Tiếng cười lớn tiếng của Lục Đạo đánh thức Phương Tuyết Di đang tựa đầu vào gốc cây ngủ say. Khi thấy hắn đã tỉnh lại, nàng không khỏi mừng rỡ chạy đến
“ Lục Đạo, em đã tỉnh rồi”
“ Vâng!! Chị Tuyết Di, em tu luyện đã bao lâu rồi” Lục Đạo gật đầu, sau đó hỏi.
“ Đã hai ngày rồi” Phương Tuyết Di chậm rãi nói. Nàng biết Nguyên Sư tu luyện đều mất rất nhiều thời gian, thế nên cũng không có kinh ngạc
“ Cái gì!? hai ngày!?” Lục Đạo giật nảy mình. Hắn cứ tưởng mình chỉ tu luyện mấy tiếng thôi đó, lại không ngờ tới bên ngoài trôi qua nhanh vậy
Sau đó, lại không khỏi hốt hoảng. Hắn mất tích hai ngày, không biết Thúy Kiều, Mục Niệm Từ rồi còn chúng nữ trong lâu đài có lo lắng đi tìm hắn không
Tựa như thấy được Lục Đạo đang lo sợ điều gì, Phương Tuyết Di cười nói
“ Em yên tâm, chị đã gọi cho Mị Nhi, bảo chị ấy thông báo cho người nhà em rồi”
“ Vậy em an tâm rồi” Nghe thế, Lục Đạo thở ra một hơi.
Lại nhìn quan tài của Mỹ Linh, Lục Đạo vội vàng nói
“ Chị Tuyết Di, giờ em đã dung hợp với Sinh Mạng Thánh Hỏa. Đã đủ sức cứu bé Mỹ Linh rồi”
“ Thật sao!! vậy thì tốt quá” Phương Tuyết Di toàn thân run lên, thần sắc kích động cực kì, nghẹn ngào
Nàng chờ đợi điều này đã hai ngày rồi... con gái nàng... rốt cuộc có thể sống lại
Đi tới bên cạnh quan tài, Lục Đạo thần sắc nghiêm nghị cực kì, từ trước tới nay chưa từng có. Mắt trái biến hóa thành Rinegan
“ Rinegan!! Địa Ngục Đạo” Lục Đạo trầm thấp một tiếng. Liền, xung quanh hắn tầm nhìn thay đổi. Vẫn là khung cảnh quen thuộc của Quỷ Sương Sơn, chỉ có điều là trước mặt hắn, nhiều hơn một hư ảnh mà thôi
Hư ảnh của một cô bé, khoảng tuổi, nàng ngồi ôm gối trên quan tài, một bộ không dám nhìn xung quanh
Cô bé… chính là linh hồn của Phương Mỹ Linh
Linh hồn, đây là điều mà khoa học dù đã phát triển tới mức này rồi nhưng vẫn không nghiên cứu được. Nhưng linh hồn có tồn tại hay không? mọi người chắc chắn đều bảo là có. Tại sao? bởi vì Luyện Đan Sư, chính là tu luyện linh hồn lực
Linh hồn lực đã tồn tại, vậy tại sao lại không thể không tồn tại linh hồn? Thế nên, dù không có nghiên cứu được linh hồn, nhưng mọi người vẫn cho rằng linh hồn tồn tại
Địa Ngục Đạo, một trong lục đạo của Rinegan. Một khi khai mở, có thể thấy được linh hồn, thế giới cõi âm.
Nếu trước đây, với thực lực Sơ Nguyên Cảnh, Lục Đạo không thể mở ra Địa Ngục Đạo. Mà hắn, vốn là định lợi dụng sức mạnh của Sinh Mạng Lực Lượng từ Sinh Mạng Thánh Hỏa, từ đó mở ra Địa Ngục Đạo
Cái này cũng giống như cần một lượng lớn mana để khai mở Địa Ngục Đạo. Lục Đạo không đủ mana, nhưng có thể dùng ngoại vật, gia tăng một lượng lớn mana, đủ để thi triển Địa Ngục Đạo.
