Vô Địch Tiên Triều

chương 72: bị xa lánh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Hầu gân xanh nổi đầy mặt, nó thúc ép chân khí của mình thoát ra khỏi sự trấn áp của Thiên Ma.

Chân khí màu đen nhúc nhích, kém chút thoát ra khỏi Thiên Ma, bất ngờ Thiên Ma quay đầu nhìn Hạ Hầu.

Hạ Hầu hơi chút chấn kinh, sau đó giận quá hóa thẹn, suy nghĩ là Thiên Ma kia do Trịnh Đông Lân điều khiển hù dọa nó.

Thực tế Thiên Ma là tự có linh tính vận chuyển, Trịnh Đông Lân không hề điều khiển bất cứ cử động nào của nó.

Thiên Ma đưa cánh tay bắt tới chân khí Hạ Hầu, Hạ Hầu cả kinh, chân khí của nó không thoát ra được, bỗng dưng Thiên Ma mở to miệng, cắn nuốt chân khí Hạ Hầu.

Hạ Hầu sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu, chân khí bị cắn nuốt khiến nó hao tổn cực độ.

Nó căm hận nhìn về phía Trịnh Đông Lân, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Bên kia Hồng Cửu Nguyên nếm thử vận dụng chân khí thoát khỏi trấn áp, không như Hạ Hầu, chân khí Hồng Cửu Nguyên đầu tiên thoát khỏi.

Tiếp theo đó là Mã Đằng, đám người Tô Đông Lưu, ba người Giang Nam, Mộng Yểm Sinh, Hầu Tiểu Muội.

Sắc mặt Hạ Hầu âm trầm muốn nhỏ ra nước, nó suy nghĩ, chắc chắn là do Trịnh Đông Lân cố ý nhằm vào nó, nếu không, làm sao đám người kia có thể thoát được, mà nó không thể.

Thực tế, Thiên Ma cảm nhận được ác ý đến từ Hạ Hầu, cho nên Thiên Ma theo bản năng ra tay với nó.

Mọi người khác chỉ muốn thoát khỏi trấn áp, cho nên không bị Thiên Ma tấn công, so với Thiên Ma, Chư Thiên Tinh Thần Đồ Án của Đinh Bộ Lĩnh bao dung tất cả, không trấn áp bất cứ một dị tượng nào, mà chỉ lộ ra cao hơn bọn nó một đầu.

Thiên Ma trôi nổi nhìn Chư Thiên Tinh Thần Đồ Án, Trịnh Đông Lân chân mày nhíu lại, trấn áp dục vọng muốn cắn nuốt tới từ Thiên Ma.

Khẽ động, Thiên Ma yên lặng không tiếp tục có dục động.

Liên Thành hơi có chút cảm thấy hoang tưởng, đám người này cho nó một cảm giác.

Tương lai thiên hạ Chư Hầu, Hoàng Đế đang ở trước mặt nó.

Chư Hầu là Hồng Cửu Nguyên, Mã Đằng, Lý Tín, Tô Đông Lưu, Hầu Tiểu Muội, Mộng Yểm Sinh, Hạ Hầu, Giang Nam, Lương, Trình Tú.

Còn Hoàng Đế không phải ai khác mà là Đinh Bộ Lĩnh, nhưng còn một biến số khác không xác định, Trịnh Đông Lân nó sẽ là cái gì ?

Nhưng cái gọi là Chư Hầu, Hoàng Đế chỉ là do Liên Thành cảm thấy, đối với bọn Hồng Cửu Nguyên, bọn nó làm cách nào sẽ chịu cúi đầu trước kẻ khác.

Bọn nó sẽ không là Chư Hầu, mà chính là Hoàng Đế.

Liên Thành cười khổ, cột đá, Dẫn Khí Quyết để kiểm tra tư chất bọn nó, trong nháy mắt đã không thể sử dụng được cho Đinh Bộ Lĩnh cùng với Trịnh Đông Lân, bởi vì tư chất bọn nó đã vượt qua giới hạn.

“Thiếu niên, ta là Dịch Hằng, nội môn trưởng lão, ngươi có đồng ý hay không làm đồ đệ ta ?”

“Ta là Hồng Cát, nội môn trưởng lão, ngươi có đồng ý trở thành đồ đệ ta ?”

“Ta là Võ Tần, nội môn trưởng lão, ngươi có đồng ý trở thành đồ đệ ta ?”

Cơn sửng sốt qua đi, hàng loạt trưởng lão sứt đầu mẻ trán xông tới dò hỏi, hận không thể đánh đối phương một trận.

“A a a, ngươi cái lão già, né ra một bên, từng tuổi này của ngươi còn không biết mất mặt tranh đồ đệ với ta”

“Tới, ta cho ngươi ăn đòn, ngươi cái thằng ranh con này dám hỗn láo với ta”

“Tới tới tới, xem là ai cho ai ăn đòn, ta chấp ngươi một tay”

Bọn người khảo hoạch há hốc mồm, xem hàng ngũ trưởng lão như là đám chợ cá văng tục xô xát.

