Lim dim đôi mắt xinh đẹp, Huyên Huyên tỉnh dậy và đập vào mắt nàng chính là gương mặt anh tuấn vô cùng của phu quân nàng. Lấy tay dụi dụi mắt, ngáp một cái thật dài rồi cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia tỏa lên một nụ cười vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
- Muội tỉnh sớm vậy sao?
- Hứ, ta tỉnh sớm để trừng trị đồ vô lương tâm nhà huynh, nói xem ta là Tiêu Tiêu hay Huyên Huyên.
Nàng nhào tới cắn mạnh vào bả vai Thiên Vũ, để lại thêm một dấu răng trên bả vai vững chãi kia. Xưng “huynh” thì chỉ có Huyên Huyên mà thôi, nhưng đêm qua hai nàng vốn không có nói nhiều. Chính vậy nên Thiên Vũ đã lỡ miệng nhầm lẫn giữa hai người khá nhiều lần ah. Trách sao được hắn, hai thân ảnh tuyệt mỹ mà giống nhau như hai giọt nước, tới khi “tng trùng Thượng Não” rồi thì làm sao mà bình tĩnh phán đoán được nữa.
Thiên Vũ liền quay đầu, hôn nhẹ lên trán con mèo nhỏ đang làm nũng giả bộ giận dỗi đáng yêu kia.
- Ta nhớ, ta nhớ rồi, muội dùng dầu thơm mùi hoa Oải Hương, mùi thơm thoang thoảng mà thanh khiết. Còn Tiêu Tiêu thì dùng dầu thơm mùi hoa Nhài, ngọt ngào mà nhẹ nhàng. Huyên Huyên phu nhân siêu cấp đáng yêu, ta không nhầm nữa đâu nha.
- Coi như huynh còn có chút lương tâm. Hừ…
Huyên Huyên vòng tay ôm chặt lấy cơ thể vững chắc mà ấm áp của Thiên Vũ. Đầu nàng dụi dụi vào người hắn ngoan ngoãn như một cô mèo nhỏ đáng yêu vậy.
- Nàng vẫn ngủ tiếp sao?
- Không, muội muốn ôm huynh thêm chút nữa, ngửi thêm chút nữa mùi của nam nhân mà muội yêu nhất trên đời này.
Huyên Huyên ôm càng chặt, đôi tiểu meo meo của nàng càng ép chặt vào lồng ngực Thiên Vũ. Tiểu đệ đệ của hắn tuy đêm qua đã quá sức, nhưng sau một giấc ngủ phục hồi thì đã lấy lại được phần nào thần thái thường ngày. Dưới tấm chăn mỏng từ từ nhô lên một góc nhỏ.
Như cảm nhận được điều gì, Huyên Huyên ngửa mặt lên nhìn vào Thiên Vũ, cặp mắt long lanh đáng thương nhìn hắn nói:
- Huynh… huynh lại tiếp sao…!
- Huyên Huyên à, muội đừng nhìn ta như vậy, ta lại không chịu nổi ah!
- Tiêu Tiêu tỉ tỉnh từ lâu rồi, huynh đi mà tìm tỉ ấy. Ta không tiếp huynh nữa đâu.
Nói rồi nàng lại dúi đầu vào lồng ngực ấm áp kia, cả người co lại ôm chặt lấy Thiên Vũ không buông. Còn Thiên Vũ thì cười khổ, phản ứng sinh lý bình thường thôi mà. Quay sang nhìn Tiêu Tiêu, nàng ta vẫn còn đang nhắm mắt ngoan ngoãn gối đầu lên cánh tay của hắn. Thiên Vũ cựa tay, khéo léo kéo gương mặt duyên dáng của Tiêu Tiêu lại gần, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vô cùng tình tứ vào đôi môi quyến rũ kia. Lập tức một vật mềm mại mà ẩm ướt tiếp tục len lỏi từng ngóc ngách trong cái miệng xinh xắn đáng yêu của nàng. (eooo uiii… lại hôn kiểu pháp, chưa đánh răng mà…!)
Quả thực là Tiêu Tiêu đã tỉnh giấc từ lâu, chỉ là nàng ta đang vô cùng ngại ngùng khi nghĩ tới đêm tân hôn kiều diễm mà ướt át kia của mình. Bị tập kích bất ngờ, Tiêu Tiêu lại một lần nữa vô lực kháng cự để chiếc lưỡi của ai kia hoành hành tứ phương. Một cỗ dục hỏa nổi lên chiếm lĩnh tâm trí của cả nàng và Huyên Huyên nhưng cảm giác đau đớn cũng ùa tới ngay sau đó.
