Vô Củ

chương 297: biểu quyết thông qua

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khương Thấp Bằng cùng Dịch Nha rời đi trước.

Khương Thấp Bằng uống chút rượu, không thể lái xe, thế nhưng hắn thấy sắc mặt Dịch Nha không tốt, nói:

"Hay là chúng ta đón xe đi.

Tôi đưa cậu về trước rồi trở về."

Dịch Nha nói:

"Không cần đón xe, tôi không sao, có thể lái xe."

Hai người đi lấy xe, Dịch Nha lái xe, Thấp Bằng ngồi ở ghế phía sau, nói:

"Cậu đừng cậy mạnh."

Dịch Nha gật gật đầu, liền lái xe đưa Thấp Bằng về nhà.

Đi nửa đường, Khương Thấp Bằng liền nhận một cú điện thoại.

Hình như là ở công ty có một số văn kiện gấp.

Thấp Bằng cau mày, nói:

"Được, tôi sẽ tới đó xem."

Thấp Bằng cúp điện thoại, Dịch Nha liền nói:

"Tiên sinh, là gọi đến từ công ty sao?"

Thấp Bằng gật gật đầu, xoa thái dương nói:

"Dừng xe bên đường, cậu cho tôi xuống.

Tôi đón xe về công ty một chuyến.

Cậu lái xe về nhà nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm."

Bây giờ đã tối, qua tan tầm lâu rồi, Thấp Bằng có việc cần về công ty một chuyến.

Nhìn thấy Dịch Nha sắc mặt không tốt, hắn liền không cho đi cùng.

Ánh mắt Dịch Nha run run một chút, nói:

"Không có sao cả.

Tiên sinh, tôi đã tốt lắm rồi, tôi lái xe đưa ngài đi công ty."

Dịch Nha thái độ rất kiên quyết, lái xe đưa Thấp Bằng đi công ty.

Khi hai người đến công ty đã mười một giờ đêm.

Tuy rằng nói đi xã giao tan lúc này là rất sớm, thế nhưng đối với công việc, đã là đêm khuya làm thêm giờ.

Trong công ty không còn người nào, tất cả đều đã về nghỉ rồi, rất trống trải.

Một người thư ký đang đợi Thấp Bằng, thấy Thấp Bằng đến, nhanh chóng chạy ra đón, nói:

"Khương tổng, đây là văn kiện."

Khương Thấp Bằng nhận văn kiện, nói:

"Tôi biết rồi, tôi sẽ xem, cô đi về trước đi, thời gian cũng không còn sớm."

Thư ký đem văn kiện giao cho Thấp Bằng xong liền rời đi.

Bây giờ trong công ty không còn người nào.

Thấp Bằng nhanh chóng tiến vào văn phòng, ngồi xuống chuẩn bị xem văn kiện.

Hắn ngẩng đầu nhìn Dịch Nha nói:

"Tiểu Dịch, cậu về được rồi.

Tôi xem văn kiện sáng sớm ngày mai phải dùng.

Phỏng chừng phải làm thêm rất muộn.

Tối nay tôi ở nơi này, bây giờ cậu đi đi."

Dịch Nha gật gật đầu, thế nhưng cũng không có lập tức đi, ánh mắt đảo một vòng nhìn thấy cái ly trên bàn, nói:

"Tôi pha cho tiên sinh ly cà phê."

Thấp Bằng cười cười, nói:

"Cám ơn cậu, vừa vặn tôi đang cần."

Dịch Nha đi đến bàn cầm cái ly, rồi đi phòng nghỉ pha cà phê.

Động tác Dịch Nha rất nhanh nhẹn.

Nhìn cà phê nhỏ giọt, mùi thơm nồng, đôi mắt Dịch Nha híp híp.

Hắn lấy ra gói giấy trong túi, sau đó đem bột đổ vào ly.

Bột màu trắng nhanh chóng hòa tan, một chút dung nhập vào trong cà phê.

"Tiểu Dịch."

"Ôi! "

Dịch Nha đang muốn hủy gói giấy, kết quả đột nhiên nghe sau lưng có người gọi hắn, dọa hắn giật mình một cái.

Quay đầu lại, dĩ nhiên nhìn thấy Thấp Bằng đứng ở phía sau hắn.

Thấp Bằng tựa hồ không thấy hắn đang làm gì, cười nói:

"Thơm quá, thật ngại quá, hù cậu sao?"

Dịch Nha sợ bột nổi lơ lửng trên mặt, vội vàng lấy đường bỏ vào, dùng muỗng nhỏ khuấy đều.

