Hai ngày sau cuộc gặp với Đỗ Bá Đào, hợp đồng thuê thầu cũng đã tới tay Lâm và Cường
Mấy vị chức sắc trong xã đã quá rõ về tính mạo hiểm trong việc nuôi trồng trên hồ Bạch Hạc theo đó cũng không làm khó Lâm về mặt giá cả.
Dù sao tìm khắp cả năm làng bảy tổng quanh đây cũng chỉ có Lâm là người thứ nhất dám làm liều, không có ai ra mà cạnh tranh với hắn do vậy tất cả các thành viên có liên quan trong Ủy ban xã đồng thuận lấy đơn giá mười nghìn một mẫu để tính tiền thuê hàng năm cho Lâm.
Cái giá này tuy đúng là không cao thế nhưng bất kể là như thế nào, có người nhận thầu cũng tốt hơn là không có. Nhận thầu phí có thấp thì đó cũng là tiền, so với bỏ không, để mặt hồ hoang phế cho cỏ dại mọc cũng vẫn là mạnh hơn.
Tiền ít cũng là thịt, trong xã tài chính vốn cũng thiếu thốn, việc cho người nhận thầu dù gì cũng có thể hàng năm thu về ngân sách ba trăm nghìn bạc thì chỉ có kẻ ngốc mới phủ quyết.
Về phía Lâm, hắn rõ ràng không có nhiều vốn liếng nên cũng chỉ ký được một năm một thế nhưng như vậy cũng là đầy đủ.
Ra khỏi văn phòng ủy ban, cầm trên tay hợp đồng, Lâm mặt cười như hoa chỉ là trong lòng cũng có một tia bất định. Lần này, hắn mang toàn bộ gia tài ra đánh cược, nói dại nếu tin tức kia là thất thiệt thì về sau cũng chỉ có thể uống gió đông bắc cầm hơi.
Giấy phép kinh doanh hộ cá thể tuy rằng có chút khó khăn thế nhưng dưới sự hỗ trợ tích cực của Đỗ Bá Đào cùng khoản lót tay nhỏ cho các bên, trong vòng nửa tháng cuối cùng cũng có được.
Dù sao, ngành nghề đăng ký cũng không phải là cái gì thuộc danh mục nguy hiểm cần kiểm soát, đơn giản chính là nuôi trồng thủy sản nước ngọt, một lĩnh vực phù hợp với chính sách khuyến khích phát triển nông nghiệp chung của chính phủ thành ra chỉ cần Lâm đôi ba lần lên huyện, công việc cũng hoàn tất.
Mọi thứ đã xong xuôi, Lâm rất nóng lòng muốn bắt tay vào khai thác để xem thực hư dưới lòng hồ có gì thế nhưng bị Cường ngăn lại.
Nguyên nhân của chuyện này nằm ở hai điểm. Một là phải tìm mua ngư cụ phù hợp và tuyển lựa nhân công, hai là cần phải chờ thời điểm khai thác phù hợp.
Điểm thứ nhất thì không có gì đáng nói nhưng nội dung thứ hai lại khiến Lâm có phần bội phục Cường bởi khả năng nhìn xa trông rộng của hắn.
Cường chính là muốn Lâm chờ đợi tới mùa thu, lúc con chim cu làm tổ cũng là mùa cưới diễn ra tấp nập khắp làng trên xóm dưới.
Theo phân tích của Cường, cá đánh bắt được đều là cá lớn hoặc ba ba, giá trị kinh tế cao trong khi số lượng lại nhiều. Dân làng lúc bình thường chắc chắn đa phần sẽ không mua về để dùng nên chỉ có thể cung cấp cho một số nhà hàng trên huyện hoặc trên tỉnh. Chưa nói tới đường xá xa xôi, khó vận chuyển, chỉ riêng đầu ra hạn chế đã làm giảm tốc độ khai thác cũng như tạo điều kiện để ép giá chú cháu hắn rồi.
Cường không hề muốn bán rẻ bởi hắn hiểu cơ hội cũng chỉ có lần này, lượng cá dưới kia tuy nhiều thì vẫn là có hạn. Tính toán, hắn thà chậm lại một thời gian, chờ tới lúc sang thu đồng loạt tiến hành đánh bắt mới là thời điểm tốt nhất.
