Vô Địch Tiên Triều

chương 43: thức tỉnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kế hoạch đốt kho lương của Vương Bí sau đó đã mang tới hiệu quả to lớn cho toàn quân Tây Sơn.

Mặc dù sau đó có Bạch Trạch cùng với Nhân Mặc đã đột phá Tam Thiên Chi, Phạm Nhật hung mãnh chém giết vực dậy sĩ khí quân Đại Lê, nhưng ngày qua ngày quân Đại Lê không có lương thực mà tất cả sĩ khí sa sút nghiêm trọng, nhưng bởi vì sự chém giết hung mãnh của đám người Bạch Trạch mà quân Tây Sơn chết đồng thời thảm trọng.

Bốn ngày trôi qua, đêm nay đã là đêm thứ bảy, quân Tây Sơn với số lượng hơn mười vạn quân hiện tại chỉ còn khoảng hai vạn người, mất đi khoảng tám vạn người chỉ trong bảy ngày, đó là số lượng kinh khủng tới dường nào, xác hai quân chết đi đủ chất thành một ngọn núi lớn.

Thây xác chất đầy không đủ chỗ vứt, bốc lên những cỗ mùi hôi gắt mũi, bên trên ruồi bay vo ve không bỏ, đống xác chết đó như món quà tuyệt vời nhất của bọn nó, một cái xác chết mới lại được vứt lên phía trên đống xác cũ, khiến cho lũ ruồi bay tán loạn.

“Thưa đại nhân, quân ta đã đói lắm rồi, bọn hắn có vẻ sẽ không còn trụ được cho tới ngày hôm sau” Một quân nhân Đại Lê tâu.

“Xem ra ta phải ra cổ vũ sĩ khí bọn hắn” Bạch Trạch trầm ngâm nói rằng, dứt lời, ông ta ra trước hai vạn quân còn sót lại.

“Các binh sĩ Đại Lê dũng mãnh nói cho ta biết, là ai đang dẫn dắt các ngươi ?” Bạch Trạch nói.

“Là ngài, Tam Đại Thiên Bạch Trạch đại nhân” Binh sĩ được Bạch Trạch hỏi nói lớn.

“Các ngươi có phải là tinh nhuệ của Đại Lê Vương Triều hay không ?” Bạch Trạch một lần nữa hỏi.

“Chúng ta là quân tinh nhuệ của Đại Lê” Binh sĩ Đại Lê gầm.

“Ta là Tam Đại Thiên của Đại Lê, ta cần các ngươi góp sức giúp ta lần này, các ngươi có làm được sao ?” Bạch Trạch vung tay quát.

“Chúng ta sẽ cho ngài mượn sức lực của mình” Binh sĩ Đại Lê đồng dạng gầm to.

“Đại nhân thật thần kỳ” Phạm Nhật hâm mộ nhìn Bạch Trạch nói.

“Chỉ là tạm thời giúp tăng sĩ khí bọn hắn mà thôi, với cái cơ thể đã bên bờ sụp đổ của bọn hắn, ta sợ sẽ không qua được ngày hôm sau” Nhân Mặc lắc đầu nói.

“Tất cả chỉ là tại tên khồn Vương Bí mưu mô” Phạm Nhật cắn răng nói.

“Nếu không có hắn, Tùng Tả cũng sẽ không chết” Nhân Mặc nói.

Cả hai người bọn nó đều hận Vương Bí vô cùng, nếu không có người này thì chiến trường sẽ không nghiêng về hướng bất lợi cho bọn nó đến mức hiện tại, bọn nó toàn quân tinh nhuệ, chưa kể người dẫn đầu còn là Tam Đại Thiên Bạch Trạch.

……

Trong lều trại,

Trịnh Đông Lân mí mắt hơi nhấc, ngón tay nó cố gắng di chuyển, bỗng chốc nó mở bừng mắt ra, chân khí bên trong người bởi vì trong lúc bất tỉnh liên tục tăng lên không kiểm soát, cho nên khi nó thức tỉnh bỗng bùng nổ, khiến cho lều trại một hồi không chịu đựng nổi sụp đổ.

