Nhung Khải Hoàn hưng phấn cầm rương nhỏ rời khỏi cửa hàng, trong lòng thầm tính toán linh tệ còn lại trong túi.
Không tính chuyện linh tệ ở trong ngực, chuyện làm hắn cảm thấy sung sướng chính là thứ nằm ở trong rương. Chỉ cần đem Không Bạch Phù Lục điều chế thành phù lục Linh Thể Đấu Sĩ là có thể bán được linh tệ rồi.
Mất linh tệ nguyên liệu, thành phẩm bán ra được linh tệ, như vậy chính là lời gấp lần rồi!
Cứ mỗi lần nghĩ tới tương lai sẽ có nhiều linh tệ như vậy thì trái tim hắn cứ đập rộn lên không ngừng.
Bỗng nhiên mắt hắn hoa lên, có một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện chắn trước mặt hắn.
Cùng lúc đó ở phía sau hắn, tên tiểu nhị lập tức biến sắc lủi nhanh rồi nép vào tường bên cạnh.
Tên tiểu nhị này không hề lỗ mãng, mặc dù hắn vẫn đang không ngừng tiến tới gần Khải Hoàn nhưng cũng không hành động quá đột ngột và lộ liễu.
Nhung Khải Hoàn giật mình lùi một bước, đồng thời hắn ngẩng đầu lên nhìn quanh.
Khi hắn nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương thì lập tức dừng lại, dở khóc dở cười mà nói:
- Đại ca, tại sao lại là ca chứ?
Thì ra người ngăn cản hắn chính là lão đại đời thứ ba, Nhung Khải Hoa.
Lúc này, Nhung Khải Hoa tức giận hỏi:
- Đệ lại còn hỏi ta! Hừ, còn không xem lại mình đã làm ra chuyện gì?
Nhung Khải Hoàn cười xấu hổ, tuy hắn và đám người Nhung Khải Hoa quen biết chưa lâu nhưng thái độ của họ với hắn luôn luôn thân mật, để cho hắn cảm nhận được chân tình ấm áp.
Vì thế khi Nhung Khải Hoa lớn tiếng giáo huấn nghiêm khắc, trong lòng hắn không có tý ác cảm nào.
Hắn gãi gãi đầu rồi nói:
- Đại ca, đệ thật có lỗi, đã làm ọi người phải lo lắng.
Nhung Khải Hoa trầm giọng nói:
- Trước khi đệ tới đây đã từng hỏi thăm ở Tài gia gia, vì thế mọi người suy đoán là đệ sẽ tới đây.
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:
- Đệ muốn tới thì cứ tới, việc gì phải giả bộ thần bí, làm mọi người lo lắng như thế chứ.
Nhung Khải Hoàn đỏ mặt nói khẽ:
- Vâng, đại ca giáo huấn đúng quá.
Hắn quay đầu xem xét bốn phía, nói:
- Đại ca, một mình ca tới sao?
Nhung Khải Hoa lắc đầu nói:
- Tài gia gia và cha ta cũng đến rồi.
- Hả, bọn họ đâu rồi?
- Họ phân phó ta ở chỗ này trông chừng, còn bọn họ đi khắp thành để tìm tung tích của đệ.
Nhung Khải Hoa chậm rãi nói:
- Chúng ta đợi đệ ở chỗ này cả buổi rồi đấy, nếu như tới chạng vạng tối mà vẫn không tìm thấy đệ thì sẽ trở về tụ họp.
Nhung Khải Hoàn cúi đầu nói:
- Làm phiền Tài gia gia và đại bá, tiểu đệ áy náy quá.
Nhung Khải Hoa than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật lúc đệ tiến vào nơi đây thì ta đã thấy đệ rồi.
Nhung Khải Hoàn sững sờ hỏi:
- Đại ca, vậy sao ca không gọi đệ?
- Tiểu tử đệ đã vụng trộm trốn nhà đi, còn đặc biệt đến nơi đây, tất nhiên là có mục đích của mình.
Nhung Khải Hoa lắc đầu nói:
- Nếu như không để cho đệ đạt được mục đích, thử hỏi đệ có từ bỏ ý đồ không? Đã như vậy ta đứng ngoài đợi đệ một lát cũng không sao.
Nhung Khải Hoàn nhìn đại ca mà cảm thấy bất đắc dĩ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hắn nói nhỏ:
- Đa tạ đại ca.
Nhung Khải Hoa ngưng trọng nói:
- Đệ đi ra ngoài lần đầu tiên nên khó tránh khỏi việc đụng chạm đám côn đồ. Hừ, sau này làm việc phải cẩn thận một chút, đừng làm cho gia gia cùng thúc phụ lo lắng nữa.
Nhung Khải Hoàn liên tục gật đầu, khiêm tốn thụ giáo, tuy vậy hắn vẫn không nhịn được hỏi lại:
- Đại ca, trên thế giới này có nhiều côn đồ vậy sao?
Nhung Khải Hoa lạnh lùng cười, thân hình hắn bỗng nhoáng lên một cái xuyên qua bên cạnh của đệ đệ, thân ảnh như điện phóng tới trước mặt một người.
