P/s: Mấy ngày nay đang bận chuẩn bị đồ mai đi thực tập, nên ra chương chậm, mn thông cảm
“ Bác sĩ… bác sĩ làm ơn cứu ông nội…” Cậu bé bắt lấy tay Lý Cường, nghẹn ngào
“ Nếu hiện tại là bệnh viện thì có thể hồi tỉnh được ông em. Nhưng giờ đang ở trong xe ah” Lý Cương nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong lòng không khỏi một thất vọng, bệnh tình của nạn nhân để hắn không làm gì được, tất nhiên là không thể biểu hiện tài năng trước mặt người đẹp rồi
“ Hay vậy đi, Đệ Nhất Bệnh Viên chỉ cách đây có p nữa… Bác tài hãy lại một mạch đến bệnh viện cứu người trước ah” Lý Cường đưa ra đề nghị
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý thuyết pháp của Lý Cường. Bọn họ biết, cũng chỉ có cách Lý Cường nói may ra cứu được ông lão thôi
“ Sợ rằng không kịp. Ông lão này, chỉ còn sống được p nữa thôi” Đúng lúc này, một thanh âm truyền tới khiến mọi người sửng sốt nhìn sang
Chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ vô cùng đứng bên cạnh Lê Uyển Như. Dung mạo tuấn lãng của hắn, để hết thảy cô gái trong đây phải đỏ mặt cúi đầu
Thật soái ah
Người mở miệng, không phải ai khác chính là Lục Đạo. Sau một hồi mua sắm gần như hết toàn bộ IP, hắn liền rời khỏi hệ thống, trở lại hiện thực. Cũng là thời điểm nghe thấy lời nói của Lý Cường
Thời điểm hắn nhìn ông lão, liền phát hiện Con Số Vận Mệnh của ông biểu thị : . Hiển nhiên, ông lão chỉ còn sống được năm phút. Nếu theo cách Lý Cường, ông lão chắc chắn chết. Liền đứng ra ngăn cản
Dù sao, Lục Đạo tự tin có thể cứu sống ông lão. Tất nhiên là không thể để ông lão chết được
“ Vị huynh đệ này, cậu nói vậy là sao? ” Lý Cường thấy Lục Đạo ngăn cản mình không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi
“ Ta nói là ông lão chỉ sống được năm phút nữa thôi” Lục Đạo từ tốn nói. Chỉ có điều, lời hắn nói, lại để người xung quanh thần sắc đại biến
Ông lão… vậy mà sắp chết!?
“ Cậu cũng là bác sĩ!?” Lý Cường ngờ vực
“ Cái này có quan trọng sao?” Lục Đạo không trả lời, nói một câu để Lý Cường tức thổ huyết
“ Nếu cậu không phải là bác sĩ, xin làm ơn không nên ăn nói lung tung, cản trở công việc cứu người” Lý Cương thần sắc khó chịu, gắt giọng
Hắn nhận ra Lục Đạo, không phải là người đàn ông mà Lê Uyển Như nhìn chăm chú suốt cả buổi sao
Dáng vẻ đẹp trai lấn át mình, hơn nữa còn hấp dẫn ánh mắt người đẹp để Lý Cường hoàn toàn không cho Lục Đạo sắc mặt tốt
Còn lại hành khách cũng sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn Lục Đạo mang theo địch ý. Lục Đạo lập lờ để bọn họ nghĩ rằng hắn không phải là bác sĩ. Cũng tức là, lời vừa rồi của đối phương là lời nói nhảm
“ Cản trở cứu người!? phải là ngươi cản trở ta cứu người mới đúng” Lục Đạo nhàn nhạt nói một câu để Lý Cường sửng sốt
“ Ý cậu nói, là cậu có thể cứu sống được ông lão?” Lý Cường khó tin kêu lên
“ Đúng vậy ”
“ Chẳng lẽ cậu có Tứ Phẩm Đan Dược” Lý Cường có chút kinh hãi.