Thấp Bằng đứng ở bên cạnh hắn, cũng không có hoài nghi, chỉ là có chút lo lắng nhìn mặt Dịch Nha, nói:

"Cậu có phải là bị bệnh hay không, sắc mặt không tốt, đi về trước đi, cảm ơn cà phê của cậu."

Dịch Nha gật gật đầu, đem cà phê đưa cho Thấp Bằng.

Thấp Bằng nhận lấy, rất tự nhiên liền uống một hớp, cười nói:

"Tiểu Dịch pha cà phê hương vị không giống người khác."

Dịch Nha không nói gì, chỉ nói là:

"Tiên sinh, vậy tôi đi trước, có việc ngài gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."

"Được."

Thấp Bằng bưng cà phê, vừa uống vừa đi về văn phòng.

Dịch Nha nhìn bóng lưng hắn, rồi quay đầu đi ra khỏi phòng nghỉ, bất quá cũng không hề rời đi, mà là trực tiếp đi đến chỗ ngồi của trợ lý.

Thấp Bằng ngồi ở trong văn phòng xem tài liệu.

Sáng sớm ngày mai có cuộc họp quan trọng cùng những công ty khác bàn luận hợp đồng.

Tài liệu này rất cần thiết, bởi vậy Thấp Bằng tối hôm nay phải xem xong.

Thấp Bằng vừa uống cà phê, vừa xem văn kiện.

Qua hơn mười phút, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập nhanh, cũng không đến nỗi hoảng hốt, thế nhưng nóng khó giải thích được.

Hắn mở máy điều hòa không khí.

Bây giờ đã là trời thu, hơn nữa thiên về cuối mùa thu, ban đêm mở máy điều hòa không khí vẫn thấy nóng.

Thấp Bằng đi mở cửa sổ ra, hít thở một chút gió đêm bên ngoài, nhưng cũng không có giảm bớt nóng, hắn một đầu mồ hôi.

Thấp Bằng đứng lên, cởi áo ngoài ném qua một bên, có chút buồn bực đi đến phòng nghỉ.

Hắn trực tiếp đi vào buồng tắm, mở nước lạnh.

"Ào!"

Nước lạnh tưới xuống, phút chốc Thấp Bằng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà sau một chút, vẫn cứ không chịu được, luôn cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa trong đầu không ngừng thoáng hiện khuôn mặt Tiểu Dịch.

Thấp Bằng cảm giác xấu, dùng sức chà xát mặt của mình.

Thời điểm hắn buồn bực, thình lình cửa phòng tắm mở ra, Dịch Nha từ bên ngoài đi vào.

Thấp Bằng có chút giật mình, nói:

"Tiểu Dịch?"

Ngày hôm sau.

Bởi vì có hội nghị, mặc dù là cuối tuần, thư ký cũng đến làm việc.

Thư ký đi đến cửa phòng nghỉ gõ cửa, gọi:

"Khương tổng, ngài ở bên trong phải không?"

Đầu Thấp Bằng rất đau, có một loại cảm giác như say rượu.

Nghe có người không ngừng gọi Khương tổng, bên tai ong ong, rốt cục tỉnh lại.

Hắn hé mắt, phát hiện mình ở trong phòng nghỉ.

Thấp Bằng nhớ lại một chút.

Ngày hôm qua gặp Ngô tổng uống rượu.

Dịch Nha không quá thoải mái, liền về trước, sau đó bất đắc dĩ tăng ca.

Sau đó...

Thấp Bằng sợ hết hồn, đột nhiên quay sang thấy bên cạnh mình quả nhiên có người, thật sự là Dịch Nha.

Dịch Nha sắc mặt tiều tụy, nằm nghiêng ở trên ghế sa lon.

Thấp Bằng vừa nhìn thấy trong đầu "ầm" một tiếng.

Hắn bối rối.

Đây không phải là giấc mộng, đêm hôm qua hắn làm việc không bằng cầm thú với Dịch Nha.

Thấp Bằng tỉ mỉ nhớ lại một chút.

Hắn ngày đêm qua vô cùng thô lỗ, không biết Tiểu Dịch có bị thương không, thế nhưng hắn cũng không dám nhìn.

Bên ngoài thư ký đang không ngừng gõ cửa, Thấp Bằng ngồi dậy vội vàng mặc quần áo vào.

Hắn vừa ngồi dậy, Dịch Nha tựa hồ liền tỉnh, vì cảm giác được ghế sô pha đang rung động.

Dịch Nha sau khi tỉnh lại, đầu tiên là giật mình, lập tức liền bình tĩnh lại.

Nghe phía bên ngoài thư ký đang gõ cửa, Dịch Nha nhanh chóng nói:

"Tiên sinh, tôi giúp ngài sửa sang một chút."

