Vô Địch Hoán Linh

chương 46: tỉnh lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Kỷ Yên Nhiên- Nhóm dịch Bàn Long Chiến Đội

Biên: A Bư

"Ba, tê tê tê. . . "

Âm thanh khủng bố dị thường giống như bị a-xít sun-phu-rit ăn mòn vang lên bên tai, trong đầu Nhung Khải Hoàn một lần nữa tái hiện từng cảnh tượng.

Nhung Khải Hoàn giống như trải qua tràng cảnh kinh khủng kia một lần nữa , đặc biệt là diện mạo thê thảm của đại ca Nhung Khải Hoa vĩnh viễn khắc sâu vào kí ức của hắn.

"A!"

Nhung Khải Hoàn đột nhiên từ trên giường bật dậy, thân thể hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Khải Hoàn, cậu đã tỉnh. "

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hắn đưa mắt nhìn, rõ ràng là Nhung Tài với vẻ mặt vui mừng đang nhìn hắn.

Nhung Khải Hoàn thở hổn hển, một lúc sau, hắn mới bình tĩnh, ánh mắt đột nhiên ngưng lại hỏi:

"Tài gia gia, đại ca con sao rồi?"

Nhung Tài sắc mặt ảm đạm, làm trong lòng Nhung Khải Hoàn trầm xuống.

"Đại ca hắn. . . "

Nhung Tài lắc đầu, nói:

"Chớ suy nghĩ lung tung, Khải Hoa tiểu thiếu gia vẫn còn sống, hơn nữa đã tỉnh từ ba ngày trước. "

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hoài nghi hỏi:

"Ba ngày trước?"

"Đúng vậy, cậu đã hôn mê năm ngày rồi. "

Nhung Khải Hoàn trợn mắt líu lưỡi một hồi, hắn nhìn lên người mình, đặc biệt là tay phải. Nhưng mà để hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn lại không có chút cảm giác bất thường nào, càng không có cảm giác đau đớn.

Nhưng mà hắn nhớ rõ tay trái của mình đã hoàn toàn bị bẻ gãy.

"Tài gia gia, con hôn mê lâu vậy sao?"

Hắn chần chừ một lát rồi dò hỏi.

Tuy lúc trước hắn cũng chịu một ít vết thương, nhưng xét đến cùng, thương thế không nghiêm trọng lắm. So với đại ca Nhung Khải Hoa, tối đa chỉ xem như nỗi đau da thịt thôi. Vì thế, khi biết mình hôn mê lâu như vậy, hắn không khỏi run sợ.

Giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, Nhung Tài than nhẹ:

"Chúng ta đã chuẩn đoán qua, tình huống cơ thể cậu có chút quái dị. Xem vết thương bên ngoài thân thể cậu, giống như khi tiềm năng bị kích phát, tiêu hao quá độ. Nhưng mà, bên trong cơ thể chân khí linh lực rất viên mãn, không có dấu hiệu suy yếu nào. Ai. . . "

Hắn thở dài một hơi, cười nói:

"Tuy chúng ta không tra ra nguyên nhân, nhưng chỉ cậu cần bình yên tỉnh lại thì chúng ta đã rất hài lòng rồi. "

Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, một lần nữa hỏi:

"Tài gia gia, đại ca con hiện tại như thế nào?"

Nhung Tài do dự nửa ngày, nói:

" Thương thế của đại ca cậu đã khống chế được rồi, tính mạng dĩ nhiên không đáng lo, nhưng. . . "

Trái tim Nhung Khải Hoàn lập tức đập nhanh hơn rất nhiều, hắn đè lên chăn nói:

"Con muốn gặp đại ca. "

"Chờ một chút. "

Nhung Tài chìa nhẹ tay ngăn không cho Nhung Khải Hoàn động đậy:

"Hiện tại tâm tình đại ca cậu không tốt, không muốn gặp ai. Lão nô biết cậu quan tâm đến hắn, nhưng vẫn nên để hắn yên tĩnh một hồi thì tốt hơn. "

Nhung Khải Hoàn ngây người nửa ngày, trong đầu lại nhớ đến những hình ảnh đáng sợ kia.

Hắn run giọng nói:

"Tài gia gia, có phải khuôn mặt đại ca. . . "

Nhung Tài thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

"Đáng tiếc, một tiểu tử xuất chúng a. "

Hai nắm đấm Nhung Khải Hoàn lại nắm chặt lần nữa, trong lòng hắn hận Lâm Hối thấu xương, nếu như thằng này còn sống. . hắn nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ tên này đến chết.

Nhung Tài vỗ vai Nhung Khải Hoàn nói:

"Huynh đệ các cậu rất quan tâm lẫn nhau a, ha ha, Khải Hoàn thiếu gia vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cũng là hỏi thăm tình huống của cậu đấy. "

Thân thể Nhung Khải Hoàn lập tức cứng ngắc, hắn cảm thấy chóp mũi nóng lên, dường như có đồ vật gì đó từ nơi này chảy vào trong lòng, làm cho hắn cực kì ấm áp. Không chỉ như thế, trong lúc vô tình, khóe mắt của hắn càng trở nên ướt át, một cảm giác mãnh liệt đang được ấp ủ trong lòng.