Bên cạnh, hành khách nghe vậy đều chấn kinh nhìn Lục Đạo. Tứ Phẩm Đan Dược!?
chẳng lẽ chàng trai này có Tứ Phẩm Đan Dược, hơn nữa còn định cho một người xa lạ sử dụng
“ Ta không có!? Nhưng ta có thể cứu sống ông lão” Lục Đạo trả lời khiến mọi người thất vọng. Nhưng sau đó cũng bình thường lại. Cũng phải ha, Tứ Phẩm Đan Dược quá mức trân quý, dù chàng trai này có thì sao? cũng sẽ chẳng điên rồ bỏ ra
“ Ha…ha, nếu vậy ngươi định dùng cách gì cứu sống ông lão đây. Ngươi trên căn bản không phải là một bác sĩ ah” Lý Cường trào phúng nói. Có thể ngay lập tức cứu sống bệnh nhân cũng chỉ có Đan Dược, mà Lục Đạo không có đan dược, vậy hắn làm sao cứu người. Chính là nói láo ah
Đối với Lý Cường coi thường, Lục Đạo biểu thị không để vào mắt, hắn chỉ lạnh nhạt nói
“ Ngươi không trị được, không đại biểu là không thể trị được. Cũng chỉ nói là ngươi ếch ngồi đáy giếng, không học thức mà thôi”
“ Ngươi…” Lý Cường nghe xong liền xù lông. Không học thức!? cmn nó chứ, hắn đây là bác sĩ của Đệ Nhất Bệnh Viện ah, trong tay có bằng thạc sĩ ah. Lại bị chửi là không học thức
Bất quá, bởi vì muốn bảo trì hình tượng trước mặt người đẹp, Lý Cường không tiện phát tác, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng, lẫn tức giận nhìn Lục Đạo, cười lạnh
“ Được… vậy ngươi động thủ đi. Ta muốn xem, ngươi làm cách nào cứu được bệnh nhân”
Lần này, Lục Đạo không trả lời Lý Cường mà đi tới bên cạnh cậu bé. Nhìn cậu bé thần sắc hốt hoảng, hắn nở nụ cười trấn an
“ Cậu nhóc, yên tâm, anh đảm bảo cứu được ông nội”
Có vẻ như bị nụ cười hòa ái của Lục Đạo cảm nhiễm, cậu bé gật đầu
Sau đó, rong ánh mắt ngờ vực của mọi người, Lục Đạo lấy ra một cây ngân châm
“ Hắn làm gì vậy?”
“ Kim Châm!? Hắn đây định làm gì?”
….
Đông đảo hành khách kinh nghi bất định, đều dùng vẻ ngờ vực nhìn Lục Đạo, hoàn toàn không hiểu hắn làm gì.
Cũng chỉ có Lê Uyển Như, ngay khi thấy Lục Đạo lấy ra kim châm, thần sắc đại biến, sau đó liền trở nên cực kì kích động
“ Kim Châm!? Là hắn….”
Lục Đạo cũng không để ý tới mọi người xung quanh. Hắn nhanh tay đâm Ngân Châm lên người ông lão. Trong cơ thể, Nguyên Năng Sinh Mạng truyền vào bên trong
Tắc nghẽn mạch máu não là do Cục máu đông hoặc một mảnh xơ vữa từ một nơi nào đó trong hệ thống tuần hoàn trôi dạt đến làm tắc mạch máu não khiến một vùng não không được máu nuôi dưỡng và bị hủy hoại.
Phương pháp của Lục Đạo, chính là dùng Nguyên Năng của mình khai thông tắc nghẽn. Sinh Mạng Nguyên Năng ẩn chứa nồng đậm sinh mạng lực, không chỉ khai thông mà còn trợ giúp não bộ nhanh chóng hồi phục
Hơn nữa, cũng không chỉ có trị tắc nghẽn mạch máu não thôi đâu
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng ông lão vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại
Chung quanh hành khách đều không nói gì. Bọn họ dù không tin Lục Đạo, nhưng là trong lòng vẫn hi vọng kì tích phát sinh
Nhìn thấy một màn này, Lý Cường một bên giữ thái độ xem kịch vui, khóe miệng hiện lên một tia nồng đậm giễu cợt. Ngay từ đầu, hắn đã không tin Lục Đạo có thể cứu sống ông lão, không nói căn bệnh này khó trị, chỉ nói đối phương quá trẻ tuổi đã để hắn không tin rồi
Hắn không ngăn cản mà cho Lục Đạo động thủ, chính là muốn để Lục Đạo bẽ mặt trước mọi người, đặc biệt là Lê Uyển Như. Ai bảo từ nãy đến giờ, người đẹp chỉ chú ý Lục Đạo mà bỏ qua mình đây
Ngay tại lúc Lý Cường muốn mở miệng châm chọc Lục Đạo, thì kì tích phát sinh
“ Nhìn kia… ông lão tỉnh!?”
