Vô Độ Nuông Chiều

chương 8: tương phùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- --

" Anh có sao không..."

Cô hốt hoảng định la to lên thì bị Lưu Khải ra dấu nhỏ tiếng. Hắn bị người ta truy sát ư, người như hắn cô tưởng có tiền có quyền chứ. Không ngờ lại có sở thích đi gây hấng kiếm thêm chuyện sao.

- --

" Ta bị kẻ gian phục kích, họ ngấm ngầm tạo phản đã lâu, nay họ chính thức ra tay, đó làm anh họ của ta...Họ muốn cướp toàn bộ gia sản đẩy ta vào chổ chết..."

- " Anh bị thường thì im lặng đi, nói nhiều giải thích cho tôi làm gì, tôi không là gì của anh, không cần hiểu mấy chuyện đó.."

Vừa nghe xong câu nói vô tình của vị cô nương đây hắn liền quay sang hướng khác. Xé vạt áo tự mình cầm máu...

" Haizz...!!! Dù gì anh cũng cứu tôi xem như trả ơn anh vậy..." Đàm Thanh quay qua hướng hắn cởi áo hắn ra một cách tư nhiên. Cô ngồi tỉnh táo lai với thương và xử lý rất chuyên nghiệp. Một lát sau đã băng bó xong đâu vào đó hết...

" Vết thương không gây nguy hiểm, giờ chúng ta làm gì tiếp đây..."

- " Tên của nàng là gì...."

Lúc này hắn còn tâm trạng hỏi tên cô sao. Cô nhìn hắn chăm chú khó hiểu

" Gọi tôi là Đàm Thanh..."- " Đàm Thanh cô nương cám ơn nàng...!! Nhưng lần này lại mạo phạm nàng..". Trời ơi bỏ mấy cái mạo phạm đó giùm đi.

Cô ấy là người hiện đại rồi, có lỡ nhìn hết toàn thân anh thì cũng phải xin lỗi anh đấy. Đúng là người cổ ngốc nghếch kiểu đáng yêu thật.

- --

" Tôi mạo phạm anh mà, nhưng tôi hiện tại chưa có hứng thú kết hôn... À không phải nói là thành thân..."

Nhưng sau này thì không chắc, hiện tại mới được tự do bắt người ta cưới còn giam lõng người. Ai điên mới đi cưới hắn.

" Ta cho hộ vệ bảo vệ nàng, sao nàng lại có mặt ở đây được vậy..."

Hả... Không phải hắn ta giam lỏng cô ư... Hắn cho người bảo vệ cô. Đàm Thanh đưa ánh mắt ngạt nhiên nhìn hắn..

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Bảo vệ cô, đây cũng là lần đầu nghe có người cho người bảo vệ một sát thủ. Cô có nên cảm động không..

- -

Hai người đang nhìn nhau thì có tiếng động từ bên ngoài đạp mạnh cánh cửa..

Lưu Khải liền tiến ra phía trước chắn ngang che người Đàm Thanh. Cô phía sau lưng hắn lại kinh ngạc thêm lần nữa...

Cô không ngờ hắn đang bị thương, lại đang có

nhiệm vụ quan trọng bảo vệ cả cái gia sản đồ sộ của hắn. Trước đám người xấu đang đứng đó đầy vũ khí, Lưu Khải đang bị thương vẫn xong lên bảo vệ cô. Đàm Thanh bất giác mĩm cười nói nhỏ bên tai hắn:

" Nếu hôm nay chúng ta toàn mạng trở về, tôi chắc sẽ nhận lời cưới anh... Người như anh bỏ qua thật lãng phí cuộc đời..." câu nói có chút thành ý pha lẫn tí đùa cợt..

- --

" Lưu Khải...!! Thì ra em trốn ở đây, xem ra bị thương chưa chết được, bây giờ còn đang ân ân ái ái với người đẹp, thật khâm phục em trai tôi mà...

Vậy để tôi tiển đôi uyên ương xuống suối vàng làm bạn với nhau.."

- " Câm mòm...!! Tên phải bội như anh không có tư cách nói tôi.. Người của tôi sắp đến, anh không thoát đâu..."

Haha...!!! Tên anh họ cười lớn lên. Tất cả những người đi theo hắn gồm 10-15 người. Tất cả đều là đàn ông cao to lực lưỡng.

" Sắp đến...!!! Đến nơi thì chỉ có hốt xác nhà người thôi... lên cho ta..."

Sau khi tên phản tặc kia ra lệnh cho bọn thuộc hạ tiến lên. Đàm Thanh ánh mắt lạnh lùng trở lại, sát khí tràn ngập nơi khoé mắt cô. Cô ở thời hiện đại tuy là sát thủ nhưng chưa từng dứt điểm tuyệt đối ai, mà chỉ để Đàm Vũ kết thúc cuối cùng.

Nhưng hôm nay, ở thời cổ đại này, thời điểm sinh tử này, một là vì báo ơn, hai là vì bảo vệ chính cô, ba là vì bọn này thật sự đáng chết... Cô sẽ ra tay vì ba lí do vô cùng chính đáng đó...

"Anh ngồi yên đây...Cẩn thận vết thương..."

- " Nàng định làm gì... đừng hành động khinh xuất...đợi..."

- " Đợi ai nữa... đợi Diêm Vương đến đón hai chúng ta sao, muốn cưới tôi thì ngồi yên cho tôi..."

Đàm Thanh vừa nói xong mấy lời ớn lạnh xương sống, cô cũng cười chính cô một cái rồi xông lên nhanh như cái bóng ma, ra đòn vô cùng chí mạng...

Tất cả mấy người đàn ông gục xuống vũng máu tươi chưa hiểu lý do họ chết.. Trong tích tắt mặt tên phản đồ xanh mét lên... Hắn liền bỏ chạy, nhưng lúc này người của Lưu Khải đã đến bao vậy bắt lấy hắn.

- --

" Nàng bị thương rồi đưa ta xem..."

- " Tôi đâu phải siêu nhân làm gì không bị thương cho được..."

Đang nói tự nhiên cô ấy ngất xĩu.. Trên vết thương có độc. Số nhọ hết biết..

- --

Truyện Chữ Hay