Dịch Nha nói ngồi dậy, cúi đầu, nhanh nhẹn giúp Thấp Bằng cài khuy áo, một câu thừa thãi cũng chưa nói.

HunhHn

Thấp Bằng nghe bên ngoài giục, nói:

"Tiểu Dịch, tôi..."

Dịch Nha vừa vặn sửa sang xong áo sơ mi, nói:

"Được rồi tiên sinh, ngài mau đi đi."

Thấp Bằng gật gật đứng lên.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn Dịch Nha.

Dịch Nha sắc mặt rất tiều tụy, trên cằm thậm chí còn bị thương, vành mắt sưng lên.

Thấp Bằng mơ hồ nhớ tới tối hôm qua Dịch Nha khóc rất ẩn nhẫn, rất khó chịu.

Thấp Bằng gian nan nuốt xuống một cái, nói:

"Chúng ta tìm thời gian nói chuyện được chứ."

Dịch Nha cúi đầu, không trả lời, gật gật đầu.

"Tiên sinh, chớ tới trễ, mau đi đi."

Thấp Bằng lúc này mới đẩy cửa phòng nghỉ đi ra bên ngoài.

Thư ký đang đợi, rất nhanh liền là tiếng bước chân đi xa dần.

Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Dịch Nha.

Dịch Nha ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lên điện thoại di động đặt bên cạnh.

Ánh mắt Dịch Nha có chút âm trầm, nắm chặt điện thoại di động, không biết đang suy nghĩ gì.

Mặc dù là cuối tuần, thế nhưng Tề Hầu đột nhiên có công tác, chính là quay quảng cáo cho một nhà hàng.

Tề Hầu cũng không có cách nào, vừa vặn Ngô Củ cũng phải tăng ca.

Ngô Củ đi công ty, Tề Hầu đi quay, hai người đi ngược hướng.

Tề Hầu vốn còn muốn đi cùng Nhị ca nhà hắn đó.

Bởi vì Ngô Củ cũng có công việc, hai người không thể làm gì khác hơn là người nào làm việc người đó.

Đến buổi trưa, Ngô Củ liền nhận được điện thoại.

Tề Hầu còn ở nhà hàng.

Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, Tề Hầu ăn cơm trưa ở tiệm cà phê tầng trệt.

Một phần ăn đặc biệt bày trí cũng rất đẹp, thế nhưng đối với Tề Hầu mà nói, cơm trưa này thực sự là quá ít, căn bản không đủ no.

Ngô Củ nghe Tề Hầu than vãn, còn gửi một tấm hình, xem xong nhất thời ngẩn ra.

Như thế vẫn chưa đủ ăn, rõ ràng là phần hamburger khổng lồ.

Cũng giống hamburger McDonald, nhưng hamburger khổng lồ này có thể đủ hai người đàn ông trưởng thành ăn.

Bên trong bánh là nhân thịt, ốp la, cải xanh xà lách, cà chua, phô mai, không hề ít.

Cái bánh to nhiều nhân, độ cao tuyệt đối không có cách nào cắn một cái xuống hết.

Bên cạnh còn có khoai tây chiên, có salad cùng đồ uống.

Ngô Củ cảm thấy một phần này tuyệt đối đủ ăn, dù sao hamburger tương đối mau no.

Nhân thịt bò bằm chiên, còn có phô mai lá, những thứ này đều là đồ ăn mau no.

Tề Hầu kể xong, hỏi.

"Nhị ca ăn cái gì?"

Ngô Củ nói:

"Cơm phần tại nhà ăn."

Tề Hầu nói:

"A, Nhị ca càng đáng thương hơn.

Cơm phần tại nhà ăn công ty đồ ăn rất ít."

Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ càng muốn té xỉu.

Bởi vì mỗi lần Tề Hầu đến công ty ăn cơm, bác gái phát cơm đều sẽ cho hắn gấp ba phân lượng người khác, cái khay đựng cơ hồ không chỗ trống cao có ngọn.

Bác gái là fan cứng của Tề Hầu.

Nhưng mà, Tề Hầu còn cảm thấy lượng ít là sao?

Hai người tùy tiện trò chuyện, Ngô Củ nói:

"Chừng nào thì quay xong?"

Tề Hầu nói:

"Không biết, cũng rất nhanh thôi."

Ngô Củ nói:

"Tôi cũng sắp xong việc, lái xe đi đón cậu."

Tề Hầu liền cười híp mắt nói:

"Nhị ca thật chu đáo."

Ngô Củ nghĩ thầm mình là người bạn trai rất săn sóc, rất cưng chiều Tiểu Bạch, làm sao có khả năng không chu đáo.

