Vô Địch Tiên Triều

chương 52: trảm thảo trừ căn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại phu nhân rành mạch nói ra sự thật, trong nhất thời mọi người trong Dịch gia trang kêu lên sợ hãi, không biết là cảm thấy bà ta ác độc, hay là cảm thấy bà ta ngu ngốc khi quá mức dễ dàng nhận tội.

Không trách được đại phu nhân, tất cả là vì Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp quá mức lợi hại, thoáng vận chuyển nó, Trịnh Đông Lân trên mặt hiện ra nét vui vẻ, không hiểu sao tinh thần lực tăng lên đáng kể, hiện tại đầu óc quan sát càng thêm minh mẫn, các cử động nhỏ khó thoát khỏi tầm mắt nó.

Xem ra Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp ngoài việc điều khiển tâm trí người khác còn khiến cho người tu luyện gia tăng sản lượng tinh thần lực, phải biết tinh thần lực là cốt lõi của linh hồn, mà nhắc tới linh hồn, đó là thứ huyền bí mà chính những võ giả cao giai cũng khó lòng đắm chìm bên trong.

Vì vậy mà công pháp liên quan tới tinh thần lực rất quý hiếm, chỉ có một số đại thế gia ẩn thế cùng với đại thế lực có được, Bắc Phương rộng lớn vô ngần, lục địa trải dài ngàn vạn, tuy nói Bắc Phương đã bị phân làm bốn phần bởi bốn đại Vương Triều Tây Sơn, Đại Lê, Liêm Trịnh, Vũ Trinh, nhưng thực tế đó chỉ trên mặt danh nghĩa, Bắc Phương rất rộng lớn, một số vùng đất trong đó là thuộc về các đại thế gia, các tông môn, Tiên Môn là nằm trong số các thế lực đó.

Vương Triều muốn chiếm lĩnh toàn bộ Bắc Phương khó như lên trời, mặt ngoài Bắc Phương yên tĩnh, nhưng bên trong chính là đầm rồng hang hổ, một mình Tây Sơn, Vũ Trinh, Liêm Trịnh, Đại Lê muốn thống nhất tất cả thế lực vào cương thổ Vương Triều là không thể, chỉ có bốn Vương Triều hợp làm một, mới có tiền vốn đặt cược một phen.

Vương Triều mạnh ở toàn dân, ở quân lực hùng mạnh, nhưng các thế gia lánh đời, mạnh ở một người trấn quan ải, nghe đồn từng có một người bên trong thế gia xuất hiện, đánh tan một đạo quân năm vạn người, gặt đầu thống lĩnh như chơi đùa, người đó hành động như tát một cái bạt tay thật đau vào mặt các Vương Triều, cho bọn nó biết một điều, muốn thống nhất Bắc Phương, đi mà nằm mơ.

Đại thế gia không tranh thiên hạ, mặc cho Vương Triều chiếm lĩnh đất đai, thứ bọn họ cần là tài nguyên, chỉ khi Vương Triều quá phận xâm chiếm lợi ích bọn nó, lúc đó các thế gia, tông môn sẽ xuất hiện đón đầu.

Đạo giáo không yếu như bề ngoài, ngày xưa đạo giáo bị bốn Vương Triều đánh đổ chỉ là một phần nhỏ thế lực đạo giáo bên trong mà thôi.

Vương Triều mặt ngoài hùng bá thiên hạ, thực chất như đang đứng trên tầng băng mỏng, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào không hay.

Dịch Bất Niệm cùng với người Dịch gia đương nhiên là biết mờ ám của đại phu nhân gây ra, nhưng để giữ gìn danh tiếng gia tộc, đồng thời Cảnh gia thế lớn không kém, cho nên không quá mức phanh phui trách tội đại phu nhân, chỉ là không nghĩ tới đại phu nhân dễ dàng như thế nhận tội.

“Cuối cùng ngươi cũng nhận tội, tiểu thư ta tuổi trẻ, ước mơ còn nhiều dang dở, tất cả kết thúc là vì ngươi, ả đàn bà thâm độc” Tân bà bà phẫn nộ kinh người, một bạt tay vào mặt đại phu nhân.

Đại phu nhân thoát khỏi Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp ảnh hưởng, mặc dù không kìm chế được bản thân hành sự, nhưng bà ta vẫn có thể biết được chính xác mình đã làm gì, sắc mặt như tro tàn, bị Tân bà bà tát một cái, Tân bà bà là người phàm, đại phu nhân cảnh giới lại là Ngũ Đẳng, cho nên cú tát đó không gây ra được một tí nào là đau đớn, nếu nói đau đớn chỉ có đau ở danh dự đại phu nhân.

“Giết ta đi” Đại phu nhân cười thảm nói, tóc tai bù xù như một tên ăn mày gớm ghiếc, không thèm nhìn một chút Tân bà bà nổi điên.