Lúc đó, nhà nhà cưới hỏi, nhu cầu về thực phẩm tươi ngon và chất lượng sẽ tăng cao. Cá của Cường là cá sinh trưởng tự nhiên, chất lượng thịt bỏ xa cá nuôi một nghìn tám trăm cây số chắc chắn sẽ được thị trường nhanh chóng hấp thụ, thậm chí thương lái tranh nhau tìm tới cũng không phải là không thể.
Cứ cho rằng là do sản lượng lớn, cá có thể bán không hết nhưng sau thu, đông thì tết âm lịch cũng liền đến rồi. Đây cũng là dịp vô cùng thuận lợi để tiêu thụ nốt lượng cá còn lại.
Hai chú cháu bàn bạc là như vậy theo đó cũng không vội tiến hành đánh bắt. Mấy tháng tiếp theo, công việc của hai chú cháu chính là huy động hết anh em, chiến hữu đắp đập be bờ phân ô lại mặt hồ.
Nắng hạn cũng là một điểm thuận lợi. Những đập ngăn trước kia do hợp tác xã xây dựng mặc dù đã có bị bào mòn nhưng vì nước cạn tới mức lợi hại nên đều lờ mờ nổi lên trên mặt nước.
Ngoài sự hỗ trợ của người quen thân, Lâm theo ý Cường thuê thêm một đội nhỏ nhân công khoảng gần hai chục người là nông dân thực hiện công việc, tiến độ theo đó rất nhanh chóng.
Đất đắp được lấy ngay từ bãi bồi ven sông, việc này chính quyền cũng có biết nhưng thấy cũng không ảnh hưởng gì tới hành lang an toàn đê điều nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chuyện Lâm nhận thầu lại hồ Bạch Hạc tiến hành thả cá cũng mang tới không ít điều tiếng, tất nhiên đa phần là tiêu cực. Người làng trăm miệng như một cho rằng hắn thừa tiền không chỗ tiêu, đầu óc bị hỏng nặng mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Không riêng gì người ngoài, ngay cả chú ba Cường tên Sơn cũng dăm lần, bảy lượt can ngăn thế nhưng bỏ qua tất cả Lâm vẫn chỉ tập trung vào công việc của hắn.
Việc phân ô không phải là Lâm trong lúc nhàn rỗi làm để tính chuyện lâu dài nuôi thả cá, đơn giản chính là chia nhỏ diện tích khai thác hòng có thể dễ dàng đánh bắt tận thu toàn bộ cá lớn dưới mặt hồ.
Công việc được tiến hành tích cực, thời gian qua cũng thật nhanh, đảo mắt liền đã đến tháng âm lịch.
Ngay khi trên đường từ trường cấp ba trở về làng bắt đầu nhộn nhịp xuất hiện các rạp cưới cũng là lúc Cường phát lệnh thu hoạch.
Lần này phát lưới, Cường cũng không muốn chú út huy động quá nhiều người mà là dự định để chú ba cùng nhóm chiến hữu của mình hỗ trợ kéo từng nhóm nhỏ bán dần.
Là một kẻ khôn ngoan, tuy rằng chưa từng làm nhiều việc buôn bán nhưng việc tạo ra danh khí hắn đương nhiên hiểu. Chú cháu hắn rõ ràng không có khí lực và phương tiện để gồng gánh cá đi khắp nơi buôn bán, việc đó vừa mất thời gian, công sức, vừa không được giá lại có thể khiến cá ươn hỏng. Chuyện ngu ngốc như vậy ai chứ Cường chắc chắn là sẽ không làm.
................................................
Hồ Bạch Hạc,
So sánh với trước đây vài tháng, mặt hồ hiển nhiên đã có nhiều điểm khác biệt. Dưới sự bồi đắp của con người vậy mà đã chia cắt ra thành nhiều khu riêng biệt, khôi phục lại dáng vẻ mười năm trước đây.
Tại một số ô nước đều có bố trí những rương lưới nhỏ chuẩn bị cho việc nuôi nhốt các loại cá lớn khác nhau. Mặc dù không biết trong hồ đến cùng có hay không bắt được cá lớn nhưng là xét thấy sớm muộn đều cần dùng tới, Lâm liền theo ý Cường bố trí chờ thứ này tạo ra được tác dụng.
Hôm nay là một ngày trời nắng, tuy đã vào thu nhưng cái nóng cũng chỉ là dịu bớt chứ không phải là dứt hẳn. Bùn đất đều bị phơi khô cằn, gió đều có thể bốc lên bụi mù, theo dự báo thời tiết thì khả năng thứ khí hậu này còn muốn tiếp diễn trong một tuần tới.