“ TỈnh!! Ông lão tỉnh”
…
Từng tiếng kinh hô vang lên, ai nấy đều thần sắc chấn động, không tin vào mắt mình. Chỉ thấy giờ phút này, ông lão chậm rãi mở mắt. Thấy mọi người nhìn về phía mình, có chút mờ mịt thì thào
“ Ta… đây làm sao?”
“ Ông nội” Cậu bé kích động ôm lấy ông nội mình khóc rống lên,
“ Cái gì!! thật sự tỉnh lại?” Lý Cương trợn to mắt, một bộ gặp quỷ vậy. Hắn không tin chuyện đang xảy ra trước mặt mình, chỉ một cây châm, liền đem ông lão cứu tỉnh. Cmn!? Ta không nằm mơ đó chứ
“ Được rồi, bệnh của ông đã được cháu trị hết. Hiện tại, coi như ông sống thêm , năm nữa không có vấn đề gì” Lục Đạo thu hồi ngân châm, hướng về phía ông lão cười nói
Cái gì!!
Liền, tất cả mọi người ngốc lăng, ánh mắt nhìn về phía Lục Đạo tràn đầy vẻ khó tin. Tắc nghẽn mạch máu não là một căn bệnh rất khó trị. Vậy mà chàng trai này, không chỉ cứu tỉnh ông lão, mà còn đem căn bệnh đó trị hết. Điều này... Thật không khoa học
Ông lão thời điểm này cũng hiểu chuyện gì xảy ra, thần sắc không khỏi kích động, dưới sự giúp đỡ của cậu bé, ông lão ngồi dậy bắt lấy tay Lục Đạo, lệ nóng doanh tròng nhìn hắn, nghẹn ngào
“ Ta có thể cảm nhận rõ ràng, căn bệnh của ta đã được chàng trai trẻ chữa khỏi…Chàng trai trẻ.. không, Thần y ta… ta.. cảm ơn cậu”
Còn lại mọi người,đều vẻ mặt chấn động nhìn Lục Đạo. Một cây kim châm, không chỉ cứu tỉnh ông lão, mà còn chữa khỏi căn bệnh tắc nghẽn mạch máu não của ông. Bực này thủ đoạn, thật sự để người ta kinh tâm động phách ah
Cho đến Lê Uyển Nhi, nàng nhìn Lục Đạo, trong mắt hiện lên từng dị sắc, có hiếu kì, có kinh ngạc, có chấn động, có sùng kính.
Mà ánh mắt này, rơi vào trong mắt Lý Cường, lại tựa như người đẹp đố với Lục Đạo liếc mắt đưa tình, để hắn khó chịu tới cực điểm
“ Ông lão, đây là số điện thoại của cháu. Nếu ông muốn chữa bệnh đó, có thể gọi cho cháu” Lục Đạo mỉm cười, trong tay nhiều hơn một tờ giấy, đưa cho ông lão
Ở đây, mọi người đều khó hiểu động tác của Lục Đạo. Chỉ có ông lão nghe xong thần sắc đại biến, sau đó lại biến thành kích động vô cùng. Người thanh niên này là Thần y ah… chẳng lẽ, ta thật được cứu rồi
Mặc dù trong lòng cực kì kích động, nhưng ông lão không có biểu hiện ra ngoài, mà khẽ gật đầu. Chậm rãi cầm lấy tờ giấy, tựa như nhận một món bảo vật vậy