Hai bàn tay nhỏ nhắn luồn lách cùng vươn tới nắm lấy cây trụ chống “chăn” kia, quả thực con quái vật hình trụ này làm hai nàng vừa yêu vừa hận không biết xử lí nó ra sao.
- Hai vị phu nhân, nhẹ… nhẹ thôi ahhh…
Cả hai giọng nói yêu kiều cùng đáp trả vô cùng đồng lòng:
- Không được!
Lần này thì tới lượt ai đó phải van xin khẩn thiết để đổi lấy sự nhẹ nhàng. Một trận đại chiến giữa ngọc thủ và quái vật hình trụ cứ thế bắt đầu…
…
Tám rưỡi sáng, cả ba thân ảnh vẫn cuốn lấy nhau vô cùng tình tứ. Mây mưa đã qua đi, hiện tại là thời điểm gia đình nhỏ này bàn bạc về công việc tương lai…
- Phu quân, mấy ngày qua bọn muội đã mua gần một vạn đứa trẻ đáng thương rồi, huynh tiếp theo định làm gì?
- Ta muốn gây dựng một tổ chức của riêng chúng ta, trong hai mươi năm tới sẽ cần dùng. Hiện tại ta rất giàu, nhưng có tiền lại không thể tiêu được. Vì tại đây Dực Tộc quản chế quá gắt gao, nhiều thứ có tiền cũng không mua nổi.
- Nhưng những đứa trẻ kia chưa từng qua tu luyện, cơ thể chúng cũng đặc thù vô cùng, chúng ta không hề có hậu thuẫn để phát triển. Muội là muội lo chúng ta động tĩnh quá lớn tạo ra sự kiêng kị từ Dực Tộc kia.
- Yên tâm, chút người này chúng không để vào mắt đâu. Nhân khẩu của cả Dực Tộc lên tới hàng tỉ người. Một vạn người của chúng ta còn chả bằng một góc của Lang Nhân Tộc hay Tinh Linh Tộc kia. Cái khó là làm sao phát triển chúng một cách nhanh nhất và tốt nhất. Và chúng ta cũng đã có ba hậu thuẫn phía sau.
- Ba tộc kia sao? Chúng ta có thể tin tưởng chúng sao?
- Có thể, chỉ cần ta cung ứng đủ thứ họ cần, và chúng ta chỉ cần dựa vào họ ban đầu mà thôi, không cần đi sâu quan hệ khiến Dực Tộc chú ý.
- Nhưng tại sao phu quân lại chia ba, mà không gộp lại thành một?
- Trong một đội quân cần chiến sĩ cận chiến, chinh sát, pháp sư và cung thủ tầm xa, thật trùng hợp là ba tộc trên đều có thể đáp ứng ba tiêu chí cơ bản này. Muội hiểu rồi chứ. Quy chế và cách thức hoạt động bọn muội đọc có chỗ nào chưa hiểu không?
- Bọn muội chỉ không hiểu, tại sao huynh có thể nghĩ ra những thứ quái lạ như vậy, nhưng ngẫm lại thì lại vô cùng hợp lí ah.
Thiên Vũ véo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của Huyên Huyên, miệng cười đáp:
- Muội từ bao giờ biết thổi phồng phu quân của mình thế. Huyên Huyên ngoan cho ta hôn một cái…
- Hứ, tránh xa muội ra, huynh đánh răng đi dã, ta không như tỉ tỉ đâu.
Tiêu Tiêu nằm đối diện nghe vậy cũng hùa theo.
- Muội dám nói ta bẩn sao? Cần thận ta méc phu quân trừng trị muội.
- Hihi, phu quân đại nhân thương muội nhất, đố hắn dám, nhé nhé!
- Hai muội đang nói ta bẩn sao… hừ, không có tôn ti trật tự gì cả. Phạt mỗi người mười nụ hôn. Lại đây, lại đây, không được trốn ahhh~…!
- …Tiếng cười đùa hạnh phúc vang vọng khắp căn nhà đá nhỏ. Trong khi đó ngoài kia có hàng ngàn đứa trẻ đã bắt đầu tập luyện miệt mài vì tương lai, vì tự do, vì sức mạnh, vì chính bản thân của mình.
Thiên Vũ đã mua tổng cộng hơn ngàn đứa trẻ, trong đó chia ra ngàn vào địa bàn của Sư Nhân Tộc, tương ứng với đội chiến sĩ cận chiến. Bốn ngàn vào Tinh Linh Tộc, tương ứng với đội pháp sư và cung thủ tầm xa. Và hơn ngàn vào Lang Nhân Tộc.