Hai người trò chuyện, Tề Hầu đột nhiên nói:

"Tôi nhìn thấy người quen cũ."

Ngô Củ còn tưởng rằng hắn nói ai, kết quả là nghe Tề Hầu nói:

"Là Khương Chử."

Ngô Củ nghĩ thầm.

Thực sự là oan gia ngõ hẹp, Khương Chử đến đó làm gì?

Quả nhiên là Khương Chử.

Khương Chử vô cùng kín đáo, một mình đến nhà hàng.

Đến đây cũng bằng xe taxi phổ thông, xuống xe cũng không có vệ sĩ đi cùng.

Một mình hắn đi vào nhà hàng, cũng không có lên lầu vào phòng riêng, tiến vào tiệm cà phê dưới lầu.

Tề Hầu cúi đầu, tiện tay lấy một quyển tạp chí che khuất mặt của mình.

Khương Chử đi vào trực tiếp ngồi xuống, vừa vặn đưa lưng về phía Tề Hầu, không có nhìn thấy Tề Hầu.

Tề Hầu lập tức ngắt trò chuyện điện thoại, hai người đổi thành liên lạc qua tin nhắn.

Khương Chử ngồi xuống, tựa hồ chờ người, liên tiếp nhìn đồng hồ.

Một lát sau, liền thấy có người đi vào, cũng là người quen.

Dịch Nha!

Dịch Nha cũng đi vào tiệm cà phê, sau khi nhìn chung quanh một chút, liền thấy Khương Chử, lập tức cất bước đi tới.

Tề Hầu một trận kinh ngạc.

Dịch Nha xuất hiện nơi này, hơn nữa Dịch Nha đi tìm Khương Chử.

Đôi mắt Tề Hầu chuyển động, lén lút giơ điện thoại di động lên chụp hình.

Tuy rằng chất lượng hình ảnh không tốt, nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra hai người kia.

Dịch Nha đi tới, ngồi ở đối diện Khương Chử.

Khương Chử thấp giọng nói:

"Em họ tốt của tôi không phát hiện cậu tới đây chứ?"

Dịch Nha nhàn nhạt nói:

"Hắn ngày hôm nay có cuộc họp thảo luận hợp đồng, đang bận.

Tôi nói không khỏe, liền rời đi trước."

Khương Chử cười, nói:

"Có mặt đẹp chính là tốt số đó.

Nhìn ra được em họ tốt của tôi rất thích cậu.

Được rồi, không nói nhảm, có mang hình ảnh đến không?"

Dịch Nha không nói gì, chỉ là đem điện thoại di động mở ra, để lên bàn cho Khương Chử xem.

Khương Chử vừa nhìn thấy, đôi mắt liền sáng lên, vội cầm lên xem, nói:

"Tốt tốt tốt! Hiện tại tôi nắm được nhược điểm của Thấp Bằng rồi, xem bọn họ còn có thể đem tôi đá ra ngoài công ty được không.

Có cái này là có thể uy hiếp Thấp Bằng.

Tôi chính là chủ Khương gia!"

Dịch Nha thái độ vẫn cứ rất lạnh nhạt, liền lẳng lặng ngồi ở đối diện Khương Chử, không có biểu tình khác.

Khương Chử nói xong, liền nở nụ cười, nói:

"Không nghĩ tới cậu hầu hạ đàn ông cũng được.

Chờ việc này xong, giết chết những lão già kia, cậu là công thần.

Lúc đó cậu đến bên cạnh tôi làm việc, cũng hầu hạ tôi, cậu nói được không?"

Dịch Nha biểu tình vẫn cứ rất lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Khương Chử, không có cảm xúc, chỉ nói:

"Vâng, tiên sinh."

Khương Chử vừa nghe, cười ha ha lên, nói:

"Thật ngoan, tựa như một con chó."

Ngô Củ vốn định xong việc lái xe đi đón Tề Hầu về nhà, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy.

Khương Chử lén lút hẹn Dịch Nha đến gặp mặt.

Ngô Củ suy nghĩ một chút, nhanh chóng lái xe đi đón Tề Hầu.

Vừa vặn buổi chiều chỉ quay một giờ đồng hồ liền kết thúc.

Tề Hầu lập tức đi cùng Ngô Củ.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, làm sao bây giờ.

Khương Chử nhất định là muốn phá hoại hội nghị vào thứ hai.

Khương Chử cùng Dịch Nha gặp mặt, thời điểm đó nói không chừng Khương Chử dùng chiêu hồi mã thương."

Ngô Củ híp mắt:

"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tôi có biện pháp."

