】
Chỉ còn hai ngày nữa, là sinh nhật quận chúa.
Hẳn ta nên chuẩn bị chút gì thật hảo... Hoa quế cao? Bây giờ hầu như mỗi ngày ta đều làm hoa quế cao cấp quận chúa ăn, đã hoàn toàn không còn tác dụng mang đến cho nàng kinh hỉ. Hoa quế cao đặc biệt lớn? Ách... Chẳng lẽ ta muốn quận chúa ăn bị bội thực sao? Vậy... Hoa quế cao đặc biệt nhỏ? Thành Nhược Hề, ngươi thật sự đủ rồi đấy... Cầm trên tay cuốn y thuật thư, ta gục trên mặt bàn trầm tư suy nghĩ. Vẫn chưa có cơm lót dạ dày, bụng ta thậm chí
bắt đầu kêu lên -- Tất cả những điều này đều bởi vì ta đang cật lực suy nghĩ, liệu ngày sinh nhật nên làm gì cho quận chúa ăn. Di, vì sao ta lại chỉ luôn nghĩ đến làm đồ ăn cho Tấn Ngưng nhỉ?
Cửa đột nhiên bị đẩy ra thật mạnh.Ta sợ tới mức cả người ngồi trên ghế cũng bật thẳng lên, lập tức quay đầu nhìn ra hướng cửa, nguyên lai là quận chúa.
"Ngưng, Ngưng nhi..." Ta cười vỗ vỗ ngực, thuận tiện nhẹ nhỏm thở phào, "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ai..."
Nhưng mặt quận chúa lại không có chút biểu tình, nhìn ta, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Tín của phụ vương đâu?"
Ta sửng sốt.
Quả nhiên, vẫn là biết được.
Ta cười cười giả bộ điềm tĩnh: "Tín của Vương gia? Còn chưa có đến mà?" Mặc dù biết che giấu thế nào cũng là vô dụng, nhưng ta vẫn muốn liều chết giãy giụa một lần.
Nét mặt quận chúa vẫn là như cũ không đổi, nàng hỏi: "Thành Nhược Hề, ngươi còn muốn giấu giếm ta bao lâu?"
Nàng lại kêu toàn bộ tên ta. Quận chúa cùng sư phu thật giống nhau y hệt, mỗi lần kêu đầy đủ tên ta đều chẳng phải là việc tốt. Mà gần đây, tên ta từ miệng Tấn Ngưng lại được thốt ra càng nhiều, là bởi ta gần đây luôn chọc giận nàng sao, ta đúng thật là không có tiền đồ.
"Giấu giiếm ngươi cái gì?" Ta một bên mặt dày mày dạn nói, một bên cười đứng lên, chậm rãi đi đến bên giá sách, muốn đem thư cất lại.
Lại không nghĩ, quận chúa đã bước nhanh tới bên cạnh, túm lấy quyển sách dùng sức ném lên mặt đất.
"Đừng như vậy." Ta vội ngồi xuống nhặt quyển thư lên, thở dài nói, "Sách này rất quý, cả nước có lẽ cũng chỉ có một quyển như vậy..."
"Vậy còn ta." Tấn Ngưng đứng ở bên cạnh, thanh âm nàng lạnh lùng, "Trong mắt ngươi, ta tính là gì?"
Ta quay đầu, nhìn nhìn khuôn mặt Tấn Ngưng. Nàng lúc này lông mi cau chặt, cặp môi mỏng mím đến sít sao, tựa như đang cố liều mạng áp chế cơn giận dữ của mình. Ta vẫn giả bộ như chẳng quan tâm, tự nhiên đem thư nhét vào giá sách, cười cười nói với nàng: "Trong mắt ta, ngươi là trân quý nhất, có lẽ cả nước cũng chỉ có một người... Không đúng, là nhất định." Nói rồi, cảm giác lời mình nói thật là vô lại, vì thế bất giác bật cười.
