“Đưa đại nhân trở về” Ngạc Minh xem xét tình hình nói, hiện tại mục đích đốt kho lương đã thành công, không còn gì phải liều mạng đấu với Bạch Trạch.
“Đứng lại cẩu tặc” Nhân Mặc thấy đám người Ngạc Minh đỡ lấy Vương Bôn chạy trốn, phẫn nộ rượt theo phía sau, trường đao mãnh lực truy kích.
“Chúng ta muốn chạy trốn ngươi cản được sao ?“ Ngạc Minh khinh thường nói, đánh không lại không đồng nghĩa với việc chạy không thoát.
Tốc độ của hai người Ngạc Minh với Huyền Đức không phải chuyện đùa, trường đao của Nhân Mặc mặc dù tốc độ kịch liệt đuổi theo nhưng mỗi bước tiến đều có binh sĩ Tây Sơn cản lại, khiến nó tốc độ như hãm vào vũng bùn không thể đuổi theo.
“Tùng Tả giúp ta” Nhân Mặc nứt mắt gầm to, nó không cam lòng để cho Vương Bôn chạy thoát.
“Hai người các ngươi mau dừng lại, đừng để mắc mưu địch” Bạch Trạch lúc này tỉnh táo quát to khiến cho hai người Nhân Mặc, Tùng Tả ngay lập tức dừng chân.
“Các ngươi cứ thế đơn giản truy đuổi bọn hắn, bọn hắn bày sẵn binh sĩ dùng để hao kiệt sức lực các ngươi dần dần, nếu cứ tiếp tục ngu ngốc đuổi theo, đợi khi sức lực không còn, sẽ là lúc bọn hắn bất ngờ giết ngược các ngươi” Bạch Trạch chân mày nhíu lại nói.
Nhân Mặc mồ hôi đổ đầy đầu, Tùng Tả giật thót mình.
“Các ngươi quên rằng Vương gia trọng trí hơn dũng, mặc dù tên Vương Bôn đó nghiêng về dũng, nhưng gốc của hắn vẫn là trí, đánh với dũng giả không sợ, chỉ sợ đánh với người vừa dũng vừa trí, ta dường như có suy nghĩ rằng, Tây Sơn Vương Triều thực tế không yếu như lời đồn đại, có lẽ bọn hắn đã âm thầm tích súc lực lượng để vùng dậy” Bạch Trạch suy đoán.
“Nếu thật sự như đại nhân suy luận, sự việc lần này không đơn giản như mặt ngoài của nó” Tùng Tả nhíu mày nói.
“Ta không nghĩ Tây Sơn thật giấu lực lượng” Nhân Mặc không đồng ý nói.
“Nhân Mặc, ngươi quá nghiêng về dũng, điều đó sẽ khiến ngươi dễ mắc mưu địch” Bạch Trạch khiển trách.
Nhân Mặc bị trách mắng, ánh mắt lóe lên tia không cam chịu, cho dù trước mắt nó là Tam Đại Thiên, nó cũng sẽ không vì thế mà thay đổi sự kiên quyết của mình, nó âm thầm thề, phải giết được ba người Vương Bôn.
Nhân Mặc lên ngựa tiếp tục đuổi theo ba người Vương Bôn, trường đao không một tí nào tiết kiệm chân nguyên.
“Để ta đuổi theo hắn” Tùng Tả quay đầu nói với Bạch Trạch.
Bạch Trạch không đuổi theo nhìn Tùng Tả đuổi theo Nhân Mặc, hôm nay ông ta đã bị mắc mưu Vương Bí, mang tội danh với Đại Lê, hiện tại không còn mặt mũi tiếp tục đuổi theo Vương Bôn, cho dù có đuổi theo cũng sẽ mắc mưu bọn hắn không chừng, hiện tại dưỡng thương vẫn là tốt hơn, chỉ mong là Nhân Mặc sẽ học được một bài học.
…..
“Ha ha, Đại Tướng Quân Vương Bôn phe các ngươi đã bị Tam Đại Thiên Bạch Trạch của chúng ta đánh bại, toàn quân nghe lệnh ta, tiến lên” Ngô Đồng mặt mày đại hỉ, cười to vung tay.
Binh lính Đại Lê mặc dù kho lương bị cháy nhưng bù lại chiến thắng ở trận chiến hai thống soái quân làm cho nó sĩ khí không thấp ngược lại dâng cao hơn, còn bên Tây Sơn vì vậy mà sĩ khí giảm sút đáng kể.
Chiến công ở kho lương cứ như vậy mà bị san bằng, Bạch Trạch đã làm cho sĩ khí đảo ngược một bên trở lại.
