Diệp Thiên Vân không muốn mang thân phận giáo viên đi Thục Trung đánh nhau, gỡ cái thân phận này xuống, tâm lý cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ba ngày kế tiếp, hắn đều dồn hết tâm sức vào chuyện tu luyện Kim Chung Tráo. Kim Chung Tráo cũng đã đột phá tới tầng chín trung kỳ, cho nên hắn cần phải củng cố. Võ học một đường không tiến tất lùi, đây cũng là nguyên nhân mỗi ngày hắn đều kiên trì luyện tập.
Kim Chung Tráo càng về sau uy lực càng lớn, thế nhưng thời gian đột phá cũng lâu hơn! May mà tại Song Phong trấn gặp được kỳ ngộ, trong lúc vô hình hắn đã tiến một bước dài, nếu không, cũng không biết khi nào mới có thể tiến lên tầng mười.
Duy chỉ có đan dược phối hợp, lại tăng thêm thời gian luyện tập khoa học, đem tốc độ hành công đẩy tới mức cao nhất. Diệp Thiên Vân có lòng tin trong một năm thời gian hắn sẽ đạt tới tầng thứ mười.
Trong cả quá trình này hắn không chỉ có đối mặt với khó khăn, mệt mỏi, còn có tịch mịch, bực bội, sợ hãi, các mặt trái của tâm tình.
Bất kì một loại tâm tình nào cũng có thể ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện của hắn, hắn chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí mà tiến lên. Một người muốn thành công, thiết yếu phải học được tính nhẫn nại cùng cô độc!
Thời gian trong chớp mắt đã tới tháng sáu, thời tiết Cẩm thành không ngừng đổ mưa, tuy nó mang theo cái oi bức của mùa hè, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn không hết được phiền não.
"Diệp tiên sinh!" Mông Nghĩa hấp tấp từ bên ngoài chạy tới phòng khách thuộc Mông Thái tập đoàn, hắn có phần nóng vội nói: "Tiên sinh, ngày hôm qua Đỗ gia cùng chúng tôi đàm phán dung hòa, nhưng người của tôi lại phát hiện tối hôm qua có người lạ ra vào, hơn nữa còn là cao thủ! Một tên thủ hạ dưới tay đi tìm hiểu, thiếu chút nữa bị phát hiện!"
Lúc này Diệp Thiên Vân đang cùng Ngô Lập Sâm nghiền ngẫm công pháp Hình Ý cùng Thái Cực. Võ giả ở cùng một chỗ ngoại trừ bàn luận ra, phương diện khác chính là giúp đỡ nhau trao đổi cùng tăng cường lịch duyệt. Nghe được tin này hắn thoáng cau mày nói: "Anh cho rằng bọn chúng có dị động?"
"Đúng vậy!" Mông Nghĩa ở trước mặt hai người cũng không dám tự cao tự đại, đem chén trà trên bàn uống cạn sạch, sau đó vẻ mặt buồn rầu nói: "Còn có một ít tin tức nữa khiến cho người ta càng thêm hoài nghi! Vài ngày trước! Đỗ Vũ Tích còn gặp mặt chúng tôi, hơn nữa bọn họ lại rất phản cảm vì việc Hồng gia dẫn ngoại nhân vào! Nhưng hôm nay hắn lại điện nói tạm thời không gia nhập vào ân oán của bên nào cả, bảo trì thế trung lập..."
"Sợ cái gì?" Ngô Lập Sâm hừ lạnh một tiếng, chẳng hề để ý nói: "Nhiều hơn một Đỗ gia cũng không nhiều, thiếu đi một Đỗ gia cũng không thiếu! Thực sự không phải là Ngô Lập Sâm tôi không coi ai ra gì, mà thực lực của Đỗ gia quả thực rất nhỏ, thật không biết bọn họ có chỗ tốt gì!"
Mông Nghĩa làm ăn trong giới thương nhân lâu ngày, đương nhiên tư duy so với người khác bất đồng. Tại thời khắc mấu chốt vẫn hi vọng nhiều bằng hữu, ít địch nhân. Hắn cười ha ha nói: "Tôi chỉ nói là có một điểm đáng ngờ mà thôi. Đỗ gia cho tới bây giờ đều nói được thì làm được, lần này lật lọng, tôi rất hoài nghi bọn họ không phải là..."