Hắn trầm giọng nói:
- Các hạ đi theo xá đệ, không biết là muốn làm gì?
Người nọ chính là tiểu nhị đi ra từ cửa hàng, tuy rằng hắn che dấu hành tung hết sức nhưng vẫn không thể nào che dấu được tai mắt của Nhung Khải Hoa.
Lúc này Nhung Khải Hoàn cũng đi tới, cũng đang nghi ngờ nhìn hắn dò hỏi. Vì thế hắn liên tục cười khổ nói:
- Nhung Tiểu ca không nên hiểu lầm, tiểu ca vừa giao dịch với Phẩm Bảo Đường của chúng ta, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cậu.
Nhung Khải Hoàn nhíu lông mày, nói:
- Đại ca, hắn đúng là một trong những tiểu nhị của cửa hàng mà ta vừa vào.
Nhung Khải Hoa chậm rãi gật đầu, nói:
- Các hạ có tấm lòng tốt như vậy, huynh đệ chúng ta xin nhận. Tuy nhiên đệ đệ của ta đã có ta chiếu cố, mời các hạ trở về đi.
Tiểu nhị bất đắc dĩ cười khổ một tiếng rồi ôm quyền cáo biệt, sau đó ủ rũ trở về.
Nhung Khải Hoa thấy hắn đã đi xa, xoay người nói:
- Khải Hoàn, không nên có tâm hại người nhưng cũng nên có tâm phòng người. Tuy rằng hắn là người trong cửa hàng nhưng cũng không thể không đề phòng.
- Vâng, đại ca.
Tuy rằng trong lòng Nhung Khải Hoàn không đồn ý nhưng cũng cung kính vâng lời.
- Phụ thân đã thuê một khu nhà nhỏ ở phía sau, chúng ta trở về đó xem nào.
Nhung Khải Hoa trầm giọng nói:
- Trước khi trời tối, đám người kia sẽ trở lại.
Nhung Khải Hoàn ứng tiếng rồi đi theo đại ca rời khỏi khu buôn bán phồn hoa này.
Nửa khắc đồng hồ sau, dưới sự dẫn dắt của Nhung Khải Hoa, bọn họ cũng đã trở về khu nhà họ thuê.
Khu nhà này cũng không lớn nhưng có điểm tốt là vắng vẻ u tĩnh. Ở một nơi sầm uất như thành thị mà lại tìm được nơi an tĩnh như vậy, quả thực không hề dễ dàng.
Nhung Khải Hoa vừa về tới nhà liền hỏi:
- Tiểu tử ngươi đói bụng không? Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi nhé.
Nhung Khải Hoàn giật mình hỏi lại:
- Đại ca, ca biết nấu ăn sao?
Tuy rằng Nhung Dực Dương đã bị đuổi tới trang viên xa xôi mấy chục năm nhưng hắn lại toàn tâm toàn ý muốn con hắn trở nên nổi bật, vì thế từ nhỏ bắt hắn luyện quyền. Những phương diện khác thì dốt đặc cán mai.
Nhung Khải Hoa bật cười nói:
- Tài nấu nướng của ta cũng không tốt, nhưng lúc ra ngoài đơn độc rèn luyện dã ngoại cũng đã từng học qua đôi chút, đảm bảo ăn không chết được đâu.
Nhung Khải Hoàn cười đùa một tiếng, nói:
- Tốt quá, vậy đệ đợi để thưởng thức tay nghề của đại ca đó.
- Tiểu tử giảo hoạt.
Nhung Khải Hoa lấy tay vân vê một chút tóc của hắn, đang định rời đi thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn ngưng trọng tập trung tinh thần nghe ngóng xung quanh.
Tuy rằng Nhung Khải Hoàn có được võ giả chi tâm nhưng dù sao vẫn chưa tự mình trải qua sóng to gió lớn gì. Về mặt cảm nhận nguy hiểm uy hiếp từ người khác hay độ cảnh giác thì thua xa đại ca của hắn.
Tuy nhiên khi thấy thái độ của đại ca như thế, hắn cũng lập tức cảnh giác.
Hắn bắt đầu khởi động chân khí, một loại lực lượng thần bí lập tức tràn ngập toàn thân.
Một lát sau, sắc mặt của hắn cũng trầm xuống, nói:
- Đại ca, có người đến gần.
Nhung Khải Hoa khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn đệ đệ.
Sở dĩ hắn có thể phát giác ra điểm dị thường bởi vì hắn là Vũ Sĩ đỉnh phong, hơn nữa có lịch duyệt phong phú. Còn tên đệ đệ này có tu vi võ đạo vẻn vẹn ở mức Vũ Sĩ sơ kỳ, hơn nữa chả có tý kinh nghiệm giang hồ nào, vì sao lại dám khẳng định chắc chắn hơn cả cảm giác của mình chứ.
- Hắc hắc, tiểu tử rất cảnh giác đó.
Từ bên ngoài vang lên một tràng cười lạnh lùng.
Nhung Khải Hoa khoát tay, nói nhỏ với đệ đệ:
- Đi theo ta.
