Hôm nay bão tới Sài Gòn, mềnh được nghỉ nên tặng ace chương nhé!
Trong lòng Nhung Dực Dương trầm xuống. Hắn không ngờ tới, đối phương quang minh chính đại động thủ ngay ở nơi này.
Mấy chục năm qua, hắn sớm đã không đụng tới quyền thuật, hơn nữa ở trong trang viên ngoại trừ chỉ dạy cho nhi tử thì không hề có kinh nghiệm thực chiến. Lúc này đối mặt với một quyền của Nhung Khải Tâm, hắn thậm chí có cảm giác luống cuống tay chân.
Nhưng mà đúng vào lúc này, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, đẩy hắn ra ngoài.
Nhung Khải Hoàn nhanh chóng xuất thủ, một tay đẩy cha mình ra, một bên xuống tấn đấm mạnh một quyền về phía đối phương.
- Ba!!!
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, thân hình hai người Nhung Khải Hoàn cùng Nhung Khải Tâm đều run lên.
Bất quá, hai chân Nhung Khải Tâm thì bất động, còn Nhung Khải Hoàn thì đạp đạp lui về phía sau mấy bước.
- Ồ! Không ngờ lại ngưng luyện ra chân khí.
Nhung Khải Tâm kinh ngạc nhìn hắn rồi cười:
- Có chút ý tứ, nhưng với một chút chân khí này mà muốn chống lại ta thì đúng là ngu ngốc.
- Hả? Đã ngưng luyện ra chân khí, cũng có tư cách tiến vào nội đường rồi.
Nhung Dực Thiết đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi là đệ tử nội đường?
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, thành thành thật thật đáp:
- Không phải!
Hai người Nhung Dực Thiết yên lòng, nếu đã không phải đệ tử nội đường, mà kẻ này đã hơn mười lăm tuổi, tuy rằng có được chân khí nhưng tiền đồ sẽ không lớn.
Ánh mắt Nhung Dực Thiết trở nên lạnh lẽo:
- Nể mặt là người trong gia độc, mau giao Phù Thư ra cho ta.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão phu làm chủ không truy cứu các ngươi ép mua ép bán.
Ánh mắt Nhung Khải Hoàn lăng liệt, hắn cười nói:
- Hai vị mạnh mẽ muốn cường đoạt lại còn muốn trị tội ta, chuyện này có thiên lý sao?
Nhung Dực Thiết lãnh đạm nói:
- Lão phu là người chấp pháp của Giới Luật đường tuân theo luật pháp của bổn tông, nếu ngươi muốn đàm luận luật pháp với lão phu thì theo lão phu tới Giới Luật đường biện chứng.
Nhung Khải Tâm cười ha ha:
- Tiểu gia hỏa, nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là vừa mới ngưng luyện ra chân khí được vài ngày. Ha ha, một Vũ sĩ sơ kỳ nho nhỏ cũng dám chống đối cha con chúng ta, thực là muốn chết.
Hắn bước tới một bước nữa, nhào về phía Nhung Khải Tâm.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn giận dữ, hắn sớm đã đem Phù Thư nhét vào trong ngực, lúc này thấy đối phương không thèm nói đạo lý, hắn cũng dốc sức liều mạng một phen.
Hai đấm nắm chặt, tâm linh của hắn lập tức tiến nhập một loại trạng thái cực kỳ huyền diệu.
Ngày xưa ý niệm của hắn bám vào linh thể tiến vào thâm sơn, đã từng gặp được bá vương Mãnh Hổ trong núi.
Lúc đó, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, hắn có thêm một loại cảm ngộ, toàn bộ tâm linh đều thăng hoa đến một cảnh giới thần diệu không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Không nghĩ tới giờ này khắc này, trong lúc vô tình hắn lại cảm ứng được trạng thái đó.
Thân hình nhoáng một cái, như là có ma xui quỷ khiến hắn tránh được quyền phong của đối phương, sau đó hai đấm của Nhung Khải Hoàn luân chuyển đánh ra, một tia chân khí dũng mãnh tiến vào quyền đầu phát ra những tiếng gió rít gào.
Nhung Khải Tâm liền giật mình, nhưng hắn là một Vũ Sĩ trung kỳ, vị giai vượt qua đối phương, nhưng mà không nghĩ tới tiểu tử này lại trơn trượt như thế, chẳng những tránh được quyền phong của mình mà còn ngược lại phản kích.
Hắn tức giận hừ một tiếng, hai đấm mở rộng cũng công tới một quyền.
Trong đám người vây xung quanh có một nữ tử đầu đội diêm mạo (cái nón to có khăn đen mỏng che trước mặt như trong phim kiếm hiệp), dưới cái nón ấy là một khuôn mặt của nữ nhân mỹ lệ tới cực điểm.
Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện vẻ giận dữ.
Nàng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, đối với chuyện đúng sai cũng có được phán đoán của mình.