Diệp Thiên Vân gật gật đầu tiêu hóa tin tức mà Mông Nghĩa mang tới. Chính như lời của Ngô Lập Sâm nói. Thái Cực môn trừ mình môn nhân của mình ra, còn mời tới rất nhiều bằng hữu. Đỗ gia ở trong vòng tròn này, đích xác cũng không làm thêm được gì! Nhưng hắn lại giống như Mông Nghĩa, đều lo lắng tới lần trở mặt này của Đỗ gia.
Bởi vì trong lòng Diệp Thiên Vân, còn cất giấu một bí mật khác, đó chính là Song Phong trấn! Cao thủ ở Song Phong trấn rất nhiều. Nhiều đến nỗi có thể so cùng Thiếu Lâm! Cho nên hắn đang suy nghĩ, đưa ra giả thiết với bọn họ, nếu như vậy mới có thể đề phòng tên bắn lén!
"Mông tiên sinh. Vị dưới tay kia của anh có ở đây không?" Diệp Thiên Vân suy nghĩ sâu xa, sau đó cảm thấy nhất định phải hặp người này.
Ngô Lập Sâm có phần không đồng tình, khuyên nhủ: "Hắn thì biết được cái gì chứ. Còn không bằng chúng ta tự mình đi điểu tra một phen! Như vậy tin tức càng thêm chính xác, càng thêm hữu dụng!"
Mông Nghĩa đương nhiên đứng cùng trận địa với Diệp Thiên Vân. Hắn ừm một tiếng, phân phó vài câu với tên vệ sĩ.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, tiếng gõ cửa vang lên, một cái đầu nhỏ gầy đột nhiên ló vào, ánh mắt lấm lét đảo qua một vòng, mới cẩn thận từng ly từng tí đi vào. Đi tới gần Mông Nghĩa, tên này cúi gập người cơ hồ khom lưng tới chín mươi độ, trong mắt lộ vẻ giảo hoạt nói: "Ông chủ, nghe nói ngài có việc tìm tôi?"
Mông Nghĩa không trả lời hắn, quay sang giới thiệu với Diệp Thiên Vân: "Hắn chính là Yến Tiểu Xuân, ngày thường đều là người phụ trách tìm hiểu Đỗ gia!"
"Diệp tiên sinh, có việc gì ngài cứ phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ toàn lực đi làm, tuyệt không có phụ sự kỳ vọng của ngài!" Yến Tiểu Xuân mang theo vài phần nịnh nọt, liên tục gật đầu cười nói. Hắn hiểu rõ người trước mắt này là ai, chân chính chính là đại nhân vật, nói không chừng ngày nào đó sẽ cho mình thăng chức cũng không biết chừng!
"Cậu nói rõ tìn huống giám thị Đỗ gia ra, nói chi tiết một chút!" Ấn tượng đầu tiên của Diệp Thiên Vân với người này là hắn rất cơ trí, trông có vẻ là một kẻ láu cá.
"Dạ!" Yến Tiểu Xuân như nhận được nhiệm vụ của trời, hắn trừng lớn mắt nói: "Nói tới cũng thật là mạo hiểm... Sau nửa đêm ngày hôm qua, tôi đi tới gần Đỗ gia thăm dò, không ngờ đụng phải nhân vật tàn nhẫn!"
Mông Nghĩa sợ hắn ăn nói không biết giữ mồm, trong lúc lơ đãng liền nói: "Trong lúc nói chuyện cậu không cần phải khuếch đại, nếu không tôi sẽ ném cậu xuống sông cho cá ăn!"
Yến Tiểu Xuân bị dọa khiến linh hồn run rẩy, thời gian hắn đi theo Mông Nghĩa cũng không ngắn, tự nhiên rõ lời này không phải là đùa. Mồ hôi lạnh thoáng cái nhỏ từ thái dương xuống, hắn run rẩy nói: "Tiểu nhân không dám! Ước chừng... Là sau nửa đêm lúc hai giờ gì đó, đột nhiên có mười người đi tới hậu viện của Đỗ gia! Khi đó tôi đang đứng trước của hàng bán hoa quả nói chuyện phiếm với ông chủ bán hàng, một người trong đám này liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt kia thật làm cho người ta không rét mà run!"
"Những người này đều là cao nhất, bức tường bao cao hơn ba thước, bọn họ chỉ cần nhún người đã nhảy qua, tôi chưa từng thấy qua cảnh nào như vậy a..."