“Thưa đại nhân, Vương Bôn Đại Tướng Quân thua trận với Bạch Trạch, khiến cho quân địch không giảm sĩ khí ngược lại còn tăng, phe chúng ta đang bị giảm nhân số một cách trầm trọng” Quân nhân tình báo con mắt âu lo nói.
“Không phải lo lắng, việc này ta đã biết trước từ khi lập kế hoạch, ta đổi nhân số to lớn để đổi lấy thắng lợi chung cuộc, thua một trận nhỏ là không đáng kể” Vương Bí không có gì lấy làm lạ nói.
“Theo ý đại nhân là ?” Quân nhân tình báo chấn động hỏi.
“Từ đầu lực lượng cao nhất phe ta đã không lại bọn hắn, cho dù số quân số có hơn nếu cứ đối đầu bình thường cho tới khi hai quân số binh sĩ đã giảm chỉ còn chừng hai vạn, lúc đó hai bên tướng quân sẽ là quyết định thắng thua chung cuộc, như vậy ta sẽ không tránh khỏi kết cục thua, hiện tại đổi số binh lớn lấy lương thực bọn hắn, coi như tới ba ngày sau, bọn hắn sẽ hết lương mà toàn bộ mất khả năng chiến đấu” Vương Bí nói.
“Đại nhân trí tuệ thông thiên” Quân nhân tình báo kinh thán không thôi.
“Chỉ là chuyện không đáng kể, cho cung thủ loạn tiễn, rối loạn đường tiến lên của hai tướng quân phe nó” Vương Bí phân phó.
“Cung thủ chuẩn bị” Binh sĩ nghe lệnh quát, toàn bộ cung thủ Tây Sơn giương cung.
“Bắn” Binh sĩ quát lớn, toàn bộ cung thủ Tây Sơn khai tiễn, hàng ngàn mũi tên đổ xuống đầu chiến trường binh lính Đại Lê.
Ngô Đồng trường đao chém rơi mũi tên bay về phía mình, bởi vì cung tên hàng loạt rơi xuống làm chậm đi sự tiến công của quân nó.
Đình Phùng trường đao gây khó dễ thêm cho Ngô Đồng, chân khí chạy dọc theo đường đao chém tới, Ngô Đồng một bên bảo vệ mình khỏi mưa tên, một bên khó khăn cản lại Đình Phùng.
Hai bên ngăn cản, Ngô Đồng mắt bốc lửa, nó bị Đình Phùng trường đao chém rơi một mảng giáp vai, máu tươi úa ra, nó mặc kệ mưa tên, phẫn nộ phản kích Đình Phùng.
Ngao Kiều nhìn mưa tên, lòng háo thắng tăng lên, nó kêu gọi cung thủ Đại Lê làm ra phản công, phút chốc chiến trường biến thành loạn tiễn xuyên tâm.
“Phập” Mũi tên như mưa rơi cắm vào người Đình Phùng và Ngô Đồng, hai võ tướng mặc kệ xem như không có gì xảy ra lao vào nhau, trường đao bức người nhắm tới đầu lâu của nhau.
“Rầm” Hai con kỵ mã dưới thân bị lực lượng phản chấn to lớn bật người lên, Đình Phùng nắm chặt dây cương giữ ngựa thăng bằng, chân ghìm xuống hai bên thân, một tay dùng trường đao vung qua người Ngô Đồng.
Ngô Đồng đưa ngang đón đỡ, bị uy lực to lớn đẩy lùi về sau, kỵ mã còn chưa kịp giữ thăng bằng đã bị liên tiếp tấn công, nó hai chân yếu ớt làm trụ cột chống giữ, không ngừng run rẩy.
Ngô Đồng mắt đỏ chót, thế cuộc đã bất lợi về phía nó, một mũi tên khác ghim vào sau lưng, nó càng thêm phẫn hận Đình Phùng.
Ngao Kiều lắp tên, bảy mũi tên đồng loạt bắn tới Đình Phùng, muốn cứu nguy cho Ngô Đồng.
Nhưng trước khi bảy mũi tên kịp xuất ra, một bên mũi tên từ Tây Sơn khác nhắm vào trường cung nó xen ngang, mũi tên “keng” một tiếng, Ngao Kiều chấn động.
“Ngươi” Ngao Kiều phẫn hận nhìn về hướng Lương, bộ dáng nó lúc này máu me lấm lem, không nhìn ra nguyên bản.
Lương không đứng tại một chỗ cho nó xác định vị trí, người như con khỉ con len lỏi bên trong chiến trường, không tấn công liền mà để cho Ngao Kiều khó chịu phân tâm.