Lang Nhân Tộc là tộc mà Thiên Vũ tin tưởng nhất, vì hắn có ân vô cùng lớn với tộc đàn này. Nhưng số người hắn chia ra nhờ bảo vệ và huấn luyện lại là ít nhất. Sở dĩ là vì đội Chinh Sát này vốn là phải cần những người trung thành nhất, thiện chiến nhất. Nên hắn mới giảm số lượng mà đi sâu vào chất lượng, đây chính là thân vệ về sau của hắn và hai vị nương tử.
Những tộc có khả năng cận chiến và sức mạnh cao thì sẽ được ưu tiên vào đội cận chiến như Lang Nhân Tộc, Sư Nhân Tộc, Tượng Tộc, Ngưu Nhân Tộc, Hầu Tộc…
Còn những tộc có khả năng thiên phú về pháp thuật hay cung tiễn thì tất nhiên sẽ được xếp vào đội pháp sư và cung thủ tầm xa. Đội này bao gồm các tộc như Vũ Tộc, Tinh Linh Tộc, Miêu Tộc, Hồ Tộc…
Còn đội Chinh Sát thì sẽ lọc từ tất cả các tộc loài ra, chỉ cần có tiềm năng phát triển thì sẽ được đưa vào đội này từ từ bồi dưỡng. Hầu hết những đứa trẻ này đã có một độ trung thành nhất định đối với ba người. Dù đối xử với chúng ra sáo thì cũng tốt hơn làm nô lệ vô số lần, chỉ cần thời gian thì độ trung thành kia cũng sẽ tự động được nâng cao. Đây chính là một đặc ân mà chế độ nô lệ ban cho Thiên Vũ giúp hắn giảm thiểu rất nhiều thời gian đào tạo đội quân của mình.
Hắn đặt tên tổ chức của mình là Điện Biên Phủ, rất nhiều lần Tiêu Tiêu đã hỏi về ý nghĩa cái tên này nhưng Thiên Vũ chỉ đáp trả là đặt cho vui mà thôi. Việc hắn xuyên không tới thế giới này thì vẫn phải cần được giữ kín. Tới thời cơ chín muồi hắn sẽ nói chứ không phải cố ý giấu diếm hai nàng.
Tổ chức Điện Biên Phủ này là một tổ chức đa chủng tộc, mọi người trong tổ chức ban đầu đều có vị trí ngang hàng nhau, sau ba tháng tập luyện sẽ bầu chọn đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng lại một lần nữa. Cách bầu chọn cũng không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào sự phán đoán, độ nhanh nhạy, tâm tư có đủ cẩn mật hay có khả năng lãnh đạo không.
Mỗi tiểu đội bao gồm người, một trung đội bao gồm tiểu đội và đại đội sẽ có đại đội phó và đại đội trưởng chỉ huy toàn bộ các trung đội. Tại mỗi nơi sẽ xây dựng một tòa tháp, các thành viên sẽ được phân công nhiệm vụ và đạt được điểm thưởng. Điểm thưởng này có thể quy đổi ra công pháp, bí kĩ hay Linh Thạch….
Về cách thức và công pháp tu luyện thì hắn mua từ ba Thú Nhân Tộc và lấy từ hơn chiếc cổ đỉnh luyện đan trong bụng của con Sa Thú kia. Thiên Vũ chưa hề động tới chúng từ sau khi trở ra khỏi bí cảnh Học Viện vì hắn không hề thiếu tiền. Thật không ngờ lại có ngày sử dụng chúng. Tuy công pháp và bí kĩ còn hạn chế về số lượng và chất lượng cũng chưa cao, nhưng như vậy là quá đủ cho vài năm đầu luyện tập rồi. Về sau sẽ nâng cao dần dần và ổn định hơn.
Ban đầu tất cả sẽ được ba tộc lân cận bảo vệ và truyền đạt kiến thức, cũng như phương thức tu luyện, vì Thú Nhân Tộc bọn hắn có phong cách tu luyện khá là đặc thù so với nhân tộc. Điều này cũng giúp hắn có mối liên hệ tốt hơn với cả ba tộc và cũng vô tình gắn bó cả ba tộc loài này lại với nhau.
Điều này quan trọng hơn cả, vì Thiên Vũ hắn đã lờ mờ nhận ra được bầu không khí không hề hòa hợp của các tộc nơi đây. Nếu không gắn bó lại mà cứ đấu đá với nhau không ngừng nghỉ thì không thể nào phát triển mạnh mẽ được…