Yến Tiểu Xuân tái mặt nói:
"Lúc đó tôi đang giả vờ chọn dưa hấu, thoáng nhìn qua thì thấy một người trong đám mặc quần áo tím giống như quỷ vậy!" Hắn nhìn thần sắc bán tín bán nghi của Mông Nghĩa, thề nói: "Ông chủ, tôi nói thật mà, người kia..."
"Tóc rất dài, rủ xuống tận hông sao?" Diệp Thiên Vân chậm rãi bổ sung nói.
Yến Tiểu Xuân mở to hai mắt nhìn hắn, lắp bắp nói: "Diệp tiên sinh... Ngài đã sớm biết sao?"
Diệp Thiên Vân phất tay ý bảo hắn đi ra, thần sắc lúc này có phần ngưng trọng. Vài ngày trước hắn còn đánh nhau với người mà trong miệng Yến Tiểu Xuân đề cập tới, hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vẫn không thể dự liệu được bọn chúng lại tới nhanh như vậy!
"Tiên sinh, có phát hiện gì không?" Sắc mặt Mông Nghĩa có chút vui mừng, dù sao nghi vấn này cũng là do mình nói ra. Từ vẻ mặt của Diệp Thiên Vân mà xem, tin tức này hiển nhiên là phi thường trọng yếu!
Diệp Thiên Vân hơi chút do dự, trầm giọng nói: "Phiền Mông tiên sinh đi cùng Hồng Hiển Phương Thông, để hắn báo cáo tình hình gần đây của Thiếu Lâm. Tôi nghĩ không lâu nữa, Thục Trung sẽ có biến hóa!"
Mông Nghĩa mạnh mẽ gật đầu, loạn thế mới xuất anh hùng, hắn không hề sợ Thục Trung đại loạn, chỉ cần đảm bảo bản thân an toàn, đảm bảo lợi ích cho Mông gia, như vậy cho dù chết có mấy người thì có là gì?
"Thiên Vân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Ngô Lập Sâm đã kiềm chế rất lâu, lúc này nhìn Mông Nghĩa đã rời đi, lão hết sức tò mò nói: "Lại có thế lực nào mới thành lập sao?"
"Tôi nhớ lão ca đã từng nói qua, Thục Trung khẳng định có một cỗ thế lực rất mạnh, nếu không không có khả năng bình yên nhiều năm như vậy!" Diệp Thiên Vân cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, cũng không tiếp tục nói nữa.
Ngô Lập Sâm có phần hấp tấp, lão đã sớm muốn tìm ra thế lực phía sau Thục Trung, duy chỉ có thể dựa vào Mông gia mới tìm ra, điều này làm cho lão rất buồn bực!
Hiện tại Diệp Thiên Vân đột nhiên nói có một nửa, há có thể không khiến lão động tâm, lão lập tức túm lấy chén trà trong tay Diệp Thiên Vân, nói: "Lão đệ, cậu cũng đừng có rề rà nữa, coi như lão ca tôi thiếu nợ cậu một phần nhân tình còn không được sao?"
Diệp Thiên Vân rốt cục cũng thỏa mãn, chuyện tình về Mân Nam Tứ Hung vẫn làm cho hắn khó chịu, thấy Ngô Lập Sâm chịu thua, hắn mới nghiêm mặt nói: "Tại Thục Trung có một thế lực che dấu vô cùng sâu, mấy ngày hôm trước..." Đem chuyện vài ngày trước mình trải qua tại Song Phong trấn kể ra.
"Song Phong trấn!" Ngô Lập Sâm khó hiểu dò hỏi: "Hậu duệ của Nga Mi? Võ lâm mặc dù có nghe đồn một chút về bọn họ, nhưng là chuyện tình trăm năm trước rồi!"
Diệp Thiên Vân mới vào võ lâm được vài năm, đồng dạng cũng chưa từng nghe qua thông tin bất kì nào liền quan tới Nga Mi, hắn nói: "Thế lực của Nga Mi trăm năm trước rất lớn sao?"
