Vô Diệm Vương Phi

chương 67: nước đổ khó hốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trả ơn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, hay cho một câu muốn trả ơn.

“Ngươi vẫn nghĩ ta là loại nữ nhân ham vinh hoa phú quý đúng không?”

Hắn trầm mặc, ý cười châm chọc trên khóe môi càng sâu, không phải nghi mà đó là sự thật. Nàng là người đầu tiên đem lòng ham chuộng hư vinh nói ra một cách thẳng thắn và mạnh miệng như vậy.

“Ta đã giải thích rồi, ta làm như vậy vì muốn ngươi chết tâm!”

Y Nhân cảm thấy bất lực, nước đổ khó hốt, lý lẽ này nàng hiểu được, lần đầu tiên trong đời làm chuyện một cách dứt khoát, quả nhiên nhận được báo ứng.

“Cám ơn ý tốt của ngươi, ta đã chết tâm rồi, về chuyện trả ơn không cần đâu, chúng ta bây gỉờ không ai thiếu nợ ai!”

Hắn xoay ngxíờỉ đứng trước giường, bóng lưng cao lớn toát ra một khí thế vương giả.

Ánh mát mê ly nhìn chầm chằm bóng lưng cao lớn đó, Y Nhân không muốn buông tay như vậy. Nàng đứng lên, một lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

“Nam Cung Ngọc!”

Nàng thử gọi cách xưng hô hồi hai người mới đầu gặp gỡ.

Thân thể của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợt cứng đờ.

“Ta biết ngươi còn giận ta, nhưng ta thật không phải cố ý! Ngươi đừng tức giận được không?”

Nàng uyển chuyển bước tới, bàn tay nhỏ bé tráng nòn vươn ra khoát nhẹ lên vai hắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn yên lặng, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.

“Ngươi từng nói muốn kết hôn với ta!”

Thân thể nhỏ bé yến đuối của nàng nhẹ nhàng dựa vào người hắn, hương thơm như hoa lan mới nở vừa gợi cảm vừa xinh đẹp.

Nàng chậm rãi vươn những ngón tay búp măng nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cằm của hắn, ánh mắt lóe lên những tia sáng hút hồn mê hoặc lòng người.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên trước một bước dài, lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại một tiếng cười nhạt thoát ra khỏi khóe môi, nhìn Y Nhân với ánh mắt lãnh đạm.

“Đó là trước kỉa, bây giờ sẽ không!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh như băng mở miệng.

Mặc dù hiện tại hắn không thích Y Nhân, nhưng dù sao nàng cũng từng là người giúp đỡ hắn. Hắn không thể tuyệt tình như vậy cho nên cảm thấy phiền não, hơi nhăn mặt nhíu mày.

“Ngươi đang nói dối, ngươi nhất định vẫn còn thích ta phải không?”

Ánh mắt của nàng có chút kích động, thân thể yêu kiều mềm mại vừa muốn tiến lên quấn lấy hắn, ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên tối sầm, bước về phía cửa phòng...

Đợi ở sương phòng phía sau viện hồi lâu, không nghe được tiếng kêu sợ hãi trong tưởng tượng, Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn thong thả quay trở lại, rón rén đứng trước phòng đọc sách vò đầu bức tóc, muốn đi vào nhưng lại không dám, chỉ có thể dựa người dán đầu nhỏ trên cửa phòng, hận không thể mọc thêm vài cái tai để nghe lén hai người bên trong đang nói gì.

Bỗng nhiên có một nha hoàn trẻ tuối đi tới, cúi người thỉnh an:

“Nô tỳ thỉnh an Vương phi!”

Tiếng nói rõ ràng, êm dịu, vừa cung kính vừa có lý, có thể nói là lễ tiết chu đáo.

Láng Tây Nhi giật mình thiếu chút nữa ngã xuống đất, thật khó khăn mới có thể ổn định thân thể, con bà nó, cần xin gia gia đuổi nha hoàn này đi.

Sau đó vừa lúc áp sát tai vào cửa một lần nữa thì có hai thị vệ đi tới:

“Nô tài thỉnh an Vương phi!”