“Sư huynh, ta thấy Dịch trưởng lão cầm một cục gạch ném vào đầu Võ Tần trưởng lão, không xong, Võ Tần trưởng lão lấy ra bội kiếm, Hồng trưởng lão trúng một kiếm” Hầu Viên kêu thốt.

“Cản không được, không cản” Liên Thành che trán.

Đoàn trưởng lão bỗng một hồi im lặng, hừ lạnh nhìn nhau.

“Thái Thượng trưởng lão giá lâm” Bỗng một tiếng kêu tới, bọn người nghe được danh tự, khuôn mặt cung kính chắp tay.

Người tới là một lão già, râu tóc trắng xóa, lưng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, đạp không tiến tới.

“Là mầm mống tốt, thiếu niên, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ ?” Thái Thượng trưởng lão thần sắc hiền lành dò hỏi Đinh Bộ Lĩnh.

Hạ Hầu giễu cợt nhìn Trịnh Đông Lân, Thái Thượng trưởng lão làm ngơ nó, chỉ muốn thu Đinh Bộ Lĩnh làm đệ tử, điều này nói rõ, Trịnh Đông Lân thiên phú không được Thái Thượng trưởng lão xem trọng.

Không phải Thái Thượng trưởng lão không xem trọng thiên phú Trịnh Đông Lân, mà là, dị tượng của Trịnh Đông Lân quá kì lạ, nhất là Thiên Ma phát ra khí tức tà mị tới cực độ, xem xét không phải đồ vật gì đó thuần chính.

Thư Viện là danh môn chính phái, Thái Thượng trưởng lão sẽ không nhận một đệ tử có khí tức tà mị làm đệ tử.

Nhưng Đinh Bộ Lĩnh thì khác, người này khí tức cao quý, bên ngoài khí vận bao phủ, không còn gì tuyệt hảo hơn.

“Xin lỗi Thái Thượng trưởng lão, ta không thể” Đinh Bộ Lĩnh chợt lắc đầu.

Bọn người sửng sốt, tới Thái Thượng trưởng lão mà nó cũng từ chối, không tiếc nuối ?

“Tại sao ?” Thái Thượng trưởng lão kinh ngạc, khó hiểu hỏi.

“Ta đã có sư phụ” Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười, nghĩ tới lão sư bá, nó không khỏi vui vẻ.

“Ngươi không phải lo lắng, ngươi có thể nhận ta làm sư phụ thứ hai” Thái Thượng trưởng lão không tức giận, ngược lại tiếp tục dò hỏi, đùa cái gì, người ta là Đế Hoàng tư chất, bỏ qua, không biết bao giờ mới lại xuất hiện.

Bọn nó chấn kinh, không thể nghĩ Thái Thượng trưởng lão còn tiếp tục cưng chìu Đinh Bộ Lĩnh.

“Đinh Bộ Lĩnh, hãy đồng ý, sẽ tốt cho ngươi” Trịnh Đông Lân khuyên nhủ, có một tên siêu cấp cường giả làm sư phụ, lợi ích rất lớn.

Thái Thượng trưởng lão nghe Trịnh Đông Lân lời nói, quăng cho nó ánh mắt cảm kích.

Đinh Bộ Lĩnh trầm mặt suy nghĩ, một hồi lâu nó gật đầu đồng ý.

“Tốt” Thái Thượng trưởng lão đại hỉ, lần này thu được một tên đệ tử như thế, còn gì không vừa ý.

“Chúc mừng Thái Thượng trưởng lão thu được đồ đệ tốt” Các nội môn trưởng lão lên tiếng chúc mừng, nhưng trong lòng chua xót.

Bất quá không bao lâu, bọn nó nhìn về phía đám người Hồng Cửu Nguyên, những người này thiên phú không tầm thường.

“Dò xét một chút” Dịch Hằng phất tay, cột đá trôi nổi trước người Hồng Cửu Nguyên.

Hồng Cửu Nguyên dùng Dẫn Khí Quyết truyền tới bên trong cột đá, cột đá bên trên các viên ngọc thạch sáng rọi, nhanh chóng thắp sáng.

Cho tới thứ chín viên mới dừng lại, Thánh Hiền tư chất.

“Thật cao” Đám người con mắt sáng ra.

“Thiếu niên, nhận ta, nhận ta làm sư phụ ?” Đoàn người trưởng lão một lần nữa loạn chiến.

“Ta không muốn bái sư” Chỉ thấy Hồng Cửu Nguyên ánh mắt không một gợn sóng nói.

Đám người trưởng lão khuôn mặt thất vọng, sau đó cột đá đưa tới người tiếp theo.

Mã Đằng, Hùng Chủ tư chất.