Trên thực tế trong nháy mắt khi thanh âm kia vang lên nàng cũng nhìn thấy Phù Thư.
Chỉ là khác với phụ tử Nhung Dực Thiết, trong lòng của nàng cũng có tiếc nuối nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cướp nó là của riêng.
Nhưng mà phụ tử Nhung Dực Thiết tự tung tự tác vượt qua điểm mấu chốt mà nàng thừa nhận.
Nhẹ nhàng bước tới, nữ tử này đang muốn ra mặt thì một thân ảnh hắc sắc chắn trước mặt nàng.
Nữ tử liền giật mình, khi nhìn kỹ người tới thì nét mặt nàng lộ ra một tia kinh ngạc, nàng thấp giọng hỏi:
- Hiên gia gia?
Người nọ quay đầu, đúng là Nhung Kiệt Hiên. Bất quá, lão giả này trà trộn trong đám người xung quanh không có vẻ thu hút
Lão nháy mắt một cái cười nói:
- Hiểu nhi, sao con cũng ở đây?
Nàng kia mỉm cười cười khẽ nói:
- Ngay cả Hiên gia gia cũng tới thì vì sao Hiểu nhi không thể đi ra?
Nhung Kiệt Hiên cười ha ha:
- Lão phu không phải có chuyện gì mà đi lung tung.
Ánh mắt của lão quét về bên kia nói:
- Ta tới chỉ muốn nhìn một người.
Đôi mắt đẹp của nữ tử lưu chuyển, nàng kinh ngạc hỏi:
- Thiếu niên kia có gì đặc biệt hơn người, lại có thể kinh động Hiên gia gia ngài.
Nàng biết rõ Nhung Kiệt Hiên có địa vị như thế nào trong gia tộc, có thể làm cho vị lão nhân này chú ý là điều không dễ dàng. Nhưng mà hôm nay lão nhân gia lại tự thân xuất mã theo dõi. Nếu là truyền ra ngoài chỉ sợ toàn gia tộc đều sẽ oanh động.
Nhung Kiệt Hiên cười cười thần bí nói:
- Con cứ xem rồi sẽ biết.
Nữ tử do dự một lát, rốt cục nàng bỏ đi ý niệm truy vấn, học theo bộ dáng của lão gia tử khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là trong lòng của nàng đã nổi lên hứng thú đối với thiếu niên đang lâm vào hoàn cảnh xấu kia.
- Uông!!!
Nhung Khải Tâm hét to một tiếng, quyền phong của hắn xuất liên tục, chân khí vờn quanh, uy thế kinh người.
Nhung Khải Hoàn dốc sức liều mạng lui về phía sau khó khăn lắm mới tránh được . Mặc dù bị đối phương cường thế áp bách, nhưng hắn vẫn tiến nhập một loại cảnh giới cực kỳ huyền diệu. Chỉ là bởi vì thực lực chênh lệch tuyệt đối nên hắn không thể chính thức đánh lại.
Hơn nữa kinh nghiệm thực chiến của Nhung Khải Tâm cũng không kém, thời điểm xuất thủ ra chiêu rất tàn nhẫn, hắn có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.
Đặc biệt là một đám chân khí trong đan điền đã tiêu hao hầu như không còn, không cách nào duy trì.
BA
~Quyền thế như núi, mau lẹ như gió, sau khi chân khí của Nhung Khải Hoàn hao hết, rốt cục không cách nào né tránh, hắn kiên trì giơ hai tay che ở trước ngực ngạnh kháng một quyền của đối phương.
Sau đó toàn thân hắn bị một cỗ lực lượng cực mạnh đánh bay về phía sau, cuối cùng là như một đống cát đập mạnh trên mặt đất phát ra thanh âm khiến người ta rung động.
- Khải Hoàn...
Hai mắt Nhung Dực Dương đỏ thẫm, hắn thoáng cái nhào tới.
Nhung Khải Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân có cảm giác mệt rã cả rời không có một chỗ nào là không đau đớn. Thời điểm hắn ngã xuống mặt đất cũng đã bảo vệ thân thể, nếu không chỉ mỗi va chạm đã có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.
- Cha, con không sao.
Nhìn cha già hai mắt đỏ ngầu, Nhung Khải Hoàn vội vàng an ủi.
Nhưng mà Nhung Dực Dương lúc này giận tím mặt, chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Đây chính là đứa con độc nhất của hắn, hơn nữa còn là nhi tử sắp đại triển kế hoạch lớn. Lúc này lại bị người ta không thèm nói đạo lý khi dễ, hơn nữa đánh ngã xuống đất.
Trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng trào, ủy khuất mấy chục năm tại thời khắc này bạo phát.
Đột nhiên ngẩng đầu, trong hai tròng mắt của hắn toát ra một loại hào quang y hệt dã thú hung ác.
Thấy đôi mắt như muốn thôn phệ người này, Nhung Khải Tâm có một loại cảm giác toàn thân rét run.
