๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Mọi người đều đã đi cả rồi, nàng còn lưu lại làm gì ? Chẳng lẽ ở Vô Cực Ma Tông còn chuyện gì có thể hấp dẫn nàng sao ?Vừa nghe hắn nói như thế, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt giận dữ hừ lạnh một tiếng nói:- Bản cô nương không đi, ta đợi phụ thân cùng một chút rồi tựa hồ nhớ lại khẩu khí bất thiện của hắn, nàng cả giận trừng mắt mắng:- Tiểu tặc ngươi không có lương tâm, ngươi vừa rồi …Thấy nàng giận giữ lại sắp nói ra những lời ‘kinh thiên động địa’ , Đinh Hạo vội chạy tới đưa tay che miệng nàng lại, cười nói:- Được rồi, được rồi.
Muốn ở lại thì cứ ở lại đi, ma nữ của Đoạn Hồn sơn nàng đến bản tông chơi, ta là chủ nhân đương nhiên phải tiếp đón cẩn thận rồi.
Đi nào !Nói xong không để ý đến Phùng Tinh Nhiên vẫn đang kêu “ô ô” , quay sang mấy người bọn Trương Hoành ra hiệu một cái rồi kéo nàng rời khỏi Vô Cực vị trưởng lão nhìn thấy hai người bọn họ như vậy đều cảm thấy tức cười, yên lặng nhìn họ rời lát sau, Đinh Hạo nửa kéo nửa dẫn Phùng Tinh Nhiên tới một đám loạn thạch an tĩnh gần hàn đàm phía sau Vô Cực Ma tông, đặt nàng lên một tảng đá,rồi rất nhanh đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Phùng Tinh Nhiên dọc đường đi không ngừng quyền đấm cước đá, nhưng vừa bị hắn cường hoành hôn như vậy liền hoàn toàn im bặt, an tĩnh hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng của tay vòng ra sau lưng Phùng Tinh Nhiên cũng không an phận, luồn vào bên trong xiêm y vuốt ve liên tục, khiến cho nàng thở dốc liên tục.
Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đang đê mê của Phùng Tinh Nhiên, cất giọng trêu đùa:- Lúc trước nàng định nói gì? Nàng không biết trong điện còn có người sao? Thật sự là khiến ta không ngờ nha, thân là nữ nhi mà gan lại lớn như vậy !Phùng Tinh Nhiên đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh, nghe Đinh Hạo nói thế mới có phản ứng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dẫm một cước thật mạnh vào chân phải của Đinh Hạo.
Thân thể Đinh Hạo hiện giờ mạnh mẽ dị thường, mấy cú đánh của Phùng Tinh Nhiên căn bản là không gây ra cảm giác đau đớn gì, huống hồ Phùng Tinh Nhiên vẫn còn chưa vận chân khí.
Bất quá sau khi lĩnh mấy cú đánh của nàng, hắn cứ gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, lại còn khoa trương ôm chân nhảy liên tục tựa hồ như rất đau đớn.
Thấy hắn làm như thế, Phùng Tinh Nhiên cười đắc ý, tru môi mắng:- Xem ngươi có dám khi dễ Tinh Nhiên nữa không ? Nếu còn dám đối xử với ta như bản, bản cô nương sẽ cắt cái miệng độc ác của ngươi xuống !Đinh Hạo cười dài một tiếng nói:- Không dám nữa ! Không dám nữa ! Bất quá nếu nàng thực sự cắt cái miệng ta xuống thì nàng cũng sẽ không được hưởng cảm giác vi diệu mất hồn như vừa rồi nữa đâu.
Đến lúc đó người hối hận không chừng chính là nàng đấy, hắc hắc!”Vừa nghe hắn nói thế, khuôn mặt Phùng Tinh Nhiên lại đỏ bừng lên, khi nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của hắn thì lập tức nổi giận, yêu kiều hừ một tiếng nói:- Tiểu tặc ngươi từ lúc nào lại trở nên ác độc như thế.
Nhớ lúc vừa mới biết ngươi thì ngươi cả ngày cũng chỉ nói có vài câu, bây giờ tại sao mồm mép lại giảo hoạt như thế chứ ?Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại sự tình hồi đó, hừ lạnh một tiếng:- Tiểu tặc ngươi nhìn lén bản cô nương tắm, sau khi bị phát hiện lại còn muốn đưa ta vào tử địa, thật là đồ lòng lang dạ sói !Vừa nghe nàng nói thế, Đinh Hạo tỏ vẻ xấu hổ.
Mặc dù lúc trước hắn không sai, nhưng giờ phút này hắn không ngốc đến nỗi phản bác lại nàng, đưa tay ra kéo nàng vào lòng, miệng lại sấn tới mặt chỉ phát ra được hai tiếng “ư ư” nhè nhẹ, sau đó không chống cự nữa, ngọc thủ quấn chặt lấy cổ Đinh Hạo như muốn nói cho hắn biết mình cam tâm tình nguyện cho hắn dày giác được động tác của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo đương nhiên càng không khách khí, hai tay đồng thời luồn vào trong áo rồi dừng lại tại đôi nhũ hoa láng mịn, căng tròn của nàng.
Đang định tiến thêm bước nữa thì đột nhiên sắc mặt Đinh Hạo đại biến, ném Phùng Tinh Nhiên lên cao, miệng hô to:- Mau chạy về Vô Cực Ma tông !Lời nói vừa dứt thì ba đạo kiếm quang mãnh liệt đã quét đến phía trước mặt, kiếm quang trong không trung phát ra âm thanh như quỷ khóc làm rối loạn tâm khi ném Phùng Tinh Nhiên lên cao, thân hình Đinh Hạo không dừng lại chút nào, Nghịch Thiên Ma Kiếm đã đột nhiên xuất hiện trong tay, thân hình nhoáng lên một cái đã biến thành ba bóng người nhằm ba hướng bỏ Tinh Nhiên vốn đang mơ màng liền lập tức khôi phục lại, quát lên một tiếng:- Thị Hồn tông các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, quả thực là sợ mình sống quá lâu ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.