Hạ Hầu, Thiên Kiêu tư chất.

Mộng Yểm Sinh, Thiên Kiêu tư chất.

Giang Nam, Hùng Chủ tư chất.

Hầu Tiểu Muội, Thiên Kiêu tư chất.

Lý Tín, không xác định, do không có chân khí.

Trình Tú, Hùng Chủ tư chất.

Lương, Hùng Chủ tư chất.

Tô Đông Lưu, Thiên Kiêu tư chất.

Tạ Kim, Phổ Thông tư chất.

Tật Liệt, Tinh Anh tư chất.

Dã Mông, Tinh Anh tư chất.

Cát Viên, Thiên Tài tư chất.

Mông Nghị, Thiên Tài tư chất.

Miêu Cương, Phổ Thông tư chất.

Dò xét tư chất hoàn thành, đám người hơi nhíu mày về Lý Tín, tên này không lẽ là sơn tộc.

“Hắn là sơn tộc, cho nên không có chân khí, không thể kiểm tra” Nội môn trưởng lão lắc đầu.

“Không sao, ta có một môn Vọng Khí Thuật, có thể dò xét hắn” Tên nội môn trưởng lão khác nói, bước tới Lý Tín, chân nguyên truyền vào trong người Lý Tín thăm dò.

Chân nguyên đi vào cơ thể nó như là tiến vào vực thẳm sâu không đáy, bị Lý Tín toàn bộ cắn nuốt.

Nội môn trưởng lão nhíu mày, chân nguyên liên tục truyền vào mới thăm dò được sâu cạn.

“Hắn là Hùng Chủ tư chất” Nội môn trưởng lão thở ra một hơi.

Vòng khảo hoạch thứ hai diễn ra một kết quả không ai ngờ tới, quá nhiều thiên tài.

Lúc trước, Thiên Kiêu đã là đứng nhất khảo hoạch, nhưng hiện tại thì không, so với Thiên Kiêu, có Hùng Chủ, Thánh Hiền, Đế Hoàng, còn một loại tư chất nào đó không biết tên sánh ngang với Đế Hoàng.

Thiên Kiêu một lũ bi ai, là bọn nó sinh sai thời đại, nếu không phải sinh ra cùng với một lũ quái thai này, chúng nó chắc chắn sẽ là nhân vật chính của thời đại.

Trong đây, những người khảo hoạch không cùng trong một Vương Triều, mà đến từ bốn Vương Triều.

Những người này nói cách khác, sẽ là đại diện cho tầng lớp Vương Triều tương lai, thiên phú bọn nó càng mạnh, về sau Vương Triều càng được hưởng lợi.

Nhưng bọn nó cảm giác không ổn.

Đế Hoàng tư chất, một loại sánh ngang Đế Hoàng tư chất xuất hiện ở Tây Sơn Vương Triều.

Điều này nói rõ, Tây Sơn Vương Triều trong tương lai, thực lực không thể đo đếm, phải mau chóng báo tin trở về.

Bọn nó âm thầm quyết định, xong khảo hoạch, phải báo tin trở về cho Vương Triều biết tin, nếu không, để lâu sinh hoạn.

Các trưởng lão khuôn mặt đau khổ, không một ai trong đám người Hùng Chủ chịu bái sư bọn nó.

Bọn này thật là ngạo khí cao bằng đầu mà, đáng hận, đáng hận.

“Ta đồng ý làm đệ tử của ngài” Hạ Hầu lên tiếng đồng ý, tên trưởng lão ra lời mời kêu lên tiếng vui vẻ.

“Hừ” Hạ Hầu hừ lạnh, ngước mặt nhìn Trịnh Đông Lân, nhận lấy một viên chữa thương đan tới từ sư phụ nó, Dịch Hồng trưởng lão.

Trịnh Đông Lân đồng thời khó chịu nhìn về Hạ Hầu, người này liên tục nhắm vào nó, thù này đã kết, không thể không hạ thủ độc ác.

Nhận ra ánh mắt của Trịnh Đông Lân, Dịch Hồng trưởng lão lạnh lùng nhìn nó, cảnh cáo.

Trịnh Đông Lân cười gằn, đám người này cho rằng nó khí chất không đáng trở thành đệ tử danh môn chính phái, cho nên ngại mặt mũi thu nhận nó.

Hiện tại còn muốn bỏ đá xuống giếng, ngại không giết nó càng sớm hay sao ?

Đinh Bộ Lĩnh trừng mắt nhìn Dịch Hồng, Dịch Hồng e ngại, tên thiếu niên này là đệ tử của Thái Thượng trưởng lão, cho nên nó không dám biểu hiện quá phận.

“Ta không sao” Trịnh Đông Lân lạnh nhạt nói.

“Ta sợ hắn sẽ giở thủ đoạn với ngươi” Đinh Bộ Lĩnh gật đầu nói.

Truyện Chữ Hay