Một tiếng rầm vô cùng lớn ở phòng nghiên cứu. Chiếc máy sau vài giây biến mất giờ đã quay trở lại nhưng đã hư hỏng nặng và mang theo tiếng nổ kinh hoàng sau đó...
- --
Camera tốc độ siêu nhanh chỉ kịp nhìn thấy một vệt đen bay qua rồi sau đó bị nhiễu sóng cực mạnh. Những chuyên viên quan sát camera hơi kinh hoàng một tí. Họ cho rằng đó có thể là phản xạ gì đó họ không phán đoán được.
- --
Một lúc sau báo động vang hết lên phòng điều khiển, tất cả tính hiệu lúc này đều bị nhiễu và chớp tắt liên tục...
" Báo cáo tất cả hệ thống đều bị hư hại cho nhiễm từ trường mạnh không xác định rõ nguyên nhân... Báo động... Báo động..."
- " Tất cả tiếng hành sửa chửa nhanh chóng có thể... Đóng kính phòng nghiên cứu thu dọn sạch mãnh vỡ ở hiện trường..." Lệnh từ Bạch Vương truyền xuống.
Tất cả các nhân viên và vệ sĩ cũng tham gia giải quyết nhanh chóng không để lại dấu vết...
- --
" Trời ạ...!!! Đáng sợ thật cũng mai mình nhanh chân... Tạ ơn trời... Tạ ơn trời phật..." Mộng Lâm vừa đi vừa khấng trời đất..Cô chạy thoát khỏi vụ nổ, rơi vào một lối mòn dẫn đến một căn phòng thông với nó.
Cô ngạc nhiên với những thiết kế vô cùng đẹp của người hiện đại. Từng chi tiết nhỏ, vận dụng trang trí, thứ gì cũng đẹp hơn ở nhà cô. Mặc dù nhà cô là rất giàu có rồi. Không ngờ nhà người hiện đại còn giàu hơn.
Mộng Lâm đang không biết cô đang đứng ở đâu nhà của ai, phòng của người nào... Tức nhiên ở đó phải đẹp hơn nhà cô rồi. Đây là phòng của Bạch Phương Vỹ người đàn ông mà mẹ cô được lệnh ám sát nhưng thất bại, Bạch công tử của Bạch Gia hào môn giàu nhất nhì, quyền lực bật nhất mà.
- --
" Cô là ai..."
Mộng lâm đang say sưa ngắm nhìn thì nghe một giọng nói vô cùng lạnh lùng từ phía sau lưng mang đầy mùi sát khí.
Cô giật bắn người khi nghe giọng nói đó. Đây là giọng nói thứ 2 trên đời có thể làm cô giật mình từ trước đến giờ, ngoại trừ giọng phụ thân cô lúc nổi giận ra.
" Tôi...!!! "
Cô gái vừa tính trả lời thì quay sang nhanh nhìn xem ai đang nói. Cô thấy một người đang ông đang nằm bất định trên giường của hắn.
Hắn bị gì thế ta, sao không thể nhúc nhích, chẳng lẻ hắn bị tàn phế sao. Thật đáng thương.
Mộng Lâm tiến lại gần, thật gần ngồi trên giường nhìn thẳng mặt của hắn...
Đôi mắt tinh ranh kèm sự hiếu kỳ của cô không ngừng chớp chớp. Người hiện đại đây sao, không tồi. Phải cho một lời khen ngợi vì vẻ ngoài quá xuất chúng của hắn ta...
" Công tử đẹp trai này, đẹp trai như anh mà tàn phế thật đáng tiếc..."
Cô vừa nói vừa chóng tay lên cằm nhìn hắn.. Cô nằm lên giường của hắn..
Nệm êm đến mức chỉ muốn ngủ thíp đi. Mộng Lâm thích thú lăn qua lăn lại, thật vui vẻ.. Thời hiện đại thích thật đấy. Cô ngồi trên giường hắn nhúng tới nhúng lui cười vui vẻ. Quên mất sự hiện diện của hắn ở đó..
" Đủ rồi... Ngồi im đi.. Cô muốn gì..."
- " Tôi muốn ngủ tí, tôi mệt rồi..."
Nói xong cô bé ngốc ngễch nào đó lăn đùng ra ngủ một cách tự nhiên như nhà của cô. Bên cạnh cô có ai đó đang nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí..
Nhưng hiện tại Bạch Phương Vỹ không làm gì được cô, do hắn sơ xuất nên mới bị độc của chính hắn làm hại hắn. Mất khoảng 2-3 ngày mới hồi phục được..
Hắn không nhắm mắt lại, nằm bất động nhìn chầm chầm cô gái kế bên hắn ngủ ngon lành, thái độ xem trời bằng vung của cô ta làm hắn khó chịu.
Cô ta là ai, mặc đồ thì rườm rà quái dị, tính tình thì như bộ đồ, quan trọng tại sao xuất hiện ở đây thì hỏi không nói, mục đích thì nhìn giống như chả có mục đích gì ngoài việc đi ngủ..
- --
Người nổi tiếng bộ não siêu phàm như hắn cũng không lí giải được người phụ nữ đang nằm kế mất vài giây là có thể ngủ ngon kia....
- ----
" Buông ra... Buông ra mau, cô không muốn chết thì mau buông tay ra khỏi người tôi..."
Bạch thiếu gia nhà ta phẫn nộ cực đỉnh khi cô gái hắn xem như bị thần kinh này đang ôm hắn ngủ ngon lành, sắp leo lên đè cả người hắn luôn rồi...
Càng cố kêu cô ấy thức dậy thì hắn lại bị siết chặt hơn, tay cô vô ý thức đưa lên miệng hắn, che miệng hắn lại để không gây ồn ào lúc cô đang ngủ.
Phương Vỹ nằm đó tức điên người lên, hắn liếc nhìn cô một cái, để hắn cử động lại được cô có đến sao hoả trốn thì hắn cũng cho nổ tung cả sao hoả để giết bằng được cô ta..