Quả nhiên, mỗi lần trong tình cảnh này mà ta không nhịn được nói giỡn, Tấn Ngưng sẽ lại càng tức giận hơn. Nàng bắt đầu có điểm kích động, đưa tay lên gắt gao nắm chặt cánh tay ta: "Cho nên ngươi liền đối với ta như vậy? Việc gì cũng đều gạt ta, việc gì cũng không cùng ta nói?"
"Ngưng nhi..." Ta thở dài.
"Tín của phụ vương đâu?" Tấn Ngưng lại kéo thoại đề quay về.
Ta ngậm chặt miệng, không nói ra một lời nào.
"Đừng nói với ta rằng ngươi lại đem nó xé, giống như xé bức từ thư kia." Tấn Ngưng lạnh lùng thốt. Không biết tại vì sao, nhưng quận chúa khi tức giận trong mắt ta vẫn đẹp như thế. Giống như một khối băng trong suốt, có từng hồi khói lạnh bao quanh, khiến người ta muốn đến gần cũng cảm thấy e ngại.
"Vương gia cũng không nói gì." Ta cười nói, bắt đầu tùy tiện loạn bài, "Vẫn giống như bình thường, chỉ nói là thân thể cũng không tệ lắm, thực chờ mong được gặp lại ngươi..."
Quận chúa cắt đứt ta, nói: "Tín đâu." Hoàn toàn là khẩu khí ra lệnh, thể hiện nàng không cần nghe ta thuật lại, trực tiếp lấy tín đưa ra được rồi.
Ta mặt dày mày dạn: "Đây là tín Vương gia đặc biệt viết cấp cho ta, không phải viết cho ngươi..."
"Tín đâu." Tấn Ngưng lại không nhanh không chậm nói.
Ngươi, ngươi căn bản là không có nghe ta nói mà.
"Ngưng nhi, ngươi xem tín rồi thì thế nào chứ?" Ta nhíu mày, vẫn sống chết chống cự lại.
"Phụ vương nói cái gì?" Tấn Ngưng càng siết tay ta thêm chặt, ngữ khí vừa nãy lạnh lẽo như băng giờ chuyển đã chuyển thành van xin mềm mỏng, "Nhược Hề, nói cho ta biết được không?"
Ta chẳng còn sức lực để có thể tiếp tục che giấu.
Mệt mỏi quá.
"Hắn đã biết chuyện ta là nữ nhi." Ta cười chậm rãi nói, tựa như đang kể một câu truyện cười, "Một tháng trước sư phụ đã viết thư nói cho Vương gia chuyện này. Vương gia nói, tất thảy những gì ngươi nói với hắn, hãy xem là vui đùa đi."
Tấn Ngưng sững sờ nhìn ta, tựa như hoàn toàn không hiểu ta đang nói gì.
Ta thở dài: "Ngưng nhi, Vương gia cũng là vì tốt cho ngươi..."
"Như thế nào lại là vui đùa?" Quận chúa nhìn ta, nhẹ giọng nói, "Ta đã thật tâm như vậy... Như thế nào chỉ là vui đùa?"
Ta cúi đầu, không biết mình nên nói gì.
"Phụ vương nhất định không chỉ có nói điều đó..." Quận chúa bỗng nhiên lại kích động hơn, thanh âm nàng run rẩy nói, "Đem thư cho ta xem, Nhược Hề, cho ta xem phụ vương đã nói điều gì..."
"Ngưng nhi..." Ta nhíu nhíu mày.
Quả nhiên đúng như sở liệu, quận chúa sẽ không dễ dàng buông tha cho lá thư này. Một năm nay, ta đã hiểu rõ tính cách Tấn Ngưng, tuy bề ngoài nàng nhìn như nhu nhược, nhưng một khi là đã quyết định gì, lại sẽ kiên trì đến cùng. Quận chúa như vậy, rốt cuộc là nàng tùy hứng, hay là quật cường đây?