Quan trọng hơn, ngoại vật này không có tính phá hoại, lại có thật mạnh tính hồi phục, không chỉ không gây tổn hại cho thân thể hắn, mà còn trợ giúp hắn loại bỏ di chứng khi mana vượt quá giới hạn bản thân
Đó, là lý do tại sao Lục Đạo lại nói chỉ cần có Sinh Mạng Đan hoặc Sinh Mạng Lực Lượng liền có thể phục sinh bé Mỹ Linh
Trở lại với câu chuyện, thấy được linh hồn của Phương Mỹ Linh. Lục Đạo nhanh chóng kết ấn. Liền, từ mi tâm hắn bắn ra một đạo bạch sắc, nhanh chóng ngưng tụ thành hư ảnh của mình
Trôi nổi bay tới bay tới bên cạnh cô bé, hắn phát hiện cô bé đang ngồi khóc thút thít, thân thể càng là run rẩy từng cơn. Hơn nữa, hắn còn nghe được từng tiếng khóc nấc vang lên
“ Mẹ ơi… cứu con… con sợ…”
Nghe được thanh âm đầy kinh hoàng của Mỹ Linh, hắn hiểu tại sao cô bé như vậy. Cảm tình, nàng vẫn cho rằng mình bị vây quanh bởi bảy con quỷ
Trên gương mặt của “ Lục Đạo”, không khỏi hiện lên vẻ thương tiếc cùng căm phẫn.
Thương tiếc, là bởi cô bé đã sống trong sợ hãi suốt một tuần qua. Đối với một cô bé chỉ có bảy tuổi như nàng, một tuần bị quỷ dữ vây quanh, thật sự là một cực kì tra tấn
Mà căm phẫn, chính là vì Âu Dương Chấn lại đối xử với nàng dã man như vậy. Hắn cảm thấy, Âu Dương Chấn chết, thật là quá dễ dàng đối với hắn
Đi tới bên cạnh Mỹ Linh, ngồi xuống bên cạnh cô bé, “ Lục Đạo” dùng ngữ khí ôn nhu
“ Mỹ Linh, sao em khóc vậy?”
Mỹ Linh bị tiếng nói của Lục Đạo làm cho giật mình, bất quá cũng không có ngẩng đầu lên. Hiển nhiên, mộ tuần bị lũ quỷ vây quanh, tạo thành bóng mờ khó mà xóa được trong lòng cô bé
“ Anh… anh là ai!!” Mỹ Linh khiếp đảm, run run
“ Anh là Lục Đạo, người được mẹ em mời đến cứu em ah. Em mở mắt nhìn xem, lũ quỷ đã bị anh đuổi đi rồi” Lục Đạo cười ôn hòa, không ngừng trấn an nàng
“ Anh… anh… nói thật chứ?” Mỹ Linh toàn thân chấn động, kích động nói rằng
“ Tất nhiên… nếu như em ngẩng đầu… em có thể thấy mẹ em đó”
Nghe đến mẹ mình đang đứng bên cạnh, Mỹ Linh không khỏi có thêm dũng khí. Nàng chậm chạp ngẩng đầu.
Đập vào mắt nàng đầu tiên, là một người thanh niên trẻ tuổi. Từ trên người hắn, nàng cảm nhận được cảm giác ấm áp lạ kì, tựa như một “ người anh trai” vậy, để nàng tâm thật yên bình
Còn lũ quỷ đáng sợ? nàng không thấy chúng nó. Nàng biết, nhưng gì Lục Đạo nói, đều là thật
“ Anh là Lục Đạo!?” Mỹ Linh thanh âm ngọt ngào hỏi
“ Đúng vậy!?” Lục Đạo gật đầu.
Mỹ Linh ngẩng đầu, hắn cũng thấy được gương mặt của nàng. Rất khả ái, rất đáng yêu, không chút nào so với Miki, Sinh Nhi kém. Lớn lên, chân chính là một họa quốc ương dân đại mỹ nữ
Mà thật vậy, trong quan tài, không phải là phiên bản tuổi của nàng sao. Tin tưởng, một khi sống lại, Phương Mỹ Linh ra ngoài đường, hoàn toàn hớp hồn tất cả nam tính đồng bào
“ Mỹ Linh, em nhìn… đó không phải là mẹ em sao?”
Theo hướng Lục Đạo chỉ, Phương Mỹ Linh thấy được mẹ mình đang dùng thần sắc khẩn trương pha lẫn kích động nhìn quan tài. Liền, Phương Mỹ Linh thần sắc kích động vô cùng, nước mắt chảy ra, gào trong nước mắt
“ Mẹ…”
Nàng muốn lao tới ôm lấy mẹ mình, nhưng lại bị Lục Đạo giữ lại.
