“Đây là cảm giác được mọi người công nhận sao ?” Trịnh Đông Lân trong lòng lâng lâng, chỉ được một số binh sĩ kính phục đã khiến nó nghĩ mãi không thôi, nó không biết ngày xưa khi Đinh Bộ Lĩnh thống nhất thiên hạ, cảm giác đó còn to lớn đến thế nào.
“Đông Lân, uống một ngụm” Lúc này Đình Phùng đi tới, giáp trên người bị nát một mảng lớn, bên trong còn có vết máu chưa khô, tay cầm một hủ rượu nói.
“Đình Phùng, không biết ngài có giết được Ngô Đồng hay không ?” Trịnh Đông Lân nhận hủ rượu từ tay Đình Phùng nói.
“Không, tên Ngô Đồng đó rất mạnh, ta đánh không lại” Đình Phùng lắc đầu, khuôn mặt khốn khổ nói.
“Ư ư” Lương nằm một chỗ cố gắng kêu lên, muốn nhắc nhở nếu không có nó cứu giúp, Đình Phùng hiện tại cỏ đã xanh mộ.
“Nhờ ân ngươi tiểu huynh đệ” Đình Phùng cảm kích nhìn Lương nói.
“Ư ư” Lương lông mày nhấc lên vui vẻ kêu.
“Sao các ngươi không gỡ băng gạt ra cho hắn” Tô Đông Lưu khó hiểu nói.
“Trình Tú nói không được” Lý Tín thành thật trả lời, không quên nhìn sang Trình Tú đang huýt gió nói.
“Ư ư” Lương phẫn nộ cố gắng cục cựa, cả người như con sâu nhúc nhích.
“Mặc kệ hắn đi, để như vậy cho dễ tịnh dưỡng” Đinh Bộ Lĩnh đổ dầu vào lửa nói, khiến Lương khuôn mặt đen nhẻm càng thêm đỏ tức giận.
“Thưa Đình Phùng đại nhân, ta có việc muốn hỏi ngài ?” Một binh sĩ khác cung kính nói với Đình Phùng.
“Ngươi cứ việc” Đình Phùng ngạc nhiên nói.
“Làm sao để thăng quân hàm như ngài ?” Binh sĩ gãi đầu, nó thật hâm mộ các vị tướng lĩnh, có thể thống lĩnh một quân đội cho riêng mình.
“Dễ dàng, muốn thăng quân hàm, ngươi phải đáp ứng đủ hai điều kiện, một là công tích, hai là thực lực, ta ví dụ cho ngươi thấy, muốn đạt được Bách Nhân Tướng, đầu tiên ngươi phải có công tích tương xứng, sau đó là thực lực, Bách Nhân Tướng yêu cầu ngươi phải có thực lực ít nhất Nhị Đẳng Chi, Tam Bách Tướng thì là Tam Đẳng Chi, Ngũ Bách Tướng là Ngũ Đẳng Chi, Thiên Nhân Tướng là Lục Đẳng Chi như ta, Thiên Nhân Tướng trở lên, Nhị Thiên, Tam Thiên, Ngũ Thiên là Thất Đẳng, Bát Đẳng, Cửu Đẳng, muốn đạt được Tướng Quân, ngươi phải đạt Thiên Thê cảnh” Đình Phùng nói, khi nhắc tới Tướng Quân, nó không khỏi trông mà thèm.
Tướng Quân một người nắm giữ binh lính lên đến con số vài vạn người, ngược lại chỉ cách một bước nhỏ là Ngũ Thiên Tướng chỉ điều lệnh được năm ngàn binh sĩ, cách nhau không phải chỉ một lạch trời là được.
“Vậy Vương Bôn tướng quân chính là người đạt Thiên Thê” Binh sĩ chấn động, không phải tự nhiên cảnh giới đó lại có tên Thiên Thê, khó như bước lên trời, chính là ý nghĩa của cảnh giới này, hàng vạn người mới có một.
“Đúng” Đình Phùng nghe tên Vương Bôn, ngưỡng mộ nói.
“Tên Phạm Nhật bên kia Đại Lê, hắn nói hắn là Nhị Thiên Tướng, nhưng cảnh giới lại đạt tới Bát Đẳng Chi, lẽ ra hắn nên là Tứ Thiên Tướng” Trịnh Đông Lân khó hiểu hỏi.
“Ý ngươi là một trong Ngũ Thương Bắc Phương, ngươi gặp hắn rồi à ?” Đình Phùng chấn động mà hỏi.