"Nhược Hề, lấy thư ra cho ta xem được không?" Hai mắt quận chúa bắt đầu đỏ bừng, nàng cười nói, "Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, được không? Ngươi không nên cứ như vậy, chuyện gì cũng đều che giấu, ta không cần ngươi bảo hộ ta như vậy... Ngươi làm vậy, ta sẽ thực đau lòng. Lấy thư ra cho ta xem, có được hay không?..." Vừa thốt hết lời cuối cùng, nàng đã khóc không thành tiếng.
Ta ôm chầm lấy quận chúa, đem nàng siết chặt vào lòng, cảm nhận thân mình nàng bởi vì khóc mà trở nên run rẩy, lời nào cũng không thể thốt ra.
"Phụ vương... Không, không thể... đối với ta như vậy..." Tấn Ngưng cũng vươn tay ôm sát lấy ta, đầu gối lên vai nghẹn ngào nói, "Ta chỉ là muốn, muốn cùng... Cùng ngươi một chỗ mà thôi... Ta, ta không phải là vui đùa, ta là...là chân thật..."
Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, chịu đựng đau nhức trong lòng, thấp giọng nói: "Cho nên chúng ta phải hảo hảo quý trọng một tháng này, được không? Hai ngày nữa là tới sinh nhật ngươi..."
"Ta không muốn cái gì một tháng!!" Nàng đột nhiên dùng sức đẩy ta, cuồng loạn đối với ta nói, "Ta cần chính là cả đời, ngươi vì cái gì đến bây giờ cũng không hiểu? Ta không muốn cái gì một tháng... Ta không cần..."
"Ngưng nhi, ngươi đừng kích động như vậy." Ta sợ nàng giận sẽ khiến tổn thương thân mình, vội vàng nắm chắc tay nàng nói, "Ngươi bình tĩnh một chút..."
"Ngươi đã nói, chỉ có ta mới có thể rời bỏ ngươi, ngươi không thể rời bỏ ta." Trên mặt Tấn Ngưng giờ đã tràn đầy nước mắt, nàng nghẹn ngào nói, "Nhược Hề, ngươi sẽ không nuốt lời phải không?"
Ta đương nhiên nhớ rõ những lời này.
Đã nói thì sẽ không quên được.
"Nhược Hề." Nàng nắm tay ta, giọng trầm thấp, "Đáp ứng ta... Ngươi sẽ không nuốt lời, đáp ứng ta..."
Ta gật gật đầu: "Ta sẽ không nuốt lời."
"Vậy, vậy..." Chỉ bởi một câu trả lời, cũng có thể khiến quận chúa mỉm cười nín khóc, "Chờ phụ vương trở về, chúng ta sẽ hảo hảo cùng hắn nói chuyện, phụ vương sẽ không cưỡng cầu ta, hắn luôn luôn rất thương ta, chỉ cần chúng ta cùng nhau..."
"Hảo, đến lúc đó, chúng ta cùng nói chuyện với Vương gia." Ta siết tay nàng, nhẹ đáp.
Và chỉ bằng một lời an ủi, Tấn Ngưng đã dần dần yên tĩnh lại hơn, nàng cười cười, trên mặt vẫn là che kín nước mắt. Quả nhiên, vô luận là ta làm thế nào, cũng đều khiến nàng thương tổn. Rốt cuộc ta phải làm gì? Tại sao không ai nói cho ta biết, phải làm thế nào để Tấn Ngưng có được hạnh phúc, vĩnh viễn chẳng bao giờ bị tổn thương?
"Ngươi coi ngươi khóc kìa..." Ta đưa tay lên, dùng ống tay áo thay nàng lau nước mắt, cười nói, "Sẽ chẳng ai nghĩ được là quận chúa cao quý xinh đẹp, khi khóc lại như thế này... Nào là nước mắt nước mũi, điều này sẽ làm ảo tưởng của bao nhiêu nam tử tan vỡ a."