“Ta đã đạt tới Bát Đẳng” Trịnh Đông Lân nhìn chằm chằm hai tay nói, trong lúc nó bất tỉnh, cơ thể thụ thương nghiêm trọng, cảnh giới từ Thiên Thê rơi trở lại Ngũ Đẳng, có lẽ là do sử dụng Tù Hổ Đan, cơ thể nó đã quen với cảnh giới Thiên Thê, cho nên thuận lợi đột phá cảnh giới Vị Đẳng, hiện tại có lẽ chỉ cần có đủ chân khí tích lũy nó sẽ dễ dàng đột phá tới Thiên Thê.

Bên trong cơ thể chín mươi sáu huyệt vị tỏa sáng lung linh, là cảnh giới Bát Đẳng chân chính, ở trên chín mươi sáu huyệt vị bất ngờ còn có một khỏa trái tim, là Võ Thể hình thức ban đầu, nhưng Võ Thể đã ngủ say, chỉ khi nào nó trở lại cảnh giới Thiên Thê, Võ Thể sẽ được kích hoạt như cũ.

Lều trại sụp đổ dẫn đến sự chú ý của đám người xung quanh, nhanh nhất tiến tới vẫn là đám người Tô Đông Lưu, trong đó có cả Đinh Bộ Lĩnh, người đã thức tỉnh từ hai ngày trước, sớm hơn Trịnh Đông Lân một ít.

“Né ra, để bọn ta xem hắn, chúng ta là bằng hữu của hắn” Trình Tú đẩy ra đám người đông nghịt bu lại, mở miệng nói.

Bọn nó hợp sức nhau dỡ ra đống lều trại đổ sụp xuống, liền thấy được một người thiếu niên, làn da trắng nõn, tóc trắng xóa, mặc lấy một bộ y phục đơn sơ mỉm cười nhìn bọn nó.

Sau khi đột phá Thiên Thê trong nháy mắt, Võ Thể đã tẩy rửa tạp chất trong cơ thể Trịnh Đông Lân, làm cho làn da đen nhẻm của nó cũng từ đó đổi thành trắng nõn.

“Trịnh Đông Lân” Trình Tú hô to.

“Xin chào, Trình Tú, Tô Đông Lưu, Lý Tín, Đinh Bộ Lĩnh, Lương” Trịnh Đông Lân mỉm cười nói.

“Ha ha, hiện tại đến ngươi cũng thức tỉnh rồi” Đinh Bộ Lĩnh nhào tới ôm nó, sau đó đánh vào ngực nó một cái.

Bọn người Tô Đông Lưu cũng làm theo động tác của Đinh Bộ Lĩnh, đều đấm vào ngực nó một cái.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi ?” Trịnh Đông Lân hỏi, trong lúc ngủ say nó không hề biết ngoại giới xảy ra chuyện như thế nào, không biết quân Tây Sơn thắng lợi hay là đang thua thế.

“Ngươi đã ngủ bốn ngày” Trình Tú đưa ngón tay đếm.

“Ồ” Trịnh Đông Lân kêu khẽ.

“Trong lúc ngươi ngủ say, chúng ta đã báo thù cho ngươi, chúng ta đốt được kho lương của Đại Lê, Lương hắn còn giết Ngao Kiều” Trình Tú nói.

“Lương hắn giết Ngao Kiều ?” Trịnh Đông Lân kinh ngạc.

“Đương nhiên là có chúng ta trợ giúp, hắn đấu với Ngao Kiều bị người ta đánh như chó cụp đuôi chạy” Trình Tú khinh thường.

“Ngươi” Lương ban đầu nghe được Trịnh Đông Lân kinh ngạc không khỏi vui mừng, nghe được Trình Tú khinh thường nó không khỏi tức giận đỏ mặt.

“Còn tên này cũng giết được một Tam Thiên Tướng đối phương” Trình Tú chỉ Tô Đông Lưu.