Lần này không những rõ ràng, hơn nữa còn vang như tiếng chuông ngân! Bịch! Dường như có tiếng của vật gì rơi xuống đất, Lăng Tây Nhi kinh hãi ngã trên mặt đất cứng ngắc, xém chút nữa không cầm được nước mắt.

Nàng xoa xoa cái mũi nhỏ đứng dậy nghiến răng nghiến lợi phất tay, dằn xuống sự kích động muốn cùng hai tên thị vệ kia liều mạng.

Đôi mắt hung hăng trừng họ, cường chế hai thị vệ chết bầm dời đi, tầm mắt chưa từ bỏ ý định bước về phía cửa, không ngờ lần này chạm phải một đôi mắt đen long lanh, sóng mắt chuyển động lóe lên vẻ châm chọc -- Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng.

“Thật đáng sợ!”

Nàng kêu lên sợ hãi, ù té chạy ra ngoài nhưng đáng tiếc áo đã bị người nào đó hung hăng xách lên.

Nàng khiếp đảm quay đầu lại, đôi mắt to đen láy của người nào đó dù bận rộn vẫn ung dung nhìn nàng, thuận tiện nháy mắt mấy cái làm ra vẻ vô tội, đôi mắt thon dài hoàn mỹ giống như hai cây quạt nhỏ mê hoặc lòng người.

“Ta... Hắc hắc!”

Nét mặt tươi cười lấy lòng, một lần nữa xoay người chậm rãi nhìn Y Nhân đang từ trong phòng đi ra.

“À... Ngươi có khách kìa. Ta đợi một chút sẽ trở lại... Ha... ha...”

Nàng nhếch môi hướng về phía hai người nở nụ cười tươi tắn, mắt cũng không dám nhìn hắn, lập tức muốn chạy vội đi.

Chân chạy đi nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, nàng dường như quên hẳn áo của mình đang bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên túm trong tay.

Khuôn mặt Lăng Tây Nhi cứng đờ, một giây sau đôi mắt tròn tròn vì chột dạ biến thành hình trăng lưỡi liềm, cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ xấu hổ, nhìn hơi buồn cười, sau đó chậm rãi nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

“Vương gia, ngài còn có điều gì căn dặn sao?”

“Ngươi đang nghe lén?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi mở miệng, ánh mắt sáng lấp lánh lạnh lùng trừng nàng.

“Không có!”

Nàng không chút nghĩ ngợi phủ nhận, thuận tiện giơ bàn tay nhỏ bé lên thề:

“Ta thật không có! Ta chỉ tiện đường đi ngang qua đây!”

Dù sao nàng cũng không nghe được gì, vì vậy có thể không tính là nghe lén!

“Vừa lúc đi ngang qua? Nhưng tại sao từ ngoài kia đi vào?”

Hắn nhàn nhạt cười lạnh, xách Lăng Tây Nhi giống như con heo nhỏ đi vào phòng.

“Ê ê, làm như vậy rất khó coi nha, hơn nữa còn có khách đang...”

Những lời phản đối chợt dừng lại vì trước mặt đột ngột hiện ra một gương mặt búp bê đáng yêu vô cùng, hơi thở nóng rực phun trên gương mặt phúng phính của nàng.

Lăng Tây Nhi đột nhiên đỏ mặt, giọng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh giống như tiếng muỗi vo ve.

Y Nhân ngơ ngác đứng bên cạnh, những lời nàng muốn nói còn chưa nói hết, đúng lúc quan trọng thì nữ nhân chết tiệt này từ đâu chạy tới.

Nàng xấu hổ đứng đó, không biết nên tiếp tục giải thích với Đoan Tuấn Mạc Nhiên như thế nào.

“Lăng Tây Nhi, nếu ngươi muốn biết điều gì, có thể thoải mái đi vào, vị khách này là ngươi mang đến đây không phải sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đem Lăng Tây Nhi đặt trên ghế, sau đó quay sang nhìn Y Nhân,

“Vương gia. lời của ta còn chưa nói hết...”

Y Nhân cười nhẹ mở miệng, nàng nhìn Lăng Tây Nhi, ước gì Lăng Tây Nhi có thể tự động biến mất.

“Đúng đó, đúng đó, ngươi còn bận việc, ngươi đang bận mà, ta đi trước!”

