngủ thiếp đi hay hôn mê, dù sao mặc kệ Giang Tiềm gọi thế nào, cô cũng tuyệt đối không mở cặp mắt cong cong như trăng non ra.

Giang Tiềm thở hổn hển một lát, xoay mặt cô qua hôn hôn, lướt qua răng môi, quyến luyến không biết như thế nào cho phải. Chỉ chốc lát, cái kia. . . . . . Lại bắt đầu hưng phấn, hô hấp trở nên vẩn đục, tốc độ ra vào càng ngày càng rõ ràng. Giang Tiềm còn muốn, cho nên dù Triệu Nhiễm Nhiễm ngất đi, sự rung chuyển vẫn làm cô tỉnh lại.

Người nhắm mắt quả nhiên bị chấn động nhíu mày, vốn nghĩ sẽ rất nhanh sẽ kết thúc như lần trước, chuẩn bị cắn răng chịu đựng, nhưng vài chục cái lại vài chục cái, mấy trăm cái rồi vẫn chưa hết, Triệu Nhiễm Nhiễm rốt cuộc mở hai mắt ra rồi.

"Anh. . . . Nhẹ một chút."

Giang Tiềm cố ý phát oán khí của việc chia tay vì hiểu lầm lên người cô, giữ chặt hông của cô gia tăng hơi sức ra vào. . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy phía dưới đau chết lặng, nhưng cầu xin thế nào cũng không thể khiến Giang Tiềm dừng lại, hơn nữa anh không có vẻ lạnh nhạt đi, mà càng ngày càng thuần thục. Cuối cùng, tốc độ kia, lực lượng kia, Triệu Nhiễm Nhiễm quả thật phải cắn chặt răng mới có thể làm cho trái tim không bị đánh bay ra ngoài.

Anh giống như là. . . . Một con gấu mù nhịn cà mùa đông, thật vất vả mới xuống núi tìm được cái ăn, lại vừa đúng đụng phải một tổ ong tràn đầy mật đường. Chuyện như vậy quá dọa người rồi, sao anh lại chịu dùng sức như thế chứ, quá độc ác. . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Sau đó Giang Tiềm ngủ một lát, tỉnh lại vẫn là tinh thần phấn chấn, mà càng thêm sảng khoái. Ngón tay sờ sờ phủ trên người cô, xoa nắn thế nào cũng không thấy đủ, cứ muốn.

Anh thật rất thích, trắng mịn còn có chút thịt, đặc biệt có thủ cảm.

Triệu Nhiễm Nhiễm hơi có vẻ liễu yếu đu đưa theo gió, vai mỏng manh, eo thon, ngực nặng trĩu, mặc y phục không nhìn ra có thịt, chỉ khi nào cởi ra sờ. . . . dù Giang Tiềm liên tục báo cho mình phải dịu dàng phải dịu dàng ở trong lòng, nhưng có một mâm thịt béo non mềm đến chiêu đãi một con sói đói cả mùa đông, thì Triệu Nhiễm Nhiễm thật là thê thảm.

Cô sợ đến không dám mở mắt ra.

"Em rốt cuộc còn phải giả bộ ngủ bao lâu?" Giang Tiềm gặm bả vai của cô một lúc lâu, mới cười hỏi.

Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù chưa mở mắt ra, nhưng gương mặt lại hơi đỏ. Cô cũng muốn mở, nhưng sợ chọc tới anh nữa, huống chi cơ thể cũng không nhúc nhích được, muốn đi vệ sinh cũng không nhấc chân nổi.

"Em không muốn tỉnh? Vậy. . . . . . Anh làm tiếp."

"Ai không muốn không muốn không muốn, em tỉnh, em tỉnh."

Giang Tiềm vui vẻ rồi, rốt cuộc chịu mặt đối mặt, lại ôm cô, mộtnụ hôn nóng bỏng ấn xuống tiếp, hôn cô đến thiếu dưỡng khí, choáng váng.

Khi Giang Tiềm lại muốn lật người lên tiếp thì Triệu Nhiễm Nhiễm quả quyết ngăn lại anh, "Không được Giang Tiềm, chừa cho em chút sức đi."

Giang Tiềm hôn môi của cô một cái, mắt mỉm cười, dịu dàng như có thể chảy ra nước, hoàn toàn khác dáng vẻ người lạ chớ tới gần như hôm qua. "Đói chưa? Anh lấy gì cho em ăn nhé."

"Không đói bụng." Triệu Nhiễm Nhiễm thử ngồi dậy, phía dưới có thứ gì nóng bỏng xông ra, khiến cô cắn chặt môi không dám ngẩng đầu, "Em làm thêm buổi tối, phải đến bệnh viện."