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân quen thuộc truyền vào.

Nhung Dực Dương sắc mặt âm trầm đi tới, hắn nhìn Nhung Khải Hoàn tỉnh lại rồi khẽ giật mình, sau đó giận tím mặt, nói:

"Ngươi, tên súc sinh này. . . "

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

"Cha?"

Nhung Dực Dương nổi trận lôi đình quát:

"Đừng gọi ta là cha, đồ nghiệp chướng nhà ngươi, chính mình rời nhà trốn đi thì thôi, lại còn liên lụy đại ca ngươi bị thương nặng như vậy. Ngươi, ngươi làm cho hắn cả đời này làm sao ra ngoài gặp người a. "

Cơ bắp trên mặt Nhung Khải Hoàn run rẩy vài cái, trong lòng càng thêm đau đớn.

Dứt lời, ánh mắt quét qua căn phòng, một tay Nhung Dực Dương nắm lấy cái ghế, hung hăng nhằm Nhung Khải Hoàn đập tới, luôn miệng nói:

"Hôm nay ta đánh chết đồ nghịch tử nhà ngươi. "

Trong lòng Nhung Khải Hoàn đau xót, hắn không có ý định né tránh.

Có lẽ, bị cái ghế này đập trúng có thể làm cho lòng hắn dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà chuyện này không thể xảy ra, Nhung Tài đưa một tay ra, linh hoạt giật chiếc ghế vào trong tay, hắn thở dài, nói:

"Tam thiếu gia, ngài chớ nên kích động. "

Nhung Dực Dương hung hăng dậm chân, nói:

"Tài thúc, thúc đừng cản ta. Ai, Khải Hoa là con trưởng đại ca, ngươi, ngươi để ta làm sao ăn nói với đại ca đây. "

Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:

"Tài gia gia, con muốn gặp đại ca. "

Hắn nói một cách chém đinh chặt sắt, không hề mang ý thương lượng.

Nhung Tài cùng Nhung Dực Dương đều bị ngữ khí của hắn làm hoảng sợ, trong lúc bất ngờ, khí thế Nhung Khải Hoàn lại đè ép bọn hắn.

Nhung Tài nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc thở dài:

"Thôi được, Khải Hoàn thiếu gia, mời theo lão nô. "

Lão quay người, chậm rãi bước đi.

Nhung Khải Hoàn đứng lên, theo sát phía sau. Tuy hắn nằm trên giường suốt năm ngày, nhưng bởi chân khí linh lực không tổn hại, vì thế chân tay cũng không vô lực, cũng không có cảm giác suy yếu, thậm chí còn không thấy đói.

Thế nhưng lúc này hắn không hề chú ý chuyện đó, điều duy nhất làm hắn quan tâm là thương thế đại ca hắn.

Ra khỏi phòng, đi về hậu viện, Nhung Khải Hoàn mới phát hiện, vẫn là cái sân rộng như cũ. Nhưng do đã qua xử lý nên không thấy dấu vết của cuộc đại chiến. Hơn nữa trong sân cũng có mấy người canh gác, cùng lúc trước bất đồng.

Sau một lúc, cuối cùng Nhung Tài đưa hắn đến một gian sương phòng nói:

"Khải Hoa thiếu gia ở ngay chỗ này, cậu vào đi thôi. "

Nhung Khải Hoàn gật đầu nhẹ một cái, hắn hít sâu một hơi. Không hiểu tại sao, hắn cảm nhận được một chút khẩn trương không cách nào hình dung, dù là thời điểm đối mặt với Lâm Hối cũng chưa thấy qua.

Một lúc sau, hắn gõ cửa nhẹ nhàng. Bên trong không đáp lại, hắn cắn răng, đẩy cửa đi vào. Nơi này là một gian phòng khách, phía bên trong mới là phòng ngủ. Tay hắn vừa mới chạm vào cửa phòng ngủ, đã nghe thấy thanh âm mạnh mẽ của Nhung Khải Hoa:

"Đừng vào. "

Tay dừng lại, Nhung Khải Hoàn nói:

"Đại ca, là đệ. "

Thanh âm Nhung Khải Hoa yên tĩnh lại, một lúc sau, khẽ thở dài, hắn nói:

"Khải Hoàn, đại ca có chút không thoải mái, không muốn gặp người, đệ cũng đừng vào. "

Nhung Khải Hoàn cảm thấy chóp mũi đau xót, hắn biết rõ, không phải là đại ca ghét bỏ hay oán trách hắn, mà là không muốn hắn chứng kiến thương thế đáng sợ như vậy.

"Đại ca, mạng đệ là do huynh cứu, lẽ nào đệ đến gặp huynh cũng không được sao?"