“Giết ngươi là điều đương nhiên, nợ người thì phải trả nợ” Trịnh Đông Lân bình tĩnh nói.

“Tân bà bà, cho dù ta có chết, ngươi cũng không sống vui vẻ được, ta nhớ khuôn mặt không cam lòng của tiểu thư nhà ngươi trước khi ả chết, vui vẻ, ha ha” Đại phu nhân nghe được cam kết, điên dại trêu chọc Tân bà bà.

Chát !

Lại một cái tát vào má đại phu nhân, nhưng đại phu nhân mặt không hề hấn, ngược lại tay Tân bà bà truyền tới đau đớn.

“Đau không ?” Đại phu nhân khinh thường, cho dù ta có thất thế thì một mụ già sắp xuống lỗ cũng không thể làm ô nhục được.

Tân bà bà dâng lên một sự vô lực, kẻ thù đã đứng trước mặt, hai tay dâng lên chịu trói, đến nước như thế lẽ nào bà ta cũng không thể tự thân trả thù được hay sao.

Trịnh Đông Lân nhướng mày, ngón tay chợt búng, một đạo khí kình chui vào dưới rốn đại phu nhân, máu tươi theo đó chảy ea, đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, con mắt căm hận tột độ nhìn nó, Ngũ Đẳng Chi tu vi, thoáng cái bị Trịnh Đông Lân phế đi.

“Tân bà bà, hiện tại ngài có thể dùng đao chặt đầu” Trịnh Đông Lân bình tĩnh nói, kỵ binh cung kính đi tới, hai tay dâng đao hướng Tân bà bà.

Tân bà bà tay run rẩy cầm thanh đao, rất muốn chặt đầu đại phu nhân, nhưng bà ta cố gắng như thế nào cũng không đủ độc ác xuống tay, dường như Tân bà bà đã trở về bản chất thật, cho dù có thù hận như thế nào, bà ta cũng chỉ là một nhũ mẫu hiền lành.

Keng !

Tân bà bà vứt bỏ thanh đao xuống mặt đất, đáng thương ngồi quỵ xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đại phu nhân khóe miệng khinh thường, người thấp hèn thì cho dù có cơ hội trước mắt, bọn chúng vẫn chỉ là thấp hèn như vậy.

“Tiểu Như, ta là phụ nhân của ngươi, hãy tha cho mẫu thân ngươi đi” Dịch Bất Niệm lúc này lớn tiếng hô, dựa vào quan hệ ruột thịt để mà cầu cạnh Tiểu Như.

“Vô sỉ” Người dân bên ngoài đồng thời phọt nước bọt, làm người chưa thấy ai vô sỉ đến dường này.

“Dịch Bất Niệm, ngươi là phụ thân Tiểu Như, ngươi ngược lại không giúp đỡ nó, còn trợ trụ vi ngược, lẽ nào ngươi chỉ đến như thế thôi sao ?” Trịnh Đông Lân giễu cợt nói, khí thế như ngọn đại sơn đè xuống Dịch Bất Niệm.

Dịch Bất Niệm khó thở, không, phải nói là không thở được, hai mắt trừng lớn, hai bàn tay bóp cổ, muốn kéo ra một cọng dây thừng vô hình xiết chặt, trông chờ vào Tiểu Như.

“Đại ca ca” Tiểu Như đẩy ra tay Trịnh Đông Lân, khuôn mặt nhỏ bé khó xử nói.

Nói đến như thế nào, Tiểu Như mặc cho có hận tất cả bọn họ, thì Tiểu Như vẫn không đành lòng giết chết, Tiểu Như con mắt sáng rực, những tầng hơi nước trong mắt chuyển động.

“Nhị phu nhân” Dịch Bất Niệm nhìn con mắt Tiểu Như, không khỏi nhớ tới hình bóng nhị phu nhân, nhị phu nhân tâm tính lương thiện, Tiểu Như chính là kế thừa tính cách đó từ nàng mà ra.

“Dịch Bất Niệm, để ta thay mặt Tân bà bà nói rõ cho ngươi, ngươi không xứng nhắc tới nhị phu nhân” Trình Tú khó chịu nói.

“Tiểu Như, ta biết muội không đành lòng, nhưng thù đã kết, không thể một mực không báo, muội không nhẫn tâm, hãy để ta trừng trị giúp muội” Trịnh Đông Lân sờ đầu Tiểu Như, tay che mắt nó.

Hai đạo khí kình bắn ra, một đạo xuyên thủng mi tâm đại phu nhân, một đạo khác bắn tới đan điền Dịch Bất Niệm.

Tâm phúc đại phu nhân thấy đại phu nhân chết đi, nó sợ hãi, như bị trúng định thân phù, đứng im một chỗ.