Thật ra thì cô làm ca đêm, khi nào thiếu người mới cần đến, nhưng cô không biết làm sao đối mặt anh.

"Xin phép nghỉ được không? Em đi nổi sao?"

"Ai nha, đáng ghét quá, anh đừng nói chuyện này." Triệu Nhiễm Nhiễm xấu hổ, tức giận, vừa đạp anh vừa che miệng anh.

"Được rồi được rồi, anh không nói." Giang Tiềm liền duỗi bàn tay ra hôn bàn tay của cô, trong lòng ngọt ngào, thuận thế ôm vào trong ngực. "Mấy ngày em gặp chuyện không may anh trở về đại đội đặc chủng, không thể nói ra nhiệm vụ, Nhiễm Nhiễm anh không phải cố ý không nhận điện thoại của em."

Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn vết sẹo ở đuôi lông mày anh thật lâu không thể mở miệng, "Anh bị thương?" Thật là hỏi nhảm, ngày đó cô cũng thấy được, bất quá khi đó đang bực bội nên cũng không để ý.

Giang Tiềm xem thường, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Về sau hai ta thật tốt, không bao giờ giận nhau nữa được không? Ừ. . . . . . Hai ta kết hôn, về sau anh nghe theo em hết, có được hay không? Gả cho anh có được hay không?"

Cô trầm mặc.

"Gả cho anh đi Nhiễm Nhiễm!"

"Bạn gái của anh. . . . ."

Giang Tiềm bó tay nhắm mắt, "Tổ tông, anh chỉ cho em, anh chỉ có thể cho em, căn bản không thích nổi người khác, ban đầu là giận lẫy với em, nhưng sau đó cảm thấy dù sống một mình cả đời, cũng không muốn uất ức mình ứng phó người khác nữa."

"Nhưng trong lòng anh vẫn rất không thoải mái, khó chịu."

"Em. . . ." Giang Tiềm khóc không ra nước mắt, kéo hai tay cô tát vào mặt mình, "Cho em đánh mấy cái hả giận được không, còn không phải bởi vì em cố tình gây sự anh mới hiểu lầm em sao, anh không so đo rồi, em cũng đừng so đo mà!"

Triệu Nhiễm Nhiễm rút tay mình về, bị anh nhân thể kéo vào trong ngực, "Nhiễm Nhiễm, anh rất nhớ em, em đừng mong đời này anh sẽ buông tay nữa."

Triệu Nhiễm Nhiễm chôn ở trong ngực của anh, ngực có chút ngọt có chút chua, suy nghĩ một lát lại thấy không đúng. . . . . .

"Thì ra không kết hôn thì anh không nghe em!"

Đây là hài bẫy đấy, Giang Tiềm theo bản năng câm miệng. Nghe lời cô chính là chuyện đương nhiên, nhưng nếu như nghĩ cặn kẽ, cô lại thấy dù sao có lấy chồng hay không cũng không chia tay, thật sự không vội.

"Anh nói đi chứ."

". . . . . . Nghe. Chỉ là nghe bạn gái ai cũng có thể hiểu được, nhưng nghe lời vợ nói sẽ làm người ta cảm thấy thật mất mặt, anh mặt mũi cũng không cần, vậy em không cảm thấy rất thành công sao."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật sự bị lừa dối, ngón tay vuốt vuốt vết sẹo bị đạn bắn trên lồng ngực anh từng chút, tòa núi lớn nặng nề đè trong lòng cô mấy tháng rốt cuộc biến mất, chỉ còn sự thỏa mãn tột đỉnh, không hề cảm thấy hối hận.

. . . . . . . . . . . .

Mùa đông trời tối sớm, ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối đi. Giang Tiềm nhìn người phụ nữ trong ngực lại ngủ nữa, liền hôn mấy cái rồi rón rén xuống giường. Anh thật vui mừng, vừa ngâm nga một bài hát vừa xuống lầu mua một ít thức ăn về làm cơm tối, còn muốn mua đu đủ pha sữa tươi, nhưng đu đủ kia nhìn không tươi, nghĩ tới Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù bình thường không có gì đáng xem, nhưng cởi quần áo ra thật đúng là đặc biệt, Giang Tiềm cảm thấy vui mừng giống như phát hiện một bí mật chỉ mình mình biết, quả quyết không mua đu đủ nữa, vợ bây giờ đã đủ.

Về đến nhà, vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy Triệu Nhiễm Nhiễm ngây ngô ngồi ở bên giường, giống như đụng phải vấn đề khó khăn, thấy anh đi vào, vội vàng dùng chăn cha giường lại.