“Đúng vậy, vết thương của ta là do hắn gây ra, ngài biết hắn ?” Trịnh Đông Lân gật đầu, chỉ vào vết thương trên người nói, không ngờ uy danh của Ngũ Thương Bắc Phương lại to lớn đến thế, khiến cả một tên Thiên Nhân Tướng như Đình Phùng đều chấn kinh.
“Tất nhiên là ta biết, bọn hắn là kết tinh của tinh hoa võ học” Đình Phùng nói.
“Sỡ dĩ như ngươi nói, hắn cảnh giới Bát Đẳng mà chỉ có Nhị Thiên Tướng quân hàm, đơn giản là do công tích của hắn chưa đủ để thăng hàm, như ngươi thấy, Ngao Kiều chỉ có Thiên Nhân Tướng trong khi hắn lại là Thất Đẳng Chi, vậy nếu xét dựa trên cảnh giới hắn đã là Tam Thiên Tướng, quân hàm càng cao người đó chắc chắn càng mạnh, nhưng không có nghĩa quân hàm thấp thì người đó không mạnh, ngày hôm nay chắc ngươi đã thấy sự đáng sợ của Ngao Kiều trên chiến trường” Đình Phùng giải thích.
Trịnh Đông Lân nghiêm trọng gật đầu, nó có thể giết người khổng lồ phe Đại Lê dễ như bỡn, nhưng đồng thời Phạm Nhật cũng đánh bại nó dễ như bỡn, còn Ngao Kiều một mình nó gây khó dễ mọi mặt quân Tây Sơn, đến hiện tại, Lương còn không thể cử động được cũng là nhờ nó.
Lương lần này im lặng, không nói gì, trong đầu nó ghim chặt cái tên của Ngao Kiều, nó thề nó trả thù này, hiện tại nó còn cách Ngao Kiều năm cảnh, nhưng nó không lo lắng, nó còn nhiều thời gian để phát triển, chỉ sợ Đại Lê không cho nó thời gian mà thôi.
“Ta sẽ thăng lên Tướng Quân” Đinh Bộ Lĩnh chợt nói, làm cho một đám người xung quanh sửng sốt, nhìn nó hơi buồn cười.
Một phần vì nó trông trẻ tuổi, phần còn lại vì hôm nay nó chưa giết được bất cứ một ai đủ uy danh để chứng tỏ tên tuổi của mình, kẻ địch lớn nhất mà nó giết hôm nay chỉ có Ngũ Bách Tướng.
Ngũ Bách Tướng không phải một kẻ tầm thường, nhưng chỉ có vậy mà muốn trở thành Tướng Quân chỉ là si tâm vọng tưởng, Tướng Quân là cái gì chứ, là thứ hàng vạn người kính ngưỡng, nắm trong tay đại quyền.
“Cố lên” Lý Tín e dè nhìn Đinh Bộ Lĩnh cổ vũ.
Hôm nay, một mình nó đã giết hai Thiên Nhân Tướng bên Đại Lê, chiến tích lần đầu ra trận đó quả thật cực kỳ không tầm thường, còn có thể nói khiến người lau mắt mà nhìn.
Hầu như tổ năm người Trịnh Đông Lân, tất cả đều có chiến tích oanh động toàn trường, mỗi một tên không chịu thua một tên, nhất là Lương, nó không dũng mãnh như người khác, nhưng nó có công giữ chân Ngao Kiều, để một cung thủ bên trong Thập Cung Bắc Phương tuỳ ý gây sát thương, đó là lực phá hoại khủng khiếp tới dường nào.
Cho nên uy danh của Thập Cung Bắc Phương có phần còn lớn hơn Ngũ Thương, Thất Đao, Lục Kiếm cộng lại, trên chiến trường chỉ cần cung thủ không bị tiếp cận, bọn hắn chính xác là một cỗ máy giết người hàng loạt.
Chỉ cần bọn nó còn tiếp tục phát huy như ngày hôm nay, chỉ cần không chết chắc chắn sau trận chiến này, được thăng hàm thành Thiên Nhiên Tướng cũng không thể không được, nếu vậy thì thật là một trận chiến phong thần.
Người khác dành nửa đời phấn đấu thăng làm Thiên Nhân Tướng, bọn nó chỉ cần một trận chiến, đủ để người khác biết tới tên, Thiên Nhân Tướng trẻ tuổi nhất Tây Sơn, thậm chí là Bắc Phương.
“Xử lý vết thương của ngươi đi” Đinh Bộ Lĩnh khó chịu nhìn Lý Tín, so với Lý Tín hôm nay nó không xử lý được một ai đáng gờm cả.
Lý Tín đỏ mặt gật đầu, chăm chú quấn băng gạt trên chân trái, từ vết thương chân trái máu đã bắt đầu đông cứng, còn có dấu hiệu đóng vảy.