Quận chúa nghe xong, vừa khóc vừa cười ngẩng đầu đưa tay đánh lên vai ta. Sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để ta lau nước mắt cho nàng. Đây là lần thứ mấy rồi, dường như từ khi chúng ta quen biết, mỗi lần đều là ta làm nàng khóc, và cũng là mỗi lần ta mặt dày mày dạn giúp nàng lau nước mắt đi. Chẳng lẽ ta đã gây cho nàng, bao lần phải thương tâm đến vậy sao.
Nhìn khuôn mặt quận chúa sau khi khóc nổi lên ửng đỏ, lòng ta lại truyền đến cảm giác đau đớn vô lực.
Sẽ không, ta sẽ không để cho Tấn Ngưng phải là người lựa chọn, chuyện đó đối với nàng thực quá nhẫn tâm, làm sao đành lòng. Vì vậy, hãy cứ để cho kẻ vĩnh viễn là công nhân bến tàu này, được gánh vác thay cho nàng đi.
"Ta hôm nay nấu cá ngươi thích ăn nhất." Vẫn nhắm hai mắt quận chúa đột nhiên nhẹ nói, môi mỏng vừa nãy vẫn còn mím lại, giờ đã nồng đậm ý cười, "Còn bảo canh ngó sen cốt heo."
Nàng thật sự điều gì cũng chỉ nghĩ đến ta.
Nén lại xúc động muốn được lập tức kéo nàng ôm vào lòng, ta thở dài nói: "Ta thấy, quận mã phủ trừ bỏ có thể dùng làm y quán, còn có thể đem nó làm thành khách điếm a, để cho ngươi làm đại trù."
"Không cần." Tấn Ngưng lại mở mắt ra, nghiêm túc nói, "Ta chỉ làm cho ngươi ăn là được rồi."
"Không phải a." Ta cũng rất nghiêm túc giải thích, "Ta là kiêu ngạo phu, ngươi là kiêu ngạo trù, thật xứng."
Quận chúa cười nắm lấy tay ta: "Nói hưu nói vượn..." Sau đó vòng tay ôm lại, nàng gối đầu lên bờ vai ta, khẽ nói: "Hôm nay hảo buồn."
"Sao vậy?" Ta sửng sốt. Vì cái gì tâm tình của nàng có thể khôi phục nhanh như vậy? Tựa như cuộc tranh cãi vừa rồi hoàn toàn chẳng hề xảy ra, sau khi lau khô nước mắt là giống hệt như nàng chưa từng khóc. Nguyên lai, chỉ cần một lời ước hẹn nho nhỏ của ta, cũng có thể khiến nàng không còn lưu chút thương tâm?
"Lần sau, ngươi không cần đi được không." Nàng thở dài, rầu rĩ nói, "Ngươi ở bên cạnh ta, cùng với Tề đại ca tán gẫu được không?"
Tim ta chợt như ngừng lại, từ sau lần ngất xỉu ở cửa đại sảnh, Tấn Ngưng không còn yêu cầu nói chuyện chúng ta cho Tề tướng quân. Gần đây, Tề tướng quân tới cửa tìm quận chúa càng nhiều, mà ta, thì đều theo bản năng tránh né để lại thời gian cho quận chúa bồi Tề tướng quân. Đúng vậy, ta làm như vậy bởi muốn Tấn Ngưng giống như bên ngoài hay nói, muốn nàng "Thay đổi thái độ" hướng tới Tề tướng quân, sau đó ta có thể an tâm rời khỏi kinh thành. Chính là, giờ phút này ôm nàng trong vòng tay, ta mới cảm thấy suy nghĩ của mình có bao nhiêu bỉ ổi.
"Nhược Hề?" Thấy ta không phản ứng gì, Tấn Ngưng lại nhẹ giọng hô.
"...Tại sao lại buồn chứ?" Ta kịp phản ứng, cười ôm nàng, "Nhiều năm như vậy không gặp, nói chuyện với nhau một chút cũng thú vị a."