"Thế nào?" Giang Tiềm nói xong liền muốn vạch chăn tra xét, cô không có ngăn lại, chăn bỗng chốc bị mở ra, lộ ra vết máu lớn chừng quả đấm trên drap.

"Không phải bảo anh đừng xem sao, bây giờ đã bắt đầu không nghe lời."

Anh nhìn thấy vệt đỏ này, miệng liền không ngậm lại được rồi, xách Triệu Nhiễm Nhiễm lên giống như con gà con ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng điểm cái mũi của cô, "Cho ông xã xem không được sao, đây là đồ của hai chúng ta."

Tự xưng thật là có thứ tự.

"Làm thế nào đây, dơ rồi."

"Không bẩn, lát nữa anh sẽ giặt."

"Giặt không sạch được."

"Không cần giặt sạch, ngày mai anh mang đi."

Được rồi, đây là muốn giữ làm kỷ niệm, không khinh bỉ anh đâu.

Giang Tiềm rất nhiệt tình, chốc lát đã giặt sạch drap giường. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn anh mặc áo sát nách, bắp thịt như đúc bằng sắt căng phồng, trời rất lạnh cũng có thể chảy ra mồ hôi, thật là có nhiều khí nóng.

Hai người giặt drap giường xong rồi đi ăn cơm, ăn cơm xong, Giang Tiềm cởi sạch Triệu Nhiễm Nhiễm ôm về trên giường, cùng nhau nói chuyện phiếm.

Anh kể mấy tháng qua anh sống không hề vui vẻ, nhìn đàn ông ra đàn ông, nhìn phụ nữ cũng là đàn ông, không tìm cô về được, có lẽ đời này cũng phải cùng hai cái tay sống qua ngày rồi.

Triệu Nhiễm Nhiễm muốn cắn anh nhưng sợ đốt lửa, muốn véo lai véo không nổi. Cô càng muốn hỏi hình của cô gái trong máy vi tính là sao, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn thấy thôi, dù sao đã qua rồi, bọn họ còn có thể cùng nhau, điều này quan trọng hơn hết.

"Nhiễm Nhiễm em không nhớ anh à? Em không nhớ anh à?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Nhớ, nhưng em nghĩ đến anh xem mắt với nhiều người nên lại thấy ghét anh."

Giang Tiềm nóng nảy, lật người ngăn chận cô, "Đừng nha, Trương Vũ không có nói với em sao? Anh chỉ biết họ vài ngày, cũng chưa thấy mặt, anh... anh thật không có chút hứng thú nào, chỉ muốn em, thật. Nhiễm Nhiễm, em đừng bởi vì chuyện này mà tức giận với anh được không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm không lên tiếng, cười như không cười nhìn anh.

"Nhiễm Nhiễm, hai ta kết hôn nha, kết hôn có được hay không? Anh xin nghỉ kết hôn, lễ mừng năm mới dẫn em về gặp ba mẹ anh, còn có thể xem băng đọng, được không? Mẹ anh nấu cơm ăn rất ngon đấy."

Triệu Nhiễm Nhiễm không cười, biểu tình hơi cổ quái, một lúc lâu mới lánh lánh trốn trốn nói, "Hiện tại không được, mẹ em cũng biết anh xem mắt người khác rồi, là em không cẩn thận nói ra, mẹ cũng cảm thấy anh thay đổi quá nhanh, cho nên tạm thời không thể nói với họ chuyện hai ta làm hòa."

Giang Tiềm giương mắt nhìn nhìn vợ ngốc, "Em nói với mẹ à!"

Thấy Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, Giang Tiềm thật muốn khóc, "Anh chọc em sao."

"Anh còn nói anh, đều là anh không tốt."

"Vậy em cũng không thể với mẹ em nha, hai ta sớm muộn gì cũng hòa hảo, em nói cho cô mẹ biết thì bác ấy sẽ có thành kiến với anh."

Triệu Nhiễm Nhiễm cứng cổ già mồm, "Em làm sao biết. . . . Hòa hảo, đều là bởi vì anh đào hoa."

Được rồi, anh đáng đời, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được, tội này phải chịu.

"Vậy làm sao bây giờ? Lúc nào thì kết hôn?"

Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một chút, "Năm nay khẳng định là không được rồi."

Giang Tiềm đánh hai cái vào mông cô.

"Ai nha anh đánh em làm chi, giờ đã cuối năm, lại nói kết hôn em cũng không thể theo quân, em có công việc."