Tề Hầu không biết biện pháp là gì.

Ngô Củ xe lái đến công ty Khương gia.

Hai người cũng không có xuống xe, mà ở bãi đậu xe chờ đợi.

Không bao lâu một chiếc màu đen vào bãi đậu xe.

Bên cạnh Thấp Bằng không có vệ sĩ, cũng không có trợ lý hay thư ký, chỉ một mình.

Hắn xuống xe, đang khóa cửa xe.

Ngô Củ nhanh chóng nói:

"Đi, chúng ta đi nói chuyện cùng Thấp Bằng."

Hai người liền xuống xe.

Thấp Bằng khóa cửa xe xong, muốn vào công ty, vừa quay đầu lại đã kinh ngạc nói:

"Ngô tổng? Lữ tiên sinh."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Khương tiên sinh."

Thấp Bằng không nghĩ tới bọn họ tới đây.

"Hai vị tại sao tới, là có chuyện quan trọng gì sao? Còn tự mình đến một chuyến."

Ngô Củ chỉ là cười liếc mắt nhìn Thấp Bằng, tựa hồ đang tìm tòi cái gì, nói:

"Khương tiên sinh, trợ lý của ngài đâu?"

Thấp Bằng sững sờ, nói:

"Ngô tiên sinh nói là Tiểu Dịch? Ngài tìm hắn có việc sao? Tiểu Dịch ngày hôm nay không khỏe, tôi cho hắn nghỉ, về nhà trước rồi."

Quả thật là tối hôm qua hắn rất thô lỗ, Dịch Nha là lần đầu tiên, đã bị thương.

Sáng nay sắc mặt Dịch Nha không quá tốt, hắn liền để Dịch Nha đi về trước.

Ngô Củ cười nói:

"Về nhà, tôi thấy không phải?"

Thấp Bằng nghe tới chỗ này, thấy có chút kỳ quái, hỏi:

"Ngô tiên sinh, ngài nói lời này là có ý gì?"

Ngô Củ nói:

"Khương tiên sinh là người thông minh."

Ngô Củ nói Tề Hầu đem điện thoại di động ra, cho Thấp Bằng xem hình.

Thấp Bằng vừa nhìn thấy hình liền ngây ngẩn cả người.

Bức hình là chụp vào ngày hôm nay, mặt trên có biểu hiện thời gian, nhân vật trong ảnh chính là Dịch Nha cùng Khương Chử.

Hai người ngồi cùng một chỗ, Khương Chử cười đặc biệt vui vẻ.

Thấp Bằng nói:

"Chuyện này...!Sao có khả năng?"

Ngô Củ nói:

"Chúng ta là quan hệ liên minh cùng có lợi, bởi vậy tôi mới đến nhắc nhở Khương tiên sinh một chút.

Hi vọng Khương tiên sinh ngài chú ý hơn."

Ngô Củ nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, quay người đi trở lại xe.

Tề Hầu cùng Ngô Củ ngồi vào trong xe, Tề Hầu hỏi:

"Nhị ca, chỉ nói như vậy thôi? Như vậy có được không?"

Ngô Củ nói:

"Thấp Bằng cũng không ngốc, hắn thông minh đó, đương nhiên là được rồi, nhiều lời cũng không có ích gì."

Đêm xuống, và bởi vì là cuối tuần công ty không làm việc.

Dịch Nha từ bên ngoài đi vào, động tác của hắn rất chậm.

Hắn mặc âu phục trắng, tay cầm cái cặp, chậm rãi đi vào văn phòng.

Sắc mặt của hắn có chút uể oải, ánh mắt xa xôi nhìn chăm chú vào thang máy, chờ thang máy đến đi vào, rất đã lên lầu.

Dịch Nha ra khỏi thang máy, liền đi đến chỗ làm việc của mình.

Hắn đem cặp ném qua một bên, sau đó cởi áo khoác cũng ném qua một bên.

Khi hắn đang tiếp tục cởi ca ra vát, đột nhiên giật mình.

Trong bóng tối tựa hồ có người ngồi ở trước bàn làm việc của hắn.

Người kia thân hình cao lớn, ngồi ngược nguồn sáng thấy không rõ mặt.

HunhHn Còn chưa mở đèn, chỉ có thể cảm giác được uy nghiêm áp bức đáng sợ.

Dịch Nha vội vàng mở đèn.

Có ánh sáng, Dịch Nha mới nhìn rõ ràng là Khương Thấp Bằng.

Dịch Nha kinh ngạc nói:

"Tiên sinh, đã trễ thế này...!Ngài còn ở công ty?"