"Ta cũng không biết làm sao nữa, trước đây cùng Tề đại ca nói chuyện phiếm, nói bao lâu cũng có thể." Tấn Ngưng thở dài một hơi, "Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy lời hắn nói đều không thú vị. Vẫn là kể về những việc hắn thấy ở biên cương, nhưng ta lại không muốn biết."
"Vậy ngươi cùng hắn đối câu đối, dù sao Tề tướng quân cũng là văn thao vũ lược." Ta đề nghị.
Theo trên sách nói, người có học không phải đều như vậy sao.
"Nào có ai giống như ngươi chứ." Tấn Ngưng lại rầu rĩ nói, tựa hồ có thêm tức giận, "Nhường phu nhân của mình cùng kẻ khác nói chuyện phiếm, ngươi rốt cuộc... Có đến đó hay không?"
Ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn hôn tóc nàng, cười nói: "Ngưng nhi, ta đói bụng."
"Ngươi luôn là như thế này, luôn xả khai thoại đề..." Nàng đứng thẳng người dậy, thở dài nói, "Chỉ biết ăn, ăn, ăn."
"Còn không phải thói quen do ngươi." Ta cười.
"Vậy sao còn đứng ở đây?" Tấn Ngưng mỉm cười, giống như đùa cợt hôn một chút lên môi ta, rồi sau đó xoay người ly khai thư phòng.
Bữa tối vẫn như bình thường đồ ăn phong phú. Tấn Ngưng cười gắp thức ăn cho ta, ở trên bàn cơm cùng nhau cười cười nói nói, hệt như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Ta nghĩ rằng việc tín hồi âm của Vương gia rốt cuộc cũng qua, nhưng lại hoàn toàn không phải.
Sau khi tắm rửa, ta trở lại phòng ngủ, nhưng không hề thấy bóng dáng Tấn Ngưng, nàng không ngồi ở bên bàn đọc sách giống như thông thường. Ta cau mày rót một ly trà, vẫn nhấm ngụm trà vừa ngồi suy nghĩ, trong lòng chợt truyền đến một loại dự cảm bất tường. Ta lập tức chạy đến bức họa sơn thủy trên tường kia, vội vã lướt qua lối ngầm tiến đến thư phòng.
Quả nhiên, hết thảy đều đã không kịp.
Toàn bộ thư phòng trở nên rối loạn, sách đều bị lật tung ra, rất nhiều còn bị vứt trên nền đất, có chồng thì bị tùy tiện vứt qua một bên... Dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy một mảnh bừa bãi.
Còn Tấn Ngưng thì đang lẳng lặng ngồi ở trên giường, trong tay cầm hai phong thư mà ta đã bỏ bao nhiêu công sức để giấu đến sít sao.
Tấn Ngưng xoay đầu lại, đối với ta cười cười: "Tắm xong rồi sao?"
Ta sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
"Ngươi có muốn xem sách một lát không? Nhưng... bây giờ ở đây hơi loạn." Tấn Ngưng nói rồi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chung quanh.
Cái gì gọi là "hơi loạn", căn bản chính là "Loạn đến vô cùng".
"Ta..." Ta há miệng thở dốc, không biết nên nói điều gì.
Từ thư cùng hồi âm của Vương gia, nàng đều đã xem qua.
Tất cả những gì ta muốn "Che giấu", nàng đều đã biết hết rồi.
"Vậy... Đêm nay ngủ sớm một chút được không." Tấn Ngưng hướng ta mỉm cười, khẽ nói, "Ta mệt nhọc."
Chẳng chờ ta kịp phản ứng, quận chúa đã sớm lướt ngang qua ta, trong tay vẫn nắm chặt hai phong thư đó, trực tiếp đi vào lối ngầm.
Quả nhiên, quận chúa khi đã quyết định gì, nàng đều sẽ là kiên trì đến cùng.