Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, chuông điện thoại liền reo lên. Trên màn hình hiển thị số máy lạ, Hạ Ninh Dung ngập ngừng một chút cuối cùng quyết định bắt máy. Như chỉ đợi cô nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói lạnh ngắt:
"Xong việc rồi à?"
Hạ Ninh Dung ngay tức khắc nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai, cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Bỗng ánh mắt sắc sảo ấy dừng lại tại vị trí của một tòa nhà cao tầng gần đó, khóe môi cô bất giác cong lên một đường.
Người đàn ông với khí chất hơn người đứng trước cửa kính rộng lớn của căn phòng nhìn xuống phía dưới, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên đầy mê hoặc.
"Hắc tổng, anh là đang theo dõi tôi?" Hạ Ninh Dung ngẩng cao đầu nhìn đến nơi có bóng người cao lớn nào đó đang dõi theo cô
"Em nghĩ sao?"
Tuy khoảng cách về không gian giữa hai người rất lớn nhưng lại có cảm giác như cả hai đang ở ngay trước mặt nhau vậy, ánh mắt cô và anh đều có thể chạm tới đối phương.
"Con em đang ở chỗ tôi."
"Anh..."
"Em cũng đã thấy chỗ tôi đang đứng, vậy phiền em đến đây một chuyến rồi."
"Tôi lập tức đến ngay. Anh không được phép động đến con tôi."
"Yên tâm, nếu có ra tay thì cũng chỉ có thể là cô con gái cưng của em thôi."
"Anh dám?"
"Em có mười phút. Không đến kịp, tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra với con em."
Tút... tút... tút...
Bóng người đứng trước cửa kính của tòa nhà phía đối diện cũng dần biến mất khỏi tầm mắt Hạ Ninh Dung. Cô tức tối nhìn vào màn hình điện thoại, tay siết lại đến trắng bệch:
"Chết tiệt! Anh ta định dùng An Chi để ép mình nhường lại Tử Minh? Đừng hòng!"
Ngay sau đó Hạ Ninh Dung liền quan sát thật kĩ tòa nhà nơi người đàn ông ấy đang ở. Khi đã xác định được vị trí cô nhanh chóng lái xe đến thẳng đó. Nhìn thì tưởng chỗ cô và anh ta không quá xa nhưng sự thật lại xa không tưởng. Vậy mà anh ta chỉ cho cô đúng mười phút để có thể băng qua hơn năm tuyến đường lớn. Đúng là không muốn để người ta sống mà!
"Chú ơi, mami con bao giờ mới đến ạ?"
Giọng nói non nớt cất lên từ phía sau. Hắc Hoàng Thiên quay lại. Một cô bé trắng nõn, mũm mĩm với gương mặt khả ái đang giương đôi mắt to tròn lên nhìn anh.
"Sắp rồi."
"..."
Thấy cô nhóc vẫn đứng đó mà không nói gì, anh có hơi tò mò: "Còn chuyện gì nữa?"
"Chú... Tuy chú rất đẹp trai, con cũng rất thích chú nhưng chú không được phép nói chuyện với mami con như vậy. "
Hắc Hoàng Thiên có chút bất ngờ trước thái độ cau có của cô nhóc trước mặt, anh nhướng mày nhìn cô bé.
"Phụ nữ vốn ưa những lời nói nhẹ nhàng, đặc biệt là mami con. Nếu chú muốn gặp mami con, chú không nên dùng cách này để ép buộc cô ấy."
"Là cô ấy muốn gặp ta. Ta chỉ đang tạo điều kiện cho cô ấy thôi."
"Rõ là chú kiếm cớ để được gặp mặt mà. Mami con căn bản đang bận việc."
Hắc Hoàng Thiên trừng mắt: "Mau ra chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền ta."
"Nhưng không sao, nể tình chú đã giúp đỡ con nhiều lần con sẽ giúp chú cua mami."
Nói xong cô nhóc đó vui vẻ chạy ra khỏi phòng.
Xem chừng người daddy này khó mà thành công cua được mami xinh đẹp của mình, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ An Chi là mình đây mới được.
Hắc Hoàng Thiên: "Mình là nên cảm ơn cô nhóc đó?"
~ Mười phút sau ~
Cạch... [ Cửa phòng bật mở ]
"Anh Quất... Chúng tôi xin lỗi! Là cô gái này... tự ý xông vào ạ."
Quất Trương tròn mắt nhìn đám vệ sĩ đang thở hổn hển như vừa phải trải qua một trận huấn luyện cực hình vậy. Bên cạnh đó, cô gái là người vừa mở cửa bước vào cả người cũng tràn đầy khí thế chiến đấu. Khỏi phải nói cũng biết ngoài kia đã xảy ra một cuộc hỗn loạn giữa nguyên một nhóm vệ sĩ và một cô gái nhỏ nhắn tưởng như vô hại nhưng lại khiến cho cả đám đàn ông phải mệt đứ đừ vì muốn ngăn cản không cho cô bước vào.
Quất Trương bỗng như được mở mang tầm mắt vậy. Vệ sĩ của Hắc Châu trước giờ vẫn có tiếng là bất khả chiến bại, nay lại bị xoay như chong chóng đến hơi thở cũng gấp gáp thế này. Tuy Hắc Hoàng Thiên chỉ mang theo khoảng mười người nhưng một cô gái lại có thể một mình đánh bại được thì cũng thật không thể xem thường nha.
"Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay."
"Khoan đã, không cần đâu. Mọi người ra ngoài xử lý vết thương trước đi." Quất Trương hơi nhăn mặt tỏ ý thất vọng
Cả đám cùng ngơ ngác nhìn nhau rồi bỗng hiểu ra, tự cảm thấy xấu hổ mà rút lui. Cả đời chưa từng thua ai nay lại bị thương chỉ vì một cô gái, đúng là quá mất mặt!
"Cô Hạ, là tôi chưa dặn bọn họ. Mong cô thứ lỗi! Cô không bị thương ở đâu chứ?" Quất Trương kính cẩn
"Không hề hấn gì. Hắc tổng đâu?" Hạ Ninh Dung ngó nghiêng xung quanh
"Mong gặp tôi đến thế cơ à?"
Vẫn là giọng nói đầy mê hoặc ấy, Hạ Ninh Dung cảm nhận được hơi thở quyến rũ của người đàn ông đó truyền đến tai mình. Anh ta đang ở rất gần cô chính xác hơn là ngay sau lưng, chỉ cần cô quay lại là sẽ giống như trong phim: Hai người mặt đối mặt rồi không biết chuyện gì cả hai cùng bị đối phương thu hút mà sát lại gần, đôi môi cứ thế tiếp xúc với nhau...
Mới nghĩ đến đây tai Hạ Ninh Dung bất giác đỏ lên nhưng nét mặt vẫn không hề dao động. Cô xoay người lùi lại phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với Hắc Hoàng Thiên nhưng không để anh ta phát hiện ra. Động tác hết sức tự nhiên.
Người khác nhìn vào sẽ không thấy gì, mọi hành động đều không một kẽ hở, nhưng rốt cuộc sự khác biệt về màu sắc tưởng như không hề tồn tại của đôi tai ấy cũng không qua được mắt anh.
Biểu cảm rất tốt! Chút nữa tôi đã bị em lừa rồi.
Khóe môi Hắc Hoàng Thiên khẽ cong lên, anh thầm dành lời khen ngợi cho cô.
"Hắc tổng, tự ý dẫn con của người khác đi mà không thông báo với họ một tiếng có được coi là bắt cóc trẻ em không vậy?"