Theo quân qua mấy năm nữa nói cũng được, đăng ký kết hôn rồi là yên tâm. Giang Tiềm chỉ nghĩ liền thấy đẹp lòng, Triệu Nhiễm Nhiễm không hề nói không lấy anh, cũng không còn sĩ diện, cũng không hề làm bộ dè dặt, cưới được cô vợ này thật sự là quá tốt.

Kết quả một đêm này, Giang Tiềm lấy lý do cô không biết giữ miệng nên chôn mình trong người cô cả đêm, mồ hôi không biết chảy bao nhiêu, thể lực lại như dùng hoài không hết. Hôm nay vốn chính là ngày nghỉ, sống ở ngoài cũng không có chuyện gì, nhưng ngày mai phải đi về, mỗi lần nóng hổi với nhau xong liền phải chia lìa ngay, thật là hết cách.

Nghĩ như vậy không tránh được mạnh mẽ chút, anh trông mèo vẽ hổ, theo bộ phim xem được, loay hoay làm ra một tư thế vô cùng trắc trở với người phía dưới, nâng chân của cô rung động như đất rung núi chuyển, cũng không để ý Triệu Nhiễm Nhiễm mới vừa trải qua chuyện như vậy, có thể chịu nổi hay không, dù sao chờ anh nhớ tới thì vợ đã hôn mê.

Giang Tiềm lại hôn cô, thấy cô tỉnh lại, liền hung ác làm tiếp một hồi.

Triệu Nhiễm Nhiễm héo rút co lại chui vào ngực anh, gương mặt lấy lòng cọ cọ ngực anh, trông mong anh có thể xem ở việc cô nghe lời mà dừng lại, thật không chịu nổi.

"Nhiễm Nhiễm, để cho anh yêu." Mút lấy đầu lưỡi hôn một lúc lâu, lại chuyển qua ngực, phía dưới không có buông lỏng nửa phần, lại tiếp tục ra vào không dứt. . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Cảm tình lúc chia lìa lần này không giống lần trước, ở trong trạm xe lửa, Triệu Nhiễm Nhiễm cúi đầu, mặc kệ Giang Tiềm trêu chọc như thế nào cô cũng không cười. Giang Tiềm đùa bỡn một lát liền an tĩnh, trong lòng mình thật ra còn khó chịu hơn cô, cứ như bị táo bón.

Tuyết lại bắt đầu rơi, mùa đông ở thành phố S lạnh và khô ráo, chóp mũi Triệu Nhiễm Nhiễm bị đông đỏ bừng, kín đáo đưa vé xe cho Giang Tiềm, vừa mới nói một tiếng ‘ anh ’ nước mắt liền trào ra, nỗ lực thật lâu, mới có thể nói ra lời đầy đủ.

"Anh đi về đi, qua một thời gian có rãnh thì em sẽ đến thăm anh."

Giang Tiềm gật đầu một cái, sự buồn bực trong lòng cũng không có bởi vì câu này mà tiêu giảm. Mặc kệ không nỡ cỡ nào, xe lửa vẫn kịp thời đến trạm. Anh leo lên chiếc xe lửa mang đến sự chia lìa kia một phút trước khi xuất phát, tìm được vị trí gần cửa sổ rồi, cũng không quản người khác kháng nghị, dùng sức mở cửa sổ xe ra.

Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng theo tới, hai người nắm chặt tay nhau ở cửa sổ xe, nhìn nhau, lời gì cũng nói không ra được. Sườn xe động từng chút, bước chân đi từ từ của Triệu Nhiễm Nhiễm biến thành sải bước đi gấp, nhưng còn chưa cam lòng thả tay ra.

Rốt cuộc sườn xe sắp chạy đi thì cô cũng nhịn không được nữa rơi nước mắt. Trong lòng Giang Tiềm cũng khó chịu muốn chết, nhưng cố tình không khóc nổi, "Nhiễm Nhiễm, em mau trở về đi, chờ qua năm mẹ em không tức giận nữa hai ta liền kết hôn, còn có. . . Anh... anh.... em."

Triệu Nhiễm Nhiễm không hiểu câu nói sau cùng có ý gì, chạy chậm theo, "Anh cái gì em chứ?"

Anh không có phát ra âm thanh, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn ra môi rung rung mấy cái, nhưng cô vẫn thấy rõ rồi, bên cạnh là xe lửa gào thét và tiếng lẩm bẩm của người yêu khi chia lìa, khắp nơi đều lộ ra sự không nỡ khi ly biệt. Triệu Nhiễm Nhiễm ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu vừa khóc vừa cười, tên ngốc này, một chữ yêu khó nói ra như vậy sao? Nhưng trong lòng anh lại tràn đầy tình yêu dành cho cô, dù không nói cô cũng có thể cảm thấy!

Truyện Chữ Hay