“Người này năng lực phục hồi thật mạnh mẽ” Đình Phùng con mắt kinh ngạc.
“Có ai thấy huynh đệ Vĩ Bình, Vĩ Trình không ?” Lúc này một binh lính bị thương cả người, giọng nói lo lắng hô to, nó đi hết đám người này tới đám người khác truy hỏi.
“Vĩ Bình, Vĩ Trình, các người tại sao lại bỏ ta đi rồi, các ngươi không phải hứa sẽ cùng ta sống sót qua trận chiến này hay sao, các ngươi tại sao lại có thể thất hứa như vậy, tại sao ?” Nhưng hầu hết mọi người đều lắc đầu với nó, nó khuôn mặt tái nhợt, đôi vai run rẩy, hai chân mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc lên.
“Ồn ào quá” Mọi người trong đầu chắc chắn sẽ có một nhận thức về hành động của binh sĩ này, nhưng không ai không cảm thông, vì trong bọn họ ai ai cũng đều mất đi người thân, chỉ là bọn họ mạnh mẽ hơn, bọn họ không vì thế mà cất ra tiếng khóc, hoặc là không.
“Binh sĩ, ngươi hãy để dành giọt nước mắt của ngươi đến khi chúng ta thành công đánh lui quân Đại Lê, người bạn của ngươi chắc chắn không muốn nhận lấy một giọt nước mắt từ kẻ bại trận, các bạn của ngươi chết trận là vì quê hương, hãy dành hết tất cả vinh quang của các ngươi cho bọn hắn” Đại Tướng Quân Vương Bôn cưỡi ngựa nói, tiếng nói của ông ta trầm trọng tựa như thái sơn, không có cố ý gào thét như mọi binh lính trên sa trường, nhưng có thể truyền tới khắp mọi nơi.
“Thưa đại nhân” Mọi binh sĩ vì nghe Vương Bôn nói, đều ngẩng cao đầu quát to, to tới mức truyền tới tai binh sĩ Đại Lê.
“Ngươi thấy đấy, Đại Tướng Quân là một người như thế, luôn là trụ cột vững chắc của toàn quân, là người khích lệ sĩ khí mỗi khi người khác muốn sụp đổ” Đình Phùng mỉm cười nói.
“Đúng là như vậy” Năm người Trịnh Đông Lân đồng ý nói.
“Nếu ngươi muốn trở thành Tướng Quân, hãy nhìn thật kỹ Đại Tướng Quân Vương Bôn” Đình Phùng không xem lời nói của Đinh Bộ Lĩnh là đùa giỡn, trong đôi mắt nhỏ đó, ông ta thấy được một ngọn lửa bất khuất, sẵn sàng đốt cháy mọi thứ cản đường, nhưng cũng ấm áp vỗ về người khác, đó sẽ là một phẩm chất cần có của một Đại Tướng Quân.
“Ta biết” Đinh Bộ Lĩnh nghiêm túc gật đầu.
Toàn quân Tây Sơn bắt đầu dựng trại, chỉ có một số chỉ huy mới được sử dụng lều trại, còn binh lính bình thường đều phải lấy đất làm nệm, lấy trời làm gối.
“Mỗi người tự lấy khẩu phần thức ăn của mình” Đầu bếp của quân doanh hô to, mọi binh sĩ tự giác xếp thành một hàng dài, đi tới những cái nồi to chứa thức ăn, chờ đợi nhận phần ăn của mình.
“Ta lấy cho các ngươi” Trịnh Đông Lân nói, phía sau Lý Tín e dè chạy theo phía sau đít.
“Thưa đại nhân, tổng thiệt hại hôm nay của ta lên đến hơn một vạn binh lính, chết đi mất ba Thiên Nhân Tướng, một Nhị Thiên Tướng, quân địch chết chưa tới một vạn, nhưng lại chết mất bốn Thiên Nhân Tướng, hai Nhị Thiên Tướng” Quân nhân tình báo cung kính nói.
“Tốt” Vương Bí gật đầu, ngày đầu xem như không tệ, số binh lính của Tây Sơn chết hơn nhiều với Đại Lê, tất cả là do nó dùng số nông phu làm chống đỡ, để cho quân tinh nhuệ có thêm thời gian giết chết chỉ huy quân địch, ban đầu nó dự tính hôm nay tổn thất sẽ còn nhiều hơn, không nghĩ kết quả lại tốt đến thế, điều đó là nhờ biểu hiện của năm người Trịnh Đông Lân trong ngày hôm nay, nếu không có bọn nó, chắc chắn quân Tây Sơn không chỉ chết hơn một vạn quân như thống kê.