"Lớn? Há chỉ là lớn không thôi!" Ngô Lập Sâm cười lạnh một tiếng nói: "Nga Mi hưng thịnh, từng cùng Võ Đang Thiếu Lâm nổi danh, tại Trung Quốc được gọi là tam đại lưu phái võ thuật! Phái Nga Mi gồm nhiều mặt, như Phật gia cùng Đạo gia, đã hấp thu tinh hoa của Đạo giam còn có thiền tu trụ cột của Phật gia, sau đó sáng tạo ra một bộ công pháp độc đáo, tĩnh công kết hợp cùng phương pháp luyện công. Truyện được copy tại Truyện FULL
"Loại phương pháp luyện công này trải qua nhiều niên đại truyền thừa, tạo thành nền tảng của võ thuật phái Nga Mi. Cùng lúc đó trăm ngàn năm qua tại Thục Trung, dân gian cũng truyền lưu ra môn võ công đặc biệt, cũng tạo thành phong trào, trải qua nhiều thế hệ không có bị mai một!"
"Đều là quá khứ thôi!" Giữa hai vùng lông mày của Ngô Lập Sâm hình thành một chữ "Xuyên" thập phần lo lắng nói: "Lạc đà chết gần so ra vấn còn khỏe hơn ngựa lớn, không biết Nga Mi nguyên bản ở Song Phong trấn đến tột cùng là còn bao nhiêu thực lực!"
Diệp Thiên Vân cũng không nói gì, phỏng chừng hậu duệ của Nga Mi có ở Song Phong trấn cũng không có quan hệ với mình. Sau khi hắn làm ô nhiễm nguồn nước, võ giả của Hoàng gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ nhất định sẽ tìm tới mình, đến lúc đó thật sự có chút phiền phức.
Ngô Lập Sâm nguyên bản trong lòng đã đủ lo lắng, mà khi lão biết được cần đối mặt với hai đại phái, sau đó trong lòng càng dị thường không yên! Thái Cực môn mặc dù có chút căn bản, nhưng nếu so cùng hai môn phái kia, kinh nghiệm còn khiếm khuyết rất nhiều. Lão nhìn về phía Diệp Thiên Vân dò hỏi: "Khi cậu giao thủ cùng bọn họ, có thể đoán được thực lực của bọn họ đến mức nào không?"
Diệp Thiên Vân thiếu chút nữa chết ở Song Phong trấn, cho dù lúc ở Thiếu Lâm bị vây công cũng không hung hiểm như thế, hắn thoáng gật đầu nói: "Thực lực của bọn họ phi thường mạnh, mạng của tôi thiếu chút nữa phải lưu tại đó đấy!"
Ngô Lập Sâm lắc lắc đầu nói: "Cậu chỉ có một mình, sống sót trở về cũng đã rất giỏi rồi! Tôi từng nghe sư phụ tôi nói qua, danh thế của Nga Mi hưng thịnh còn hơn ba phần so với Thiếu Lâm! Công pháp của bọn họ rất kỳ lạ, hơn nữa công pháp chỉ nội truyền!"
Diệp Thiên Vân đã từng trải qua nên hiểu rất rõ, hắn thở dài khuyên nhủ: "Lão ca, nếu như lão không có nắm chắc tốt nhất hãy tạm thời rời lại, bằng không hai phái giáp công, Thái Cực liệu có thể chống đỡ được bao lâu?"
Ngô Lập Sâm tỏ vẻ không cam lòng, lão dùng ngón tay gõ lên bàn một hồi lâu, sau đó cười tủm tỉm nói: "Tình thế có lẽ không đến mức hỏng bét như tôi tưởng tượng. Tôi nghĩ còn một biện pháp nữa, không biết là có thể thực hiện được hay không!"
"Biện pháp gì?"
Ngô Lập Sâm đứng lên chắp tay sau lưng đi hai bước, sau đó dừng lại chậm rãi nói: "Thái Cực môn của tôi nếu đã không được, vậy trong chốn võ lâm hắn là làm được! Hắc hắc, Nga Mi Thiếu Lâm cường đại thì thế nào? Chúng ta tung ra tin tức, đem các môn phái trong võ lâm dẫn tới, tôi muốn xem cường long cùng đám rắn độc đấu đá lẫn nhau, đến tột cùng là ai thắng ai thua!"
Diệp Thiên Vân không ngờ cuối cùng Ngô Lập Sâm lại muốn đi một bước này! Hắn tối không hi vọng đem thân thể bạo lộ, nhưng tình thế trước mắt khiến hắn vô kế khả thi!