Trực tiếp đối đầu nó không lại Ngao Kiều, nhưng nếu gây khó chịu thì nó có thể làm được.
“A” Một cự nhân to ba thước, cánh tay như cột nhà ập tới, nó nắm lấy đầu binh sĩ Đại Lê bóp nát, cả người như một khỏa lưu tinh rơi xuống chỗ Ngao Kiều.
“Xin chào Thập Cung đại nhân” Ở trên vai Lý Tín là Trình Tú, nó trêu chọc Ngao Kiều.
“Bảo vệ đại nhân” Binh sĩ thấy xuất hiện một lần hai tên thích khách ám sát, chấn kinh quát.
“Cút” Lý Tín như một vị ma thần, cánh tay khổng lồ quét qua, binh sĩ biến thành một đám thịt nát.
Trình Tú nhảy xuống, kiếm gỗ chém tới đầu Ngao Kiều, Ngao Kiều đưa trường cung đón đỡ, cung tên bị lực lượng lớn mạnh đè xuống, không khỏi xuất hiện vết nứt vỡ.
“Né ra” Lúc này một thanh trường thương tiến tới, đầu thương như đầu rồng, thân thương như là thân rồng uốn lượn, chấn kiếm gỗ của Trình Tú lệch sang một bên, trường thương thừa thế tiến lên đâm vào người nó.
“Lý Tín” Trình Tú nhanh chóng hô lên, ngã người về sau, Lý Tín phối hợp làm theo, nắm đấm cứng đối cứng với trường thương.
Ngao Kiều nhảy về phía sau, trường cung rạn nứt lắp lên mũi tên nhắm vào Trình Tú, so với Lý Tín, nó càng nguyện ý tấn công vào Trình Tú, nó có cảm giác tên cự nhân này cơ thể cứng cáp rất khó vượt qua.
“Chiu” Lương không buông bỏ thời cơ, mũi tên được lắp sẵn bắn tới Ngao Kiều, cung tên bất ngờ tiến tới xuyên thủng bàn tay Ngao Kiều.
“A” Ngao Kiều đau đớn gầm thét, bàn tay bị thủng một lỗ máu khiến nó điên cuồng, muốn kéo tên bắn tới kẻ chủ mưu.
Biến hóa hai bên xảy ra bất ngờ, vô số tình huống không ai ngờ tới, Ngô Đồng một lần nữa lâm vào khó khăn.
“Chết” Đình Phùng trường đao bị chân khí bao phủ không một giây phút nào buông lỏng lần nữa đánh với Ngô Đồng.
“Ngươi” Ngô Đồng mắt to trừng lớn, bị một mũi tên lần nữa ghim vào người, tiếp theo bị Đình Phùng chém ngang người mà tử trận.
“Khá khen cho ngươi” Đình Phùng nhìn Ngô Đồng máu nhiễm nửa người nói, kỵ mã ngang nhiên bước qua xác chết nó, một lần nữa xông vào chiến trường chỗ Ngao Kiều.
Toàn quân Tây Sơn tiến hành ám sát Ngao Kiều không để cho nó có cơ hội thấy mặt trời.
“Ngươi né tránh” Phạm Nhật thấy Ngao Kiều bị thương quát lớn, trường thương uốn một vòng đập tới Lý Tín, phía sau Lý Tín có Trình Tú trợ lực cũng vì vậy mà bị chấn bay.
Phạm Nhật Ngũ Thương thoáng cái để lộ phong mang, một địch hai, trường thương quét qua một vòng, làn da cứng như sắt thép của Lý Tín bị xuyên phá, máu tươi chảy ra, chợt Phạm Nhật trường thương bị làn da của Lý Tín giữ chặt lại, biết là đối phương không cho nó rút ra trường thương.
Trình Tú bò dậy, thấy Lý Tín thành công để đối phương không tiếp tục sử dụng thương, nó lướt tới, kiếm gỗ kéo theo bên cạnh quét ngang người Phạm Nhật.
Phạm Nhật mắt hổ trừng to, gầm lớn, chỗ mũi thương đâm vào trên người Lý Tín rục rịch, lượng lớn máu tươi phóng xuất, Lý Tín sắc mặt đau đớn lảo đảo, Phạm Nhật trường thương thành công phóng xuất, cán thương đầu thép dùng như trường côn đập xuống Trình Tú.
Trình Tú lực lượng không cách nào sánh ngang bằng Bát Đẳng cao thủ, một cái chớp mắt bị cán thương đâm mạnh vào nội tạng, miệng hộc một ngụm máu bay ngược ra ngoài lần nữa.