Hiện trường thảm thiết, Cảnh gia đệ nhất cao thủ Cảnh Thiện chết, toàn bộ quân Cảnh gia chết trận, toàn quân Dịch gia gần diệt, chỉ còn Dịch Vô, cùng một số Dịch gia trưởng lão tàn tật, Dịch gia chủ Dịch Bất Niệm bị phế võ công, đại phu nhân bị Trịnh Đông Lân giết chết.

“Nắm lấy xác ả ta, treo lên tường thành làm răn đe dân chúng” Trịnh Đông Lân phân phó, hai bên kỵ binh tiến tới kéo xác đại phu nhân đi ra khỏi Dịch gia.

Đoàn người Trịnh Đông Lân giống như lông ngỗng nhẹ nhàng trở ra, một đám người hít thở thổn thức, để lại Dịch gia trang chất đầy xác chết.

“Đuổi theo bọn họ” Người dân Tương Đông xem chuyện kêu lớn, trong lúc nhất thời đoàn người đông đúc biến mất.

“Xong rồi” Dịch Bất Niệm thẫn thờ ngồi bệch xuống đất, ánh mắt suy sụp, biết là Dịch gia hoàn toàn xong, từ đây trong thành Tương Đông, các danh gia vọng tộc không còn có Dịch gia.

“Thật sự xong” Các Dịch gia trưởng lão đồng dạng một tình cảnh, mạnh như Dich gia bao đời tại Tương Đông, chỉ như vậy một một hung sư vấn tội đã sụp đổ hoàn toàn.

“Dọn đồ khỏi thành Tương Đông thôi” Dịch Vô thở dài nói, hiện tại Dịch gia đã hoàn toàn xong, cứ như chó có tang mà ở lại thành Tương Đông cũng không sống yên ổn được, bởi vì lúc còn xuân phong đắc ý, bọn nó không quan tâm mà trêu chọc bất cứ ai, lúc này gia tộc rớt xuống vực thẳm, chính là lúc các gia tộc khác thừa cơ ném đá xuống giếng.

“Hừ” Trưởng lão Dịch gia trông thấy tâm phúc đại phu nhân, trong lòng không khỏi phẫn nộ, nếu không phải do ả ta, thì Dịch gia đã không rơi tới hoàn cảnh này, một chưởng vỗ nát đầu nó.

…..

“Cảnh gia ra nhận mặt tiểu thư của các ngươi” Nhị Thiên Tướng dừng trước đại môn Cảnh gia nói lớn, một tay nắm xác đại phu nhân quăng vào đại môn.

Đại môn bị chấn động mạnh rung rinh, bên trong Cảnh gia nhanh chóng có người xuất hiện, càng là nhiều người hơn hiện diện.

“Tiểu thư” Bọn gia nhân kinh hãi nhìn xác đại phu nhân kêu lên, một người đàn ông tuổi trung niên, thân hình cao lớn bước ra, con mắt như muốn bốc lửa.

“Cảnh Quyên” Người đàn ông trung niên phẫn nộ.

“Cảnh gia gia chủ, Cảnh Hàn, ta nghĩ đây là xác của nữ nhi ông, nên tiện đường đem nó tới gia môn trả” Nhị Thiên Tướng hời hợt nói.

Giọng điệu của Nhị Thiên Tướng đương nhiên là do Trịnh Đông Lân cố ý sai bảo, nhằm chọc giận Cảnh Hàn mắc mưu chủ động tấn công, hiện tại nếu Cảnh Hàn thân là gia chủ Cảnh gia mà tấn công đám người Trịnh Đông Lân, đó chính là tội phạm thượng cố ý mạo phạm tướng lĩnh, tội không thể tha.

Đã trảm thảo nên trừ căn, Trịnh Đông Lân giết chết đại phu nhân, nhi nữ độc nhất của Cảnh Hàn, hiện tại nếu không giết cả Cảnh gia, khác nào lưu lại hậu họan lớn, Trịnh Đông Lân không sợ Cảnh gia trả thù, chỉ sợ bọn nó trả thù Tiểu Như cùng với Tân bà bà, nhất thời ngoan tâm nổi lên, ra lệnh giết toàn bộ Cảnh gia, một móng không chừa, đương nhiên chỉ là đàn ông, võ giả, còn người già, phụ nữ, trẻ con sẽ không động tay.

“A !” Cảnh Hàn thấy nữ nhi chết thảm, làm sao nhịn được cơn giận, gầm thét tức giận, vung tay không suy nghĩ, người của Cảnh gia ào ạt tiến ra chém giết hai ngàn kỵ binh.

“Mắc mưu” Nhị Thiên Tướng cười lạnh, trường đao nhấc lên, một trận huyết vũ bắt đầu xảy ra tại Cảnh gia.

Truyện Chữ Hay