Thấp Bằng ngồi ở vị trí của Dịch Nha, không hề trả lời, chỉ là nhìn chăm chú vào Dịch Nha, nói:

"Ban ngày cậu đã đi đâu?"

Dịch Nha càng lấy làm kinh hãi, ánh mắt hiếm thấy có chút bất ổn, hàm răng cũng bắt đầu run lên.

Qua mấy giây hắn mới dần dần ổn định lại, hắn tựa hồ ra quyết định trọng đại gì, lập tức cúi đầu, nhàn nhạt nói:

"Tiên sinh, Khương Chử tiên sinh muốn mời ngài uống trà."

Thấp Bằng chỉ nhìn chằm chằm hắn, nhàn nhạt nói một tiếng:

"Khương Chử."

Qua một hồi lâu, Thấp Bằng mới nói tiếp.

"Uống trà thì không cần.

Cậu không phải truyền lời cho anh ta sao? Cậu nói đi."

Dịch Nha hô hấp nhất thời có chút gấp gáp, ánh mắt lại bắt đầu bất ổn, có chút gian nan nói:

"Khương Chử nghe nói về hội nghị..."

Thấp Bằng lập tức cắt lời hắn, nói:

"Nghe ai nói?"

Dịch Nha cúi đầu, cổ họng lăn lộn đến mấy lần, càng là gian nan, giọng có chút nghẹn, không có lập tức nói chuyện.

Thấp Bằng lại hỏi.

"Tôi hỏi cậu, là nghe ai nói ?"

Dịch Nha rốt cục thấp giọng nói:

"Tôi..."

Thấp Bằng nở nụ cười không rõ ý nghĩa, nói:

"Cậu có thể nói tiếp."

Dịch Nha nói tiếp:

"Khương Chử trong tay có nhược điểm của tiên sinh...!Ảnh xấu hổ của ngài.

Trong buổi họp cấp cao, nếu như muốn hủy tư cách người đứng đầu công ty, nhất định phải toàn bộ phiếu thông qua.

Nếu như có một người phản đối, vậy liền sẽ không có hiệu lực.

Bởi vậy Khương Chử muốn tiên sinh phản đối, không thì...!Nếu không..."

Dịch Nha nói tới chỗ này, không tiếp tục nói, giọng càng nhỏ.

Thấp Bằng nói:

"Không thì làm sao? Đem ảnh xấu hổ của tôi cùng cậu phát tán ra ngoài?"

Dịch Nha run run một chút, nhắm mắt lại, nói:

"Khương Chử sẽ đem ảnh xấu hổ của tiên sinh...!công bố trong buổi họp."

Thấp Bằng nói:

"Tôi có cơ hội lựa chọn ?"

Dịch Nha không lên tiếng.

Thấp Bằng còn nói:

"Tôi nghĩ cậu là trợ lý của tôi, không nghĩ tới cậu lại bán mạng cho Khương Chử đến mức độ này."

Dịch Nha ngẩng đầu lên, nhìn Thấp Bằng, nói:

"Tôi..."

Hắn nói tới chỗ này, không tiếp tục nói, liền cúi đầu.

Thấp Bằng nói:

"Được, trên tay các người có nhược điểm của tôi, tôi có thể đồng ý ra phiếu phủ quyết.

Thế nhưng...!bây giờ lại đây, hầu hạ tôi."

Ánh mắt Dịch Nha lộ chấn động, mím mím môi.

Thấp Bằng giọng lãnh khốc lập lại lần nữa :

"Lại đây, tôi không muốn nói lần thứ ba."

Dịch Nha cúi đầu, giọng nhàn nhạt, không nhìn thấy biểu tình, nói:

"Vâng, tiên sinh."

Công ty Khương gia tổ chức hội nghị, tham dự là những người cấp cao.

Cao Hề, Quốc Ý Trọng sớm đã liên lạc những cổ đông lãnh đạo công ty Khương gia.

Mọi người đều nhất trí biểu quyết theo ý Cao Hề.

Chỉ cần bỏ phiếu xong, Khương Chử liền không còn là chủ Khương gia.

Khương Chử đắc tội người tương đối nhiều, hơn nữa hiện tại chúng bạn xa lánh.

Những người có quyền biểu quyết trong công ty cũng không muốn hắn phá huỷ công ty, vì vậy toàn bộ đều đồng ý chọn chủ mới.

Hơn nữa người chủ mới này nói trắng ra là một diễn viên, cũng không có thế lực, cứ như vậy có thể chính là con rối trong tay bọn họ.

Sau này công ty Khương gia chính là bọn họ định đoạt.

Mọi người tự nhiên đồng ý nâng đỡ chủ mới rồi.