- Ah!!!
Nhung Dực Dương quát lên một tiếng lớn, hai chân hắn đạp mạnh trên mặt đất rồi bay ra ngoài.
Tuy rằng hắn cũng không thể ngưng luyện ra chân khí, hơn nữa cũng bỏ luyện quyền thuật hơn mười năm. Nhưng mà hắn lúc này lại phảng phất biến thành một đầu mãnh thú hung ác nhất, thời điểm nhào tới hắn thậm chí còn há miệng ra, lộ ra hai hàm răng trắng hếu giống như muốn cắn chết đối phương.
Nhung Khải Tâm bị làm cho sợ đến là hồn phi phách tán, hắn tuy rằng muốn né tránh, nhưng mà chẳng biết tại sao, khí lực trên người tựa hồ không thể vận dụng. Hắn rét run cơ hồ sắp ngã ngồi trên mặt đất.
- Hừ!
Trong lúc đó, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng Nhung Dực Thiết phát ra.
Hắn vừa sải bước tới, khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại.
Thân là một thành viên của Giới Luật đường, hắn đã từng nhiều lần cùng đệ tử gia tộc giết người bên ngoài trái giới luật. Khí thế của Nhung Dực Dương tuy rằng hung mãnh, có thể dọa tên nhi tử của mình, nhưng mà trong mắt hắn thì chẳng tính là cái gì.
Nhẹ nhàng đưa tay ra, cánh tay của Nhung Dực Thiết phảng phất là bằng sắt thép ngăn cản Nhung Dực Dương.
Nhung Dực Dương gào thét, hắn đánh một quyền về phía trước.
Một quyền này của hắn không hề có chân khí, chỉ bằng vào huyết khí chi dũng nhất thời, nhưng mà nhiệt huyết bành trướng lại sinh ra lực lượng cường đại, quyền phong gào thét có mấy phần giống như chân khí.
Nhưng mà chênh lệch giữa hắn và Nhung Dực Thiết thật sự là quá lớn.
Nhung Dực Thiết chính là Vũ sĩ hậu kỳ ah!
- Cái dũng của thất phu! Lăn đi cho ta.
Cánh tay của Nhung Dực Thiết rung mạnh một cái, một cỗ chân khí khổng lồ lập tức kích phát ra.
Thân thể Nhung Dực Dương như gặp phải sét đánh, bay ngược lên trời như nhi tử mình rồi đập xuống dất.
Một khắc khi Nhung Dực Dương lao ra, Nhung Khải Hoàn trừng mắt líu lưỡi. Hắn thật không ngờ, phụ thân ở bên ngoài trước một mực biểu hiện yếu ớt lại có một khác bộc phát như thế.
Hắn đương nhiên biết rõ, lửa giận của phụ thân là do cái gì mà đến. Vì thế trong lòng của hắn cũng cực kỳ kích động.
Sau khi Nhung Dực Thiết thì hắn đã có tính toán, nhưng không có đợi hắn thực hiện phản ứng thì thân thể của phụ thân cũng đã bay về phía giữa không trung.
Hắn hét lớn một tiếng, trong thân thể tuôn ra một cỗ đại lực khiến đau đớn trên người hắn càng thêm khó chịu.
Hai tay đập mạnh xuống mặt đấy, hắn tiếp lấy phụ thân của mình từ trên không trung.
- Khục khục...
Nhung Dực Dương ho khan vài tiếng kịch liệt khóe miệng thậm chí còn tràn ra một vết máu nhàn nhạt.
Nhung Khải Hoàn lập tức trầm xuống, hắn đầu cảm thấy tâm tình của mình tựa hồ đang tiến vào trạng thái cực đoan. Một cỗ lửa giận vô danh từ sâu trong đáy lòng sôi trào lên, cỗ lửa giận này vô cùng cường đại và mãnh liệt giống như thần hỏa trong truyền thuyết, có thể đốt sạch hết thảy bất bình của thế gian.
Nó nhanh chóng lan tràn khiến cho cơ thể của hắn trở nên nóng bỏng.
Phảng phất là cảm ứng được lửa giận của hắn, tốc độ chuyển động của hạt châu bên trong ấn đường trở nên nhanh hơn, nó giống như là một con quay, càng lúc càng nhanh.
Một đạo thanh âm sâu kín phảng phất là từ phía chân trời xa xôi truyền đến.
- Hừ, lão phu đã sớm nói, giao ra Phù Thư, bỏ qua cho bọn ngươi, thực là một đôi phụ tử ngu ngốc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
- Xôn xao ...
Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phun ra lửa giận nhìn chằm chằm vào phụ tử Nhung Dực Thiết đang dương dương đắc ý.
Sau đó, hắn vươn một tay nhẹ nhàng điểm vào hư không một cái.
Nơi hắn vừa điểm vào lập tức xuất hiện một đạo quang mang ...