Lúc này, tại một ô nước có diện tích khiêm tốn hơn hẳn so với các ô khác, có mấy chiếc thuyền đang trôi nổi.
Chú ba Cường là người có kinh nghiệm chài lưới do đó được giao nhiệm vụ chỉ huy cuộc đánh bắt, đem hai thuyền nhỏ kéo về phía tây của ô nước sau đó liền bắt đầu thả lưới.
“Thằng Liêm, lưới thả quá cạn, dìm sâu chút, có thể kéo lên bùn là tốt nhất.”
Người chưa từng nuôi qua cá kỳ thật là không biết, cá lớn đều chìm dưới đáy nước, nhất là tại loại này hồ trầm tích, lúc bình thường thì có thể bơi lên tầng nước trên nhưng chỉ cần hơi động liền cắm đầu chui xuống đáy bùn.
Hội Liêm, Ân ngay từ đầu không thèm để ý tới chuyện này, nhà ai kéo cá lại muốn kéo lên bùn, đây không phải là kéo cá, đó là muốn kéo lấy nặng nhọc mới đúng, Chỉ là lần thả lưới vừa rồi khi thu lên quả nhiên không bắt được cái gì đáng kể ngoài mấy con mè nhỡ cỡ cùng tôm tép, vỏ sò, vỏ ốc.
“Được rồi, cháu trong này đoán chừng cũng không có thứ gì!”, Liêm lớn giọng nói về phía chú ba Cường
“Mấy thằng này, đã dốt lại còn thích cãi. Bọn mày cứ làm như lần trước thì chỉ kéo được dăm ba thứ linh tinh. Nếu ở nơi này thật có cá to thì phải dìm sâu lưới mới được”
“Thằng Liêm, mày lắm miệng thế. Thả sâu một chút thì chết à?”, Cường thấy Liêm tính bài lười thì cáu kỉnh quát
Liêm vốn tôn sùng Cường vậy nên hắn không dám cãi lập tức cười cười đáp lời:
“Được, vậy để em thả sâu chút”
Liêm nói xong lại đem thuyền một lần nữa thả lưới, lần này hắn còn tăng thêm gần rất nhiều đá cuội ép chân, lưới đánh cá lập tức trở nên rất nặng, liên tiếp hướng trong nước rơi xuống.
Hai đầu thuyền tách ra rải lưới, Lâm thì ở giữa ép chân lưới, phòng ngừa lưới bật lên. Chờ đến khi mảnh lưới đã bao trùm toàn bộ gần hai trăm mét vuông mặt nước, chú ba liền cho thuyền táp vào gần bờ để cho bọn Cường hò nhau kéo lưới.
Một nhóm năm sáu người kéo gần mười lăm phút cũng đã thu hẹp được một phần ba lưới thế nhưng mặt nước bên trong ngoài vài con cá nhỏ nhảy loạn thì tuyệt không thấy được cái gì triển vọng.
Lúc này Cường cũng hơi khẩn trương, bây giờ nếu còn không có cá, vậy coi như thua thiệt chết rồi.
Nhưng là... hiển nhiên hắn nghĩ sai, ngay tại khi mành lưới thu vào quá bán thì đột nhiên tại bên trong mặt nước bị quây bỗng nhiên xuất hiện từng đạo gợn sóng mạnh.
“Có cá lớn, có cá lớn.... vẩn nước loại này nếu không phải cá lớn mười cân trở lên tuyệt đối không tạo ra nổi”, có tiếng reo hò cuả chú Sơn, người có kinh nghiệm nhất.
Sau lời reo vui này, toàn bộ những người tham gia kéo lưới cũng đều trở nên phấn khích bao gồm cả một lượng khá đông dân làng đang đứng trên bờ theo dõi.
Tiếp đó, quả nhiên, còn không có kéo hết lưới, bành một tiếng, trong nước tựa như là có bom tạc, một con cá có thân mình đen bóng, dài tới nửa mét tung người bay lên cao trong tiếng trầm trồ ầm ĩ của tất cả mọi người.
“Trời ơi, to quá”
“Con này là cá gì mà to thế?”
“Trắm đen thì phải, con này phải gần hai mươi cân là ít”
“Thằng Lâm trúng mánh rồi”