Bọn họ cũng không biết bọn họ nâng đỡ không phải một con mèo con, mà là một con hổ ăn thịt.

Hơn nữa con hổ tham ăn với dạ dày không đáy, xưa nay ăn không bao giờ thấy đủ.

Thứ hai, Ngô Củ cố ý dậy sớm, chuẩn bị trang phục cho Tề Hầu.

Âu phục màu đen, tóc tai chải chuốt gọn gàng, tất cả đều vuốt lên, lộ ra trán trơn bóng.

Diện mạo sắc sảo thoạt nhìn vừa đẹp vừa sang.

Tề Hầu vốn đẹp trai, trang điểm một chút thì càng là suất chúng vô biên, có một loại khí chất quý tộc.

Tề Hầu soi gương xem chính mình.

Âu phục rất vừa vặn, đương nhiên cũng có chút bó tay bó chân, ngồi xuống nhất định phải mở nút áo khoác, bằng không sẽ rất bó.

Bên trong là áo sơ mi cắt may khéo léo, tôn lên dáng người cao to mạnh mẽ của hắn.

Chỉ là Tề Hầu không thích mặc bó sát người như thế.

Hắn cảm giác không thở nổi, kỳ quái nhìn gương xoay tới xoay lui.

Ngô Củ sắp bị vẻ đẹp của hắn làm chói mù mắt, nhanh chóng kéo người lại, nói:

"Đừng soi gương nữa, mau tới ăn điểm tâm, một chốc còn phải ra chiến trường."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Cái này tính là chiến trường gì?"

Hắn nói liền bắt đầu đi ăn điểm tâm.

Ngô Củ nói:

"Tôi khuyên cậu ăn ít thôi, một chốc âu phục bó chết cậu."

Tề Hầu vừa nghe, nhất thời một mặt oan ức, nói:

"Nhị ca thật là độc ác."

Ngô Củ cười.

Không phải là bởi vì Tề Hầu biểu tình oan ức, mà là bởi vì tưởng tượng hắn là nam diễn viên đầu tiên bị âu phục bó chết.

Hai người ăn điểm tâm xong, Ngô Củ tự mình lái xe đưa Tề Hầu đi công ty Khương gia.

Ngày hôm nay Ngô Củ dự định hộ tống toàn bộ hành trình.

Rất thuận lợi đến công ty, Thấp Bằng ở dưới lầu đón bọn họ.

Sắc mặt Thấp Bằng hơi có chút không tốt, đáy mắt đều là màu đen.

Bọn họ vào thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất.

Ngô Củ nói:

"Khương tiên sinh, ngài không có chuyện gì chứ?"

Thấp Bằng gật gật đầu, nói:

"Không có chuyện gì, chỉ là gần đây bận quá, mệt một chút."

Mọi người rất nhanh đã đến phòng hội nghị.

Không có trực tiếp đi vào, mà là đến phòng nghỉ bên cạnh.

Thấp Bằng để bọn họ ngồi xuống trước, nói:

"Hội nghị còn chưa có bắt đầu, hai vị trước tiên nghỉ ngơi một hồi."

Hắn nói, cửa bị đẩy ra, Dịch Nha bưng trà từ bên ngoài tiến vào.

Đem trà đặt lên bàn, hắn nói:

"Ngô tiên sinh, Lữ tiên sinh, mời dùng trà."

Ngô Củ cười híp mắt nhìn Dịch Nha.

Dịch Nha cũng có mấy phần tiều tụy, khóe miệng bị rách, thoạt nhìn đúng là tình nóng như lửa.

Dịch Nha bị Ngô Củ cười híp mắt nhìn chằm chằm, có chút không tự nhiên, rất nhanh liền lui sang một bên.

Không bao lâu, Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng cũng tiến vào xác nhận một chút.

Cao Hề nói:

"Tôi đã sớm liên hệ với những người khác.

Mọi người nhất trí thông qua, hẳn là không có bất kỳ khó khăn nào, các vị yên tâm."

Ngô Củ cười nói:

"Thực sự là cảm ơn Cao tiên sinh đã vất vã."

Cao Hề nói:

"Cần phải làm, dù sao cũng là vì lợi ích mọi người."

Mọi người nói một chút, Cao Hề cùng Khương Thấp Bằng liền đi phòng họp ngồi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu ở phòng nghỉ chờ đợi.

Dịch Nha đứng ở một bên, cúi đầu.

Ngô Củ cười híp quan sát Dịch Nha.

Tề Hầu muốn ghen, dù sao Dịch Nha quá đẹp.

Vì vậy Tề Hầu liền duỗi tay tới, trực tiếp bẻ cằm Ngô Củ qua.