Lăng Tây Nhi muốn bỏ đi nhưng bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo lại. Hắn tà mị nở nụ cười, bàn tay to nâng cằm của nàng lên, ánh mắt lạnh lùng nhập vào đáy mắt nàng:

“Ngươi là nữ chủ nhân của vương phủ, có phải nên đi ra tiếp đãi khách môt chút?”

Hắn cười lạnh, môt câu nói khiến Y Nhân cảm thấy quê và ngại vô cùng.

Nàng là Vương phi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao? Ánh mắt của Y Nhân đột nhiên trở nên âm độc, lạnh lùng đánh giá gương mặt trong sáng ngây thơ của Lăng Tây Nhi.

Da thịt rất mịn màng, môi hồng răng trắng, quả nhiên mười phần là một người đẹp, tại sao nàng sớm không nhận ra thái độ mờ ám của hai người trong lúc đó!

Lăng Tây Nhi cảm thấy khó hiểu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không biết vì sao hắn vạch trần thân phận của nàng vào lúc này.

“Lăng Tây Nhi, ngươi nên nhớ kỹ nam nhân của ngươi là ai!”

Giọng điệu của hắn bá đạo và trực tiếp.

“Hử?” Nói vậy là ý gì?

“Mang một người có lòng mở tưởng trượng phu của ngươi tới gặp hắn, ngươi thật hào phóng và rộng lượng đấy!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, phản công lại.

“Cái gì?”

Hiện tại cuối cùng là tình huống gì, do Đoan Tuấn Mạc Nhiên bảo nàng mang Y Nhân vào phủ không phải sao?

“Bây giờ phiền toái tới ngươi tự mình giải quyết đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, vẫy vẫy ống tay áo bỏ đi.

“Ê! Ngươi nói gì vậy?”

Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu to, chuyện này có quan hệ gì với nàng, Y Nhân không phải là cưng ơi của hắn sao?

Ngày đó ai vừa nhìn thấy Y Nhân vẻ mặt tươi như hoa nở đây? Là ai vì nàng nói một câu liền ném nguyên con gà quay vào mặt nàng? Là ai đồng ý cho Y Nhân vào phủ! Bây giờ đổ tất cả lên đầu nàng.

“Vương gia...” Y Nhân ngăn hắn lại, ánh mắt ai oán.

“Ta đồng ý cho ngươi gặp Vương gia, bây gỉờ ngươi đã gặp rồi, ta cũng có thể cáo từ!”

Hắn lãnh đạm mở miệng, chắp tay sau lưng thong thả bước ra khỏi thư phòng.

Trong chòi nghỉ mát, Long Thanh rót một chén trà cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khóe môi nở nụ cười gian trá.

“Ngươi đang cười cái gì?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cau mày, lạnh lùng trừng mắt Long Thanh, bưng chén trà lên chậm rãi thưởng thức.

“Cười ngươi quá thông minh!”

“Vậy sao? Nói nghe thử!”

Hắn xoay xoay chén trà, nhìn lá trà Bích Loa Xuân đang chậm rãi xoay tròn trong nước.

“Từ trước đến nay ngươi là người có ơn sẽ trả, vì vậy cho dù chán ghét Y Nhân, ngươi cũng không ra tay với nàng!”

Long Thanh tràn đầy tự tin cười khẽ.

“Tiếp tục nói.” Hắn nhàn nhạt nhìn Long Thanh dò xét.

“Vì vậy ngươi đổi người, chính là Lăng Tây Nhi, thuận tiện thử xem nàng có thực lòng với ngươi không. Nếu nàng quan tâm ngươi, nhất định sẽ không khách sáo đuổi Y Nhân ra ngoài. Bởi vì Y Nhân là người có chuẩn bị tới đây giành trượng phu của nàng!”

“Hiện tại phải xem uy lực của Lăng Tây Nhi rồi!”

Hắn cười lạnh, tốt nhất là đem sức mạnh không sợ chết chống lại hắn lấy ra hết!

Trong phòng chỉ còn lại Lăng Tây Nhi và Y Nhân không có Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng, Lăng Tây Nhi vẫn không rõ cuối cùng Đoan Tuấn Mạo Nhiên có ý gì, nhưng nếu làm theo ý mình, nàng tuyệt đối sẽ không để Y Nhân sống thoải mái.

