Đã một ngày trôi qua kể từ khi trận đấu chung kết, các gia tộc tiến hành nốt buổi lễ trưởng thành rồi di chuyển về gia tộc của mình ngay buổi tối hôm đó.
Trong một đình viện yên tĩnh của Lâm Gia, Thiên Vũ đang ngồi khoanh chân dưỡng thần trên một chiếc phản lớn trong đó.
Hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn, tối hôm qua, Lâm Toàn cũng đã sai người mang tới phần thưởng của vị trí quán quân. Như đã nói, nó là một kiện nhị phẩm pháp bảo phòng ngự, chính là một chiếc hộ uyển bằng da tay bên phải.
Chiếc hộ uyển này có khi đeo lên có thể tùy tâm sở dụng biến ảo ra một chiếc khiên năng lượng. Chiếc khiên này hình tròn có đường kính khoảng cm, có khả năng che chắn pháp thuật và các đòn tấn công vật lý, vô cùng đa dạng.
Năng lượng sẽ được lưu trữ trong một viên ngọc nhỏ nhắn nằm ở tâm của chiếc khiên, và khi hết năng lượng, có thể bổ sung bằng năng lượng của linh thạch hoặc chủ sở hữu có thể truyền trực tiếp năng lượng vào…
Thiên Vũ đang tìm cách sử dụng chiếc hộ uyển này sao cho hợp lý nhất thì nghe thấy tiếng Dương Dung vọng vào.
- Vũ đệ đã khỏe chưa? Ta đem Huyên Huyên tới thăm đệ đây.
Nghe vậy Thiên Vũ lại thêm đau đầu. Sau giải đấu, cô nàng Huyên Huyên kia nhất quyết đòi ở lại Lâm gia. Nàng ta bám riết Dương Dung không rời để tra xét truyện về tên Thiên Vũ, sau khi cảm thấy đã khai thác hết Dương Dung, nàng chuyển qua chính chủ là Thiên Vũ.
Thành ra, cứ mỗi hai canh giờ nàng lại kéo theo Dương Dung tới thăm Thiên Vũ và bắt đầu cố gắng moi móc những thứ kì lạ trong đầu hắn ra.
- Cái nền đất ngươi làm để nhốt Uy Chấn Thiên là gì? Sao nó có thể cứng như vậy? nghe nói phải để Uy gia chủ ra tay thì mới phá nổi. Uy… ta nghe nói còn có cả sắt bên trong, làm sao ngươi đưa mấy thanh sắt đó vào đất mà không ai biết vậy?
- Ngươi gọi mây rông kiểu gì? Đây là bí kĩ của ngươi à? Hay ngươi là con rơi của ông trời…?
- Còn nữa, cái khí màu xanh kia ngửi có thối không? Nhìn khí đó ta thấy rất giống phân nha… Ngươi lên kế hoạch tạo ra nó từ bao giờ khi thi đấu lại có thể phóng ra nhiều như vậy…?
...
Vô vàn câu hỏi vì sao của tiểu yêu tinh làm Thiên Vũ vô cùng đau đầu. Vì hắn không biết phải trả lời ra sao, toàn là kiến thức Lý, Hóa kiếp trước hắn học được, có giải thích cũng chả ai hiểu nổi.
Hắn liền dứt khoát bơ luôn cô nàng này. Không khí trong đình viện trở nên vô cùng kì lạ. Một người thì hỏi luôn miệng, cái miệng nhỏ nhắn nói tới nói lui không ngừng nghỉ, một người thì nhắm mắt dưỡng thần cố gắng chịu đựng, thỉnh thoảng phun ra vài câu không đầu không đuôi coi như là giải thích.
Còn một người thì ngồi xa xa thưởng trà, thỉnh thoảng nhìn vào cặp đôi dở hơi kia rồi lại cười tủm tỉm…
Cuộc sống êm đềm của ba người cứ thế trôi qua. Hôm nay, đã tới ngày hẹn với Dương Oánh.
Cô nàng này yêu thích mặc áo bào nâu thần bí, đi dâu cũng chỉ diện có một bộ đồ thùng thình như vậy. Dương Oánh tới cửa Lâm gia rồi thân ảnh đột nhiên biến mất.
Lúc sau, nàng xuất hiện tại một hẻm nhỏ, trên tay xách một tên nam nhân đã bất tỉnh. Nàng liền đạp gãy chân hắn, cơn đau xộc tới, nam nhân bắt đầu mơ hồ tỉnh lại và kêu la thảm thiết.
- Ngươi là ai? Vì sao phái người theo dõi ta và Lâm gia?