“Tên này bị Phạm Nhật đánh như chó chết” Trình Tú chỉ Lý Tín, không quên chỉ thêm Tô Đông Lưu.

“Ngươi còn bị người ta đánh nằm thở như chó chết” Tô Đông Lưu, Lý Tín tức giận nói.

“Ha ha” Trình Tú không xấu hổ cười ha hả.

“Trịnh Đông Lân, ngươi tỉnh rồi à ?” Lúc này, người mặc giáo đồ sộ đi tới, không phải Đình Phùng thì còn ai khác.

“Đa tạ đại nhân đã quan tâm, ta đã tỉnh” Trịnh Đông Lân nói

“Ta báo ngươi một tin vui, trong lúc ngươi kịch chiến với kẻ cầu đạo đối phương, Đinh Bộ Lĩnh cũng đã đả bại được một tên trong Lục Đao, đó là Ninh Cẩn, Tốc Độ Đao, ta nghĩ sau khi cuộc chiến này kết thúc, hắn và ngươi sẽ được toàn thể Bắc Phương biết tới” Đình Phùng nhanh chóng nói.

“Vậy thì thật đáng mừng, có ai thấy Thanh Ngưu đâu không ?” Trịnh Đông Lân hỏi.

“Nó đang uống rượu với các huynh đệ chỗ kia” Đinh Bộ Lĩnh cười.

“Nó uống rượu ?” Trịnh Đông Lân không hiểu hỏi.

“Từ lúc Vương Bí cho khai rượu tiễn đưa binh sĩ, nó từ đó cũng trở thành một con sâu rượu, nhưng do biểu hiện của nó sau đó trên chiến trường cũng góp công lớn, cho nên Vương Bí đại nhân tùy tiện để cho nó uống rượu” Đình Phùng nói.

“Thanh Ngưu” Trịnh Đông Lân quát.

Thanh Ngưu đầu trâu lớn cúi mặt xuống bình rượu to uống no nê, nghe tiếng kêu quen thuộc của Trịnh Đông Lân, tiếc nuối nhìn bình rượu, nó quay người chạy tới chỗ chủ nhân.

Thanh Ngưu đầu trâu lớn dụi vào người Trịnh Đông Lân, hiện tại nó nhìn chủ nhân tóc trắng xóa, cảm giác có hơi lợi hại, dường như bạch phát tiên nhân mà lại.

“Thấy tóc ta trắng xóa đẹp không ?” Trịnh Đông Lân nhìn ra được ánh mắt của Thanh Ngưu hỏi.

Thanh Ngưu gật đầu liên tục, nhìn rất thuận mắt .

“Để có một đầu tóc trắng này, ta chỉ còn một năm sinh mệnh” Trịnh Đông Lân thở dài.

Đám người Đinh Bộ Lĩnh nghe vậy chấn kinh, bọn nó chỉ nghĩ mái tóc trắng của Trịnh Đông Lân là biến dị của một loại vận dụng võ công nào đó, không ngờ tới cái giá phải trả là sinh mệnh.

“Các ngươi đừng lo, sau khi cuộc chiến này kết thúc, ta sẽ lên đường tìm cách tăng thọ nguyên, chưa thống nhất An Nam, ta không thể chết” Trịnh Đông Lân an ủi.

“Ta sẽ đi cùng với ngươi” Đinh Bộ Lĩnh nói.

Đám người Tô Đông Lưu gật đầu, Trịnh Đông Lân cảm động, có huynh đệ như thế còn cầu gì bằng.

“Vương Bí đại nhân nói, ngày mai sẽ là thời điểm phân thắng bại cuộc chiến, cho mời gọi các tướng lĩnh tới lều trại bàn bạc kế hoạch” Lúc này, một binh sĩ lớn tiếng nói.

“Ngày hôm sau sẽ quyết định thắng bại sao ?” Tất cả binh sĩ Tây Sơn chấn động.

Bọn họ nhao nhao lên tiếng hỏi, có người mừng rỡ, có người lo lắng, cuộc chiến kết thúc đồng nghĩa với việc sẽ là lúc khốc liệt nhất xảy ra.