“Y Nhân tham kiến Vương phi nương nương!”

Từ trong khiếp sợ định thần lại, Y Nhân sửa nét mặt kiêu ngạo, cúi người hành lễ với Lăng Tây Nhi.

“Hả?”

Mặc dù kinh hãi, nhưng nàng vẫn phất tay bảo Y Nhân đứng lên.

“Nếu Lăng cô nương chính là Vương phi, tin rằng chuyện tình của Vương gia và tiểu nữ Lăng cô nương hiểu rõ như lòng bàn tay, xin Lăng cô nương thành toàn!”

Nàng trịnh trọng và lễ phép mở miệng, ánh mát đầy vẻ ai oán.

“Thành toàn cái gì?”

Lăng Tây Nhi giả vờ hồ đồ nhướng mắt, nếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên đem củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho nàng, dĩ nhiên nàng phải xử lý thật tốt rồi!

“Thành toàn ta với Vương gia!”

Y Nhân tha thiết nói, sau đó bổ sung:

“Vương phi đừng nên lo láng cho địa vị của ngài, Y Nhân không hề có lòng tham, chỉ cần làm thiếp là được rồi, có thể làm bạn bên người Vương gia, tiểu nữ không còn yêu cầu gì khác!”

Nàng cụp mắt dáng vẻ phục tùng giả vờ tỏ vẻ quy thuận.

“A! Bộ ngươi hết chuyện rồi sao mà lại yêu cầu chia cắt lão công của ta?”

Lăng Tây Nhi kêu lên sợ hài, khiến Y Nhân có chút không biết làm sao.

“Nhưng mà Lăng cô nương... À không, là Vương phi, ngài cũng biết trong lòng của Vương gia thích tiểu nữ, Vương gia cũng là ân nhân của tiểu nữ, ơn đức to lớn của Vương gia, tiểu Nữ...”

Y Nhân còn chưa nói xong, Lăng Tây Nhi phất tay ngăn lại:

“Muốn lấy thân đền đáp đúng không? Nhưng người trong cuộc cũng phải đồng ý mới được! Ngươi là người thông minh, tình huống hiện tại ngươi vừa nhìn đã rõ ràng. Vương gia không thích ngươi nữa, nếu không đã không giao cho ta xử lý chuyện này rồi!”

Nàng bất đắc dĩ buông tay, lắc đầu.

“Không, sẽ không như vậy, Vương gia từng nói qua sẽ lấy ta, chỉ là lúc ấy ta không biết thân phận của Vương gia...”

Nàng khổ sở nhìn xuống.

“Ngươi nói hắn là con cóc ghẻ mà!”

Lăng Tây Nhi nhịn không được che cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ, điều đó càng làm cho nét mặt của Y Nhân khổ sở hơn.

“Ta thật sự không biết!” - Y Nhân nhìn xuống.

“Coi như không biết cũng không nên dùng những lời như vậy làm tổn thương một người thích ngươi, yêu mến ngươi không phải sao?”

Lăng Tây Nhi đứng lên, vẫy tay, đẩy Y Nhân qua một bên nhỏ giọng mở miệng:

“Nói thật, ngươi đã may mắn lắm rồi, vì ngươi cứu Đoan Tuấn Mạc Nhiên nên hắn mới tha cho ngươi một mạng!”

Nàng nháy nháy mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Y Nhân trở thành trắng bệch.

“Ngươi... Nói vậy là có ý gì?”

Nàng thấp thỏm, bất an mở miệng hỏi.

“Ý của ta chính là sự kiên nhẫn của hắn đã dùng hết rồi, ngươi còn dây dưa nữa chỉ có con đường chết mà thôi! Ta nói những chuyện thê thảm kia không phải muốn lừa gạt ngươi nha, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự là người có lòng dạ độc ác!”

Nàng chậm rãi mở miệng, ánh mắt âm trầm nhìn Y Nhân chăm chú.

“Như vậy thì sao... Hắn thích ta, nhất định sẽ không làm như vậy....”

Y Nhân không đồng ý mở miệng phản bác.

“Nếu hiện tại hắn còn thích ngươi, ngươi cho rằng hắn sẽ bảo ta ra đây?”