“ Mỹ Linh, em từ từ đã. Em giờ đang ngủ say. Em muốn ôm mẹ, thì phải đợi anh đánh thức em dậy đã” Lục Đạo lời nói uyển chuyển, hắn cũng không muốn để Phương Mỹ Linh biết nàng đã chết. Rất sợ để lại bóng mờ cho cô bé
Phương Mỹ Linh dù sao cũng chỉ có bảy tuổi, cũng không hiểu nhiều. Nàng chỉ biết, mình đang ngủ say, muốn ôm mẹ mình, phải thức dậy
“ Vâng, em nghe anh” Phương Mỹ Linh gật đầu. Cảm giác ấm áp, an toàn mà Lục Đạo mang lại để nàng cảm giác rất thân thiết với hắn, thế nên lời hắn nói, Phương Mỹ Linh ngoan ngoãn nghe theo
“ Ngoan lắm” Lục Đạo mỉm cười hài lòng. Sau đó, để cô bé nằm trên quan tài. Còn mình thì trở lại thân thể
Trở lại thân thể, Lục Đạo trong đầu mặc niệm khẩu quyết của Viêm Đế Quyết. Mấy phút sau, hắn quát lạnh một tiếng
“ Viêm Đế Quyết!! Dung Hợp”
Lập tức, Rinegan hoàn toàn biến đổi. Vốn là ba vòng tròn màu đen, thì nay lại xuất hiện những câu ngọc trên đó. Tám câu ngọc một vòng tròn. Tổng cộng là câu ngọc.
Ngay tại khi câu ngọc xuất hiện, Bổn Nguyên vốn đang ở vị trí trung tâm liền dịch chuyển con mắt trái của hắn, biến mất vào bên trong.
“ Oa… cái này… cái này… đây là chuyện gì xảy ra?” Trong cơ thể của Lục Đạo, Sinh Nhi trợn to mắt nhìn cảnh tượng có một không hai này. Nàng vội vã đi theo Bổn Nguyên, muốn tiến vào mắt Lục Đạo, nhưng lại bị một bức tường vô hình cản lại
" Ui da"
Sinh Nhi xoa xoa đầu mình, thần sắc đau đầu nhìn theo Bổn Nguyên từ từ biến mất. Đối với Bổn Nguyên, nàng hiểu rõ hơn ai hết, thế nhưng lại không tài nào lý giải được điều này
“ Nè… đừng có bảo chủ nhân muốn trung hòa Bổn Nguyên đó nha… chuyện này, cũng được sao?”
Bỗng, nàng nghĩ đến một loại khả năng. Không khỏi, thần sắc nàng trở nên ngốc lăng.
Sinh Nhi đoán đúng, Lục Đạo chính là muốn trung hòa Bổn Nguyên của Sinh Mạng Thánh Hỏa vào Rinegan. Đây chính là phương pháp tu luyện của Viêm Đế Quyết.
Bổn Nguyên xuất hiện trong Rinegan, tựa như một người vô gia cư có được căn nhà riêng của mình vậy, trực tiếp chọn lấy một câu ngọc tá túc trong đó
- Ầm
Ngay lập tức, toàn thân Lục Đạo bộc phát ra bạch sắc hỏa diễm. Bạch sắc hỏa diễm phóng thẳng lên không, hình thành lên một trụ hỏa xuyên thẳng trời xanh
Cũng may, toàn bộ Quỷ Sương Sơn đã được Khốn Tiên Đại Trận bao bọc. Cảnh bên trong không thể nhìn thấy được bên ngoài. Nếu không, thật để người khác xem được, đều sẽ rung động thật sâu, còn tưởng xuất hiện thiên địa dị bảo
Sinh Nhi bay ra khỏi cơ thể của Lục Đạo, trợn to mắt nhìn dị tượng, lắp bắp hô lên
“ Trời ạ!! Đây là Sinh Mạng Lực Lượng… chủ nhân vậy mà giải phóng toàn bộ Sinh Mạng Lực Lượng của Bổn Nguyên”
Hiện tại, Lục Đạo chỉ thấy mình tựa như đang chơi vơi giữa biển rộng mênh mông do Sinh Mạng Lực Lượng tạo ra vậy. Nhìn khắp nơi, đều không thấy điểm cuối
“ Thật nồng đậm năng lượng Sinh Mạng Lực Lượng… Nếu có thể hấp thu, ta hoàn toàn có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết ah… Đáng tiếc…” Lục Đạo nỉ non một câu, mặc dù nói đáng tiếc, nhưng trong mắt hắn lại không có chút nào thất vọng
Hai tay kết ấn thật nhanh. Cuối cùng, hai tay hắn để trước ngực, mười ngón tay chạm vào nhau tạo thành hình tam giác, với phần trống ở giữa của tam giác chính là quan tài của Phạm Mỹ Linh.
Trên miệng hắn kéo ra một nụ cười tà mị, chậm rãi phun ra
“ Ngoại Đạo – Luân Hồi Thiên Sinh”