Nhung Khải Hoa cười ha ha, nói:

" Đệ nói linh tinh gì thế, ha ha, mấy người các đệ đã gọi ta là đại ca, đương nhiên ta phải bảo vệ tốt huynh muội chính mình rồi. "

Hắn dừng một chút, tiếc nuối nói:

"Nhưng thật đáng tiếc, thực lực ta vẫn chưa đủ, không có cách nào chiếu cố tốt các đệ. "

"Đại ca. . . "

Mí mắt Nhung Khải Hoàn nháy lên vài cái, nước mắt không nhịn được chảy xuống:

"Đại ca, đệ biết bây giờ huynh không muốn gặp ai, nhưng đệ biết rõ, trong Linh Đạo có một ít linh đan diệu dược, có thể phục hồi dung mạo vô cùng hiệu quả. Đệ hứa với huynh, nhất định sẽ tìm được đan dược cho huynh. "

Thanh âm Nhung Khải Hoa run rẩy:

"Cái gì? Thực sự có đan dược như vậy. "

Nhung Khải Hoàn liên tục gật đầu, nói:

"Tiểu đệ đọc Phù Thư ở Linh Đường Tàng Kinh Các, từng thấy trong một quyển Phù Thư giới thiệu đan dược như vậy. "

Hắn dừng một chút, lại nói:

"Huynh có thể không tin đệ, nhưng chẳng lẽ lại không tin Phù Thư trong Linh Đường a. "

Trong phòng ngủ, truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của Nhung Khải Hoa, bởi vậy có thế thấy được, lòng hắn kích động thế nào rồi. Một lúc sau, hắn nói chậm rãi:

"Khải Hoàn, vậy làm phiền đệ rồi. "

Nhung Khải Hoàn nín khóc, mỉm cười nói:

"Đại ca, nếu không có huynh, ta đã chết sớm rồi, vì huynh kiếm một chút đan dược, huynh còn đa tạ a. "

Hắn lau nước mắt, nói:

"Huynh chờ tin tốt lành a, đệ phải đi Đông Hoa Phẩm Bảo Đường. "

Trong phòng ngủ, trong đôi mắt ảm đạm của Nhung Khải Hoa lại nổi lên ý chí muốn sống, hắn nhẹ nhàng sờ lên diện mạo làm kinh sợ lòng người, thì thào nói:

"Trên đời thực có thuốc này, Khải Hoàn không có gạt ta a. . . "

Nhung Khải Hoàn tự nhiên không biết huynh trưởng lo lắng, hắn bước hai bước đi ra khỏi phòng. Nhung Tài kéo hắn một cái, trầm giọng nói:

"Khải Hoàn, sao cậu lại hứa hẹn như vậy?"

Nhung Khải Hoàn liền giật mình, nói:

"Tài gia gia, sao ta lại không thể hứa hẹn như vậy. "

Nhung Tài cảm thán một tiếng, nói:

"Đan dược cậu nói, chính là Hoàn Dung Đan nổi tiếng trong Linh Đạo, cũng chính là tam giai đan dược, chẳng những trị hết dung nhan bị tổn thương, mà còn có khả năng nhất định làm đẹp hơn. Ai, viên thuốc này mặc dù chỉ là tam giai, nhưng luyện chế vô cùng khó khăn, rất nhiều người đều có nhu cầu. Đừng nói là cậu, cho dù là chủ nhân có đích thân đến, cũng không có tư cách mua. "

Nhung Khải Hoàn sửng sốt một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia kiên nghị, nói:

"Tài gia gia, bất kể phải trả giá nào, ta cũng phải có được Hoàn Dung Đan. "

Những lời nói này của hắn tràn ngập tự tin không gì sánh được, ngay cả Nhung Tài cũng bị một phen rúng động, trong lòng lão cực kì buồn bực, không biết tiểu tử này lấy đâu ra tự tin ah.

Hắn tự nhiên không biết, Nhung Khải Hoàn tự tin, chính là đến từ Linh Thể đặc thù.

Hoàn Dung Đan tuy trân quý nhưng sao có thể so sánh được với một Linh Thể đặc thù tồn tại vĩnh viễn và có thể tự tu luyện tấn chức hay sao? Hắn tin tưởng rõ ràng, chỉ cần mình đưa ra một cỗ Linh Thể đặc thù, như thế tất cả khó khăn đều giải quyết dễ dàng. Về phần sau khi đem Linh Thể ra, có thể khiến người hoài nghi hay không thì hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng mà vào lúc này sắc mặt Nhung Khải Hoàn đột nhiên biến đổi. Hắn nghĩ tới, khi mình nổi giận kích phát tiềm năng thân thể, quả cầu bên trong ấn đường hình như đã vỡ nát rồi.

Vừa nghĩ tới đây, lòng hắn lập tức bất an, ngay cả đi đứng cũng có chút mềm nhũn. Nếu mất đi quả cầu năng lượng bên trong ấn đường, hắn đi đâu để tạo ra Linh Thể đặc thù a. Thần niệm nhanh chóng hướng về phía đan điền, sau một lúc, hắn liền phát hiện tại chính giữa ấn đường, một quả cầu thần bí đang lẳng lặng trôi, nó không ngừng phun nuốt linh lực bên trong ấn đường như là mặt trời ẩn tàng trong mây mù, phóng thích ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Truyện Chữ Hay