Lăng Tây Nhi hiểu rõ trái tim cao ngạo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, một nữ nhân từng làm nhục hắn, hắn nhất định sẽ không tiếp nhận nữa.

“.....”

Y Nhân không còn cách gì khác.

“Ngươi không cảm thấy lần gặp mặt này, thái độ của hắn rất khác với lần trước sao?”

Nàng nháy mắt mấy cái, thật sự không hiểu Y Nhân. Lúc vừa biết Nam Cung Ngọc là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng ta nên làm giống như nàng thét chói tai, sau đó bỏ chạy, sao lại tỉnh bơ ở trước mặt người khác chịu nhục nhã như vậy.

Mi mắt Y Nhân buồn bã nhìn xuống.

“Ngươi nên rời khỏi đây đi.”

Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài, thấy cũng đã cạn lời, lập tức đứng bật dậy, ý bảo Lưu An tiễn khách.

Cho dù ngàn lần không muốn, Y Nhân buộc phải chậm rãi dứng lên, nước đổ khó hốt...

Sau khi tiễn bước Y Nhân, Lăng Tây Nhi không có gan nên nằm lỳ trong phòng mình.

Nàng từ từ phân tích lý lẽ rõ ràng, nhưng đối với ý đồ thật sự của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn không nắm rõ lắm, vì vậy an toàn nhất chính là ẩn núp trong phòng của mình. Tránh cho người khác gặp nàng cảm thấy phiền lòng.

Nhưng càng muốn trốn thì thật sự không tránh khỏi. Lúc ăn cơm tối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên đi tới phòng của Lăng Tây Nhi. Hôm nay hắn muốn dùng cơm trong phòng nàng.

“Không thể được!”

Nàng cự tuyệt nghĩ thầm trong gỉờ phút này tiếp xúc với hổ càng ít càng tốt.

“Hử?” Hổ không vui nheo mắt, trừng mắt nhìn nàng.

“Hắc hắc!”

Nàng không tự nhiên cười khan hai tiếng:

“Ý của ta là ta ăn cơm rất thô tục, âm thanh khi ăn rất lớn...”

“Ngươi tự mình biết là được rồi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, phân phó Lưu An sai nha hoàn mang cơm tới, Lăng Tây Nhi không còn cách gì khác để từ chối nữa.

“Các ngươi đi xuống đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng phất tay, đuổi mọi người đi hết, sau đó cầm đũa lên.

“Ngươi... Có phải muốn nói gì với ta?”

Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng, ít nhất cũng nên biết chuyện của Y Nhân nàng làm đúng hay sai.

“Không có!”

Mí mắt cũng không thèm nhướng lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trực tiếp hưởng thụ bữa tối của mình.

“Không có?”

Lăng Tây Nhi có chút kinh ngạc.

“Ta đã nói để cho ngươi xử lý vì vậy bất kể là kết quả gì ta cùng không hỏi đến!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, cầm lấy chén bới cơm.

“Nhưng ta đuổi Y Nhân đi... Ngươi thật sự không thích nàng sao?”

Nàng thử hỏi hắn để đò xét, gương mặt nhỏ nhắn hơi đưa về phía trước, đôi mắt hẹp dài chớp chớp, dường như hắn tin tưởng nàng nhiều quá rồi.

“Ăn cơm đi!” Hắn nhàn nhạt mở miệng.

“Ta đang hỏi chuyện ngươi mà!”

Lăng Tây Nhi vẫn không buông tha.

“Ngươi thật sự muốn biết?” Hắn nhướng mày.

Lảng Tây Nhi vô cùng thành khẩn gật đầu.

“Không thích!” Hắn cúi đầu.

Q “Bởi vì nàng làm nhục ngươi?”

Như vậy có vẻ hơi hẹp hòi nha?

“Không hoàn toàn như vậy!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngạo nghễ nhìn gương mặt nhỏ nhắn hiếu kỳ của nàng.

“Nói nghe một chút!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn chồm về phía trước, mũi gần như dán trên chóp mũi hắn.

“Có lẽ ngay từ đầu sự yêu thích chỉ là muốn trả ơn! Nàng đã cứu ta, nhưng sau khi nhận ra ý đồ thật sự của nàng, lòng của ta đã chết.”