Không biết Dương Oánh đã dùng bí pháp gì để thay đổi giọng nói, nhưng nàng phát ra âm thanh ồm ồm và nặng nề như một lão già sắp quy tiên vậy.
- Hừ, Người ta gửi đi quay lại không thấy, sẽ đi tìm ta. Khi đó thì ngươi chạy đằng trời cũng không thoát, mau thả ta ra ta sẽ coi như chưa có truyện gì sảy ra...
- Ha ha ha, được. Còn dám uy hiếp ngược lại ta, ngươi đã cứng đầu, thì để ta xem miệng ngươi có cứng được như vậy không!!!
Một khắc sau, trong hẻm nhỏ vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng những lời van xin của tên nam nhân. Lạ một điều rằng người xung quanh lại không phát hiện ra điều gì, họ đi qua và không nghe thấy bất kì một thanh âm gì hết.
- Van cầu ngươi, ngươi giết ta đi, ngươi hỏi gì ta cũng nói, van xin ngươi giết ta đi… a a a…. cho ta chết...!
Sau khi tra xét, Dương Oánh cho một mồi lửa thiêu rụi mọi thứ, rồi lại bất ngờ biến mất.
- Mẫu thân, người chuẩn bị đồ xong chưa?
- Có gì đâu mà phải chuẩn bị. Vũ nhi, ta đi theo con vậy liệu có ổn không? Người ta nhận con làm học viên, lại không thu học phí. Đây là đại ân của gia đình mình rồi, nay lại thêm cả ta tới đó, ta sợ mình làm ảnh hưởng tới con đường của con sau này.
- Mẫu thân đừng lo, có Dương Dung thiếu gia bảo lãnh cho mẹ con mình rồi mà. Con cũng sắp trưởng thành rồi, vài năm nữa con sẽ dựng được cơ đồ cho mẫu thân mở mày mở mặt. Rồi trả hết học phí còn thiếu là được mà.
Thiên Vũ và mẫu thân mình đang nói chuyện thì nghe thấy giọng Huyên Huyên vang vọng từ bên ngoài:
- Vũ tiểu tử, chuẩn bị đi thôi, Dương Oánh tỉ tỉ đã tới nơi rồi, cả Hà bá mẫu nữa, người mau chuẩn bị để tới học viện, con xin phép đi trước.
Tiểu nha đầu này từ khi biết Thiên Vũ mới có tuổi là nàng ta lên giọng tỉ tỉ với Thiên Vũ ngay tức khắc, còn nơi nào có Cao Tiểu Hà thì nơi đó sẽ không có Huyên Huyên.
Nàng ta có một nỗi sợ không tên đối với vị Hà bá mẫu này! (sợ mẹ chồng là đúng rồi kaka) Vậy nên luôn tránh mặt không bao giờ lò mặt ra trước mặt Cao Tiểu Hà.
Dương Oánh ngồi tại đình viện cùng với Dương Dung, gương mặt nàng thản nhiên cứ như sự việc ghê rợn kia chưa từng sảy ra vậy. Thấy mẹ con Thiên Vũ tới liền đứng dậy, đội mũ trùm đầu và chuẩn bị rời đi luôn.
Lâm Toàn và một vị cung phụng đứng xa xa nhìn đoàn người rời khỏi Lâm gia. Hắn bỗng cất lên một câu không đầu không đuôi:
- Xong chưa?
- Thưa gia chủ, đã xử lí toàn bộ, chỉ thiếu Uy Bằng đã bốc hơi biến mất khỏi thế gian. Vị cung phụng đáp lại.
- “Bốc hơi”?
- Vâng, chính là bốc hơi, hắn đột nhiên biến mất ngay trước mắt thủ hạ, ta đã phái người tìm tòi trăm dặm quanh đây mà không phát hiện ra bất kì tung tích gì… Địa bàn Lâm gia ta vẫn nắm rõ như lòng bàn tay vậy.
- Chuyện này có điều cổ quái, tiếp tục tra xét, sống phải thấy người, chết phải thấy xác… hơn nữa. tăng thêm bảo tiêu cho đại thiếu gia và Thiên Vũ. Đợi hắn tới học viện thì gửi hắn hai vạn Hạ phẩm linh thạch. Cứ nói là Thưởng thêm của Lâm gia chứ không được nói là chủ ý của ta biết chưa...
Lão cung phụng nghe vậy, thân hình dần dần mờ đi rồi biến mất hẳn sau lưng Lâm Toàn. Nhìn vô cùng quỷ dị...