๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Khí thế hung dữ của Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nàng miệng thở hổn hển rồi sau đó tựa hồ sợ người khác phát hiện, lập tức ngậm miệng chặt lại, đau khổ chịu đựng xâm phạm của đôi tay Đinh này hai người đều đứng trong góc, bên cạnh chỉ có bọn người Hồ Thạc, mặc dù những người này đều ngước mắt lên nhìn mấy người Phùng Ngạo Thiên đang nói chuyện, nhưng hai người vẫn cẩn thận dực dực sợ bị người khác phát Hạo và Phùng Tinh Nhiên hai người mặc dù ánh mắt vẫn nhìn lên chỗ mấy người đang nói chuyện, nhưng động tác ở dưới mới là chỗ được chú ý nhất.
Cảm nhận được sự mềm mại mịn mượt của cặp kiều đồn Phùng Tinh Nhiên, một làn sóng khoái cảm đánh sâu vào thần kinh của Đinh Hạo, mà lúc này không biết tại sao Phùng Tinh Nhiên không dãy dụa nữa, cứ để mặc cho Đinh Hạo phóng túng, cho dù cái miệng nhỏ ngậm chặt nhưng từ mũi vẫn phát ra tiếng thở nặng người đang hưởng thụ cảm giác lén ăn trộm thì đột nhiên Đinh Hạo cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn mình với Phùng Tinh Nhiên, cái tay đặt trên kiều đồn Phùng Tinh Nhiên không dám di chuyển chút nào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên Phùng Ngạo Thiên, mặt đột nhiên đỏ lên, cố bình tĩnh nói:- Phùng Tông chủ hỏi chuyện gì vậy ?Mà lúc này Phùng Tinh Nhiên rốt cục cũng cảm thấy không ổn, mặt cũng càng thêm đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo lúc này đang cố lấy lại bình tĩnh, cũng không dám nhích người, sợ bị người khác phát người Phùng Ngạo Thiên và Liệt Sơn nhìn Đinh Hạo đang cố lấy bình tĩnh, vẻ mặt dường như cảm thấy rất thú vị.
Thấy vẻ mặt kỳ dị của mấy người Đinh Hạo lại càng thấy xấu hổ, mặc dù tiểu động tác của mình rất cẩn thận, cũng chưa cảm thấy mình đã lộ ra sơ hở gì, tuy nhiên trước mặt những tuyệt thế cao thủ như Phùng Ngạo Thiên và Liệt Sơn thì mọi che dấu đều là thừa ánh mắt Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo lại có chút cảnh cáo.
Thấy thần sắc của lão như vậy Đinh Hạo lập tức hiểu ra ý tứ của Phùng Ngạo Thiên, Phùng Ngạo Thiên mặc dù không trách cứ gì tiểu động tác giữa hai người, nhưng ánh mắt của lão là để báo cho Đinh Hạo rằng phải đối xử tốt với Phùng Tinh Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo gật đầu nhè nhẹ lại với mình thì mới cất giọng nói:- Nghe nói tiểu ca cùng Huyết Sát tông tại Hồn Luyện tông hội có chút va chạm.
Tiểu ca có thể nể mặt bản Tông chủ mà bỏ qua việc này được chăng ?Vừa nghe lão nói thế, trong lòng Đinh Hạo chợt động.
Đúng là lúc trước mình ở Hồn Luyện tông hội đã từng giết mấy người Huyết Sát tông, lại còn xâm phạm đến nữ đệ tử Lục Tuyết Vân, chuyện này vẫn khiến cho Huyết Sát tông ghi hận trong lòng.
Sau khi Hồn Luyện tông hội kết thúc, Huyết Sát tông đã từng đến Vô Cực Ma tông sinh sự, chỉ là lúc ấy Đinh Hạo đã tới Di Thiên chiểu trạch tìm kiếm Huyết Ma Liệt Sơn, không tìm được hung thủ, người của Huyết Sát tông liền trút giận sang Vô Cực Ma tông, đã đả thương mấy đệ tử trong Huyết Sát tông định chờ Đinh Hạo trở về tông môn thì sẽ đến Vô Cực Ma tông ra trả nợ máu một lần nữa, nhưng không ngờ được là lần này Đinh Hạo trở về núi lại mời được Huyết Ma Liệt Sơn và đám người Âm Vô Xương.
Kể từ đó tình thế biến đổi quá lớn, bây giờ Huyết Sát tông lại là bên phải lo lắng, mà giờ phút này nhân lúc không khí hoà hợp, Tông chủ Huyết Sát tông liền đem việc này nói ra, cũng hy vọng là Luyện Ngục Ma tông nói giúp một câu để tránh Vô Cực Ma tông trả thù việc đó với tông phái lần này Đinh Hạo chính là nguyên nhân trực tiếp tạo ra ân oán, huống chi với địa vị của Đinh Hạo bây giờ tại Vô Cực Ma tông, không một ai dám coi thường ảnh hưởng của hắn, bởi vậy cho nên mới có câu hỏi của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên.
Chỉ là lúc đó Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên vẫn còn đang chìm đắm trong sắc tình, không có chú ý đến nội dung mà mấy người nói mà giờ nghe thấy câu hỏi đó của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo đương nhiên không thể phản bác, huống hồ bản thân hắn tại Hồn Luyện tông hội vẫn chưa bị làm sao, muốn báo thù thì cũng phải là người của Huyết Sát tông muốn báo thù cho môn nhân trong tông mới đúng.
Bây giờ Huyết Sát tông đã làm như vậy, Đinh hạo đương nhiên không thể không nể mặt, gật gật đầu.
Đinh Hạo lãnh đạm cười nói:- Việc lần trước tiểu tử đã sớm quên, đều là người của Phùng Tông chủ, mấy việc ân oán nhỏ này để ý làm chi !Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên cười dài một tiếng, nói:- Đinh Hạo tiểu ca quả nhiên là người hào sảng, chút việc cỏn con thế này đương nhiên sẽ không để trong ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.