Hắn lạnh nhạt thoả mãn sự hiếu kỳ của nàng.

“Vậy không phải thích thật sự. Nếu thật sự yêu thích một người thì làm sao có thể dễ dàng hết hi vọng như vậy!”

Lăng Tây Nhi hiểu rõ gật gật đầu.

“Ngươi dường như rất hiểu vấn đề này?”

Hắn tiến lên bắt lấy cánh tay Tây Nhi, ngăn không cho thân thể nàng lùi về phía sau.

“Hả?” Nàng nhìn nét mặt giận dữ của hắn, có cảm giác không biết làm sao, nàng vừa nói sai điều gì?

“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ thân phận của mình!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh như băng.

Có ý gì? Cái gì thân phận? Lăng Tây Nhi hoảng sợ sờ sờ gáy, ánh mắt có vẻ khó hiểu.

“Ngươi là Vương phi của Thập lục Vương gia!”

Hắn nhấn mạnh, ánh mắt tối sầm trầm xuống, nét mặt cũng trở nên u ám.

Nàng biết rồi, không cần mỗi ngày nhắc nhở nha! Lăng Tây Nhi ngước đôi mắt trong sáng nhìn thẳng ánh mắt âm trầm của hắn.

“Vương phi vĩnh viễn! Cả đời này ngươi đừng mơ tưởng chối bỏ danh hiệu này!”

Một tiếng cười lạnh thoát ra khỏi môi hắn, mang theo vẻ âm độc và bá đạo. Hắn sẽ không quên một màn kia tại Lâm phủ, Lâm Kiếm Hồng sớm muộn là tâm bệnh của hắn!

Cái gì? Nàng vốn đâu nghĩ đến chuyện từ bỏ đâu? Nàng ước gì không phải mang lấy nó, nhưng chí ít bây giờ cũng không nghĩ đến chuyện bỏ xuống.

Nàng liếc hắn một cái, ánh mắt đảo qua lại trên đôi mắt thật to và hai cánh môi phấn hồng đột nhỉên cúi đầu in một nụ hôn trên môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó đắc ý dào dạt nhìn hắn.

Trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thú là vẻ tươi cười vì đã thực hiện được điều mình muốn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên sửng sốt, thân thể chao ng­hiêng. Hắn ngước mắt lên, ánh mắt trở nên ám và sâu thẳm một cách lạ thường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không chớp mắt, trong phút chốc quyết định đêm nay ở lại đây!

Trong hoàng cung, Thái hoàng Thái hậu vì tức giận bị bệnh nằm trên giường, nét mặt của Hoàng hậu và Hoàng thượng đều u sầu, không ngừng đi qua đi lại, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

“Hoàng thượng...” Thái hoàng Thái hậu cố gượng dậy, Đoan Tuấn Mạc Bắc nhanh chóng tới đỡ bà.

“Thập lục tôn nhi thật là quá bất hiếu...!”

Bà ho khan hai tiếng, sắc mặt đỏ bừng.

“Hoàng Hãi nãi, người cũng biết tính tình của Mạc Nhiên, can gì phải trêu chọc hắn!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc thở dài nhè nhẹ. Hắn cũng không dám đụng vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hiện tại triều đình không yên, hắn còn phải trông cậy vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên giúp hắn giữ vững giang sơn nữa!

“Ý của ngươi là nhắm mắt làm ngơ nhìn biểu muội và Hoàng nãi nãi bị hắn khi dễ?”

Nét mặt già nua của Hoàng Thái hậu càng thêm nhăn nhó, không kiên nhẫn nhìn Đoan Tuấn Mạc Bắc.

“Như vậy Hoàng nãi nãi muốn thế nào?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc thấy bà tức giận cả người run rẩy, đành phải nhượng bộ.

“Thập lục tôn nhi dù không hiếu thảo, cũng là tôn nhi của ta, ta chỉ giận tiện nhân kia!”

Bà tiếp tục mở miệng:

“Ta muốn Hoàng thượng phế bỏ Lâm Y Y, tiểu tiện nhân, lập Mộng Nhan làm Thập lục vương phỉ!”

Truyện Chữ Hay