Gật đầu một cái, hai huynh đệ chậm rãi mà đi, họ mở cửa phòng ra rồi đi tới sân nhỏ.
Tuy không biết đối phương có bao nhiêu người nhưng bọn hắn không muốn chiến đấu ở trong phòng. Nếu chém giết ở trong sân, nếu thấy không ổn có thể nhảy tường mà chạy. Còn ở trong phòng thì họ đã trở thành rùa trong lu, để mặc cho đối phương mổ xẻ rồi.
Trong sân, bốn hắc y nhân đứng sẵn ở đấy, trên mặt vẫn treo nụ cười lạnh.
Trong đó ba người đứng vậy quanh một hắc y nhân trẻ tuổi, như quần tinh củng nguyệt vậy. Cả bốn bọn họ đều toát ra sát khí nhàn nhạt.
Trong lòng Nhung Khải Hoa cảm thấy nặng nề, hắn ôm quyền thi lễ hỏi:
- Huynh đệ tại hạ và các vị không quen không biết, hôm nay các vị đến tìm có việc gì sao?
Lúc này, hắc y nhân đứng giữa lạnh lùng cười, quay sang hỏi Nhung Khải Hoàn:
- Ngươi tiến vào trong Đông Hoa Phẩm Bảo Đường đã mua bán cái gì?
Nhung Khải Hoàn lãnh đạm nói:
- Mua bán cái gì là chuyện của ta, liên quan gì đến các hạ chứ.
Người trẻ tuổi kia cười lớn, nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hừ, chỉ cần giữ tính mạng của hai ngươi ở lại đây, chẳng lẽ bổn công tử còn sợ không tìm ra chân tướng sao.
Trong mắt Nhung Khải Hoa đã hiện lên một tia giận dữ, hắn nói:
- Các hạ, nơi này là Cống Kiền thành, ở nội thành nghiêm cấm đánh nhau. Hắc hắc, đây là quy củ phủ thành chủ đã ban bố, các hạ có biết hay chăng?
Mặc dù đối phương muốn cướp đồ trắng trợn làm cho hắn rất phẫn nộ nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn cơn tức này xuống.
Chỉ cần đợi đến khi Tài gia gia và phụ thân trở về thì đám người này không thành vấn đề nữa.
Người tuổi trẻ kia vẫn lạnh nhạt trả lời:
- Đúng vậy, nếu như chúng ta đánh nhau làm cho người ta phát hiện, xác thực là bổn công tử chịu không nổi hậu quả.
Nhung Khải Hoa thả lỏng một chút, nói tiếp:
- Đã như vậy, kính xin mấy vị mau chóng rời đi, tại hạ sẽ không tính chuyện này.
Trên mặt người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện vẻ trào phúng, nói:
- Không tính chuyện này? Hắc hắc, nếu như không ai phát hiện nơi này có dấu vết đánh nhau, như vậy sẽ không có người tới tìm ta gây phiền phức rồi.
Hắn sờ tay vào ngực rồi lấy ra một vật.
Vật này là một viên cầu nho nhỏ, hình cầu cũng không lớn, chỉ tần nắm tay của trẻ nhỏ mà thôi. Nhưng từ viên cầu tỏa ra năng lượng lưu động không ngừng làm cho người ta sợ hãi, không ngừng sinh ra tâm lý muốn chạy trốn.
Nhung Khải Hoa kéo đệ đệ của mình ra sau lưng.
Hai tay hắn rung lên, rút trường kiếm từ bên hông ra. Trên thân kiếm lóe ra ánh hào quang bất thường, đây rõ ràng là một kiện Linh Khí cường đại.
Người trẻ tuổi kia hừ lạnh một tiếng, sau đó ném viên cầu trong tay xuống mặt đất.
- Ba
~Viên cầu lập tức nổ tung tạo ra một cỗ lực lượng quỷ dị tràn ngập xung quanh.
Chỉ trong giây lát đã tạo thành vách tường trong suốt bao bọc của khu nhà.
Nhung Khải Hoa ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng trở nên lạnh lẽo.
- Không tốt rồi, là Thủ Vệ Quang Mạc.
- Hắc hắc, có chút kiến thức. Nếu đã biết rõ đây là Thủ Vệ Quang Mạc thì ngươi cũng đã biết cho dù ở trong màn chắn này có xảy ra chuyện gì thì bên ngoài không có khả năng cảm nhận được.
Người trẻ tuổi cười lớn một tiếng, nói:
- Bổn công tử dựa vào bảo vật này đã cướp của giết người không biết bao nhiêu lần. Hắc hắc, hai người các ngươi ngoan ngoãn chịu trói, bổn tọa sẽ cho các ngươi chết toàn thây.
Sắc mặt Nhung Khải Hoa tái nhợt, trong lòng hắn đang hối hận không thôi.
Nếu như hai bên vừa giáp mặt, hắn lập tức lôi theo Nhung Khải Hoàn trốn chạy ra ngoài, khẳng định đối phương không dám đuổi giết ngay trên đường cái.
Nhưng lúc này bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh, không biết nên làm sao cho phải.