“Các ngươi đã nghe kỹ chưa ?” Vương Bí đặt tay lên bàn hỏi.

“Đã rõ thưa đại nhân” Xung quanh bàn gỗ, các tướng lĩnh khoanh tay giữa ngực trầm giọng nói.

“Tiến hành ngay lập tức, hôm nay quân Đại Lê đã choáng váng tới cực điểm” Vương Bí phân phó.

…..

“Chúng ta sẽ vào Dạ Thành sao ?” Trình Tú kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ chấp hành một kế hoạch bí mật riêng của Vương Bí đại nhân” Đình Phùng nói.

“Đại nhân, nói rõ ràng hơn một chút về kế hoạch được không ?” Tô Đông Lưu hỏi.

“Kế hoạch của ta tên là Thiên Binh” Đình Phùng nhếch miệng.

“Thiên Binh” Trịnh Đông Lân kinh ngạc, cái gì là Thiên Binh, không lẽ là binh lính trên trời sao.

“Có ai có cọng thun cho ta mượn ?” Trịnh Đông Lân lên tiếng, nó tiếp được một cọng thun từ tay binh sĩ, sau đó đơn giản cột lại tóc dài phía sau, thở một hơi, cảm giác thoải mái hơn.

Đám người Trịnh Đông Lân cùng với một Thiên Nhân Tướng Tây Sơn khác lĩnh đội tiến vào bên trong Dạ Thành, nhưng hầu như những người binh sĩ tiến vào Dạ Thành, tu vi đều không cao, ngược lại còn thấy hơi phổ thông, đa phần là người có nghề nghiệp trước khi chiến tranh là nông phu.

“Kêu gọi tất cả những người có tay nghề thủ công ra đây, ta có lệnh từ Vương Bí đại nhân, chính các ngươi sẽ là người cứu giúp Dạ Thành thoát khỏi móng vuốt kẻ thù” Đình Phùng nói.

Người dân Dạ Thành ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tụ tập ra một đám người, bộ dáng thấp bé đủ kiểu, nhưng bàn tay đều rất linh hoạt, đó là bàn tay của những người thủ công.

“Đại nhân có việc gì cần phân phó ?” Người đứng đầu Dạ Thành là một người đàn ông trung niên có chút béo lên tiếng.

“Các ngươi hãy nhanh chóng làm ra binh tướng từ đất, chúng ta cần cần nhanh chóng trong đêm nay, số lượng phải cực nhiều” Thiên Nhân Tướng nói.

Trịnh Đông Lân trong nháy mắt hiểu ra dụng ý của Vương Bí, đối phương lợi dụng lòng bất an của quân Đại Lê, và dựa vào thêm sự không tỉnh táo do không có lương thực cung cấp đã mấy ngày nay của Đại Lê, sau đó tạo nên đám binh lính giả làm từ đất, từ đó hù dọa quân Đại Lê rút lui, quả thực là một kẻ rất đáng gờm.

“Nhưng mà như vậy cũng không giống Thiên Binh lắm, đúng rồi, ta quên mất một thứ, đó là những con diều, có thể trang trí gắn thêm, làm cho đám binh lính bằng đất này giống Thiên Binh thứ thiệt” Trịnh Đông Lân suy nghĩ, sáng kiến nảy ra trong đầu làm nó đập tay.

“Đinh Bộ Lĩnh, Tô Đông Lưu, Trình Tú, Lương, Lý Tín các ngươi theo ta chuẩn bị cái này” Trịnh Đông Lân nói, hiện tại diều trên thế giới còn chưa xuất hiện, diều có mặt sẽ làm cho bọn nó sợ hãi.

Nên biết đạo sĩ khi đạt tới Thiên Thê có thể phi hành, nhưng võ giả phải đạt tới Võ Thể mới có thể phi hành, những thứ có thể chạm tới bầu trời như diều, chẳng khác nào là đồ vật dính liền tới Võ Thể cao thủ.

Truyện Chữ Hay