Ngô Củ bị chuyển hướng sang phía khác, nói:

"Làm gì vậy?"

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, không nên nhìn người đàn ông khác, tôi sẽ ghen."

Ngô Củ nghe nhíu mày, nói:

"Vậy nếu như nhìn phụ nữ khác thì sao?"

Tề Hầu vừa nghe, lập tức chụp tới, trực tiếp đem Ngô Củ ôm vào trong ngực, nói:

"Nhị ca cố ý có phải không? Tôi phải ở chỗ này cưỡng hôn Nhị ca."

Tề Hầu nói liền tiến lên, Dịch Nha còn ở bên cạnh, Ngô Củ sợ đến một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói:

"Được rồi được rồi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!"

Tề Hầu lúc này mới cho qua, nói:

"Nhị ca biết sai rồi là tốt."

Ngô Củ bất đắc dĩ lườm một cái, Tề Hầu còn không bỏ ra.

Dịch Nha đứng ở một bên, nhìn hai người kia trong đôi mắt có chút đắng chát.

Hội nghị công ty Khương gia bắt đầu, có người đến mời Ngô Củ cùng Tề Hầu qua.

Trong phòng họp nhiều người, tất cả đều là nhân vật cấp cao trong công ty Khương gia.

Nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu tiến vào, lập tức tất cả đều chú ý, Cao Hề đứng lên giới thiệu.

"Khương Chử mặc dù là chủ công ty Khương gia, thế nhưng từ khi Khương Chử nhậm chức tới nay, công ty Khương gia luôn đi xuống, còn làm ra bê bối.

Khương Chử cùng Khương Văn Hinh khiến công ty Khương gia bị kiện cáo.

Bây giờ công ty Khương gia gặp phải nguy cơ sống còn.

Chúng ta tuy rằng không phải trực hệ Khương gia, thế nhưng cũng vì công ty Khương gia vào sinh ra tử, đối với Khương gia dù sao cũng có tình cảm, tuyệt đối không thể nhìn Khương gia hủy ở trong tay Khương Chử.

Bởi vậy tôi đề nghị huỷ bỏ địa vị chủ nhân công ty Khương gia của Khương Chử, mời các vị bỏ phiếu biểu quyết."

Cao Hề vừa nói như thế, mọi người ồn ào lên.

Bởi vì tất cả mọi người đã bàn bạc xong, bởi vậy rất nhiều người đồng tình.

"Đúng đấy, đúng đấy, từ khi Khương Chử nắm quyền công ty Khương gia không có làm chuyện gì tốt."

"Còn bị truyền ra bê bối.

Chúng ta cũng không còn mặt mũi!"

"Hiện tại Khương gia chính là đề tài mua vui cho thiên hạ khi nhàn rỗi.

Thực sự là mặt mũi chúng ta mất sạch!"

"Đúng đúng đúng, Khương Chử cũng không có cống hiến gì cho Khương gia, những năm qua còn làm hao tổn không ít."

"Là nên đổi người rồi!"

Mọi người đang nói, cửa phòng hội nghị lại bị người đẩy ra, một âm thanh hung hăng cất lên:

"Đổi người! ? Chỉ bằng các người!"

Âm thanh kia từ bên ngoài truyền vào, mọi người nhìn thấy Khương Chử bước đến.

Khương Chử hôm nay mặc âu phục láng cón, tóc vuốt keo, phải nói là bóng loáng, mặt mày hung hăng đi vào.

Phía sau hắn là Khương Văn Hinh mặc đầm hở hang, chân mang giày cao chót vót.

Khương Văn Hinh chanh chua nói:

"Đám lão già đáng chết này, chuyện của tôi cùng anh trai liên quan quái gì đến các người, cần các ngươi mồm năm miệng mười sao? ! Anh trai tôi chính là chủ Khương gia, các người chính là chó của Khương gia! Làm một con chó không cố gắng trông nhà, ở đâu chó sủa inh ỏi!"

Khương Văn Hinh nói thực sự khó nghe.

Nơi này đều là người làm việc lâu năm cho công ty Khương gia, mọi người liền bị chọc giận.

Có người nói:

"Khương Văn Hinh! Cô nói cái gì! Đây là công kích người nhà, cô thật không có phẩm chất!"

Khương Văn Hinh cười nói:

"Ái chà chà, phẩm chất? Chỉ bằng những lão già sắp chết các người, muốn bàn luận phẩm chất với tôi! Tôi phi!"

Cao Hề lạnh lùng nói:

"Khương Chử, ngày hôm nay sẽ biểu quyết bỏ phiếu, cậu không cần tham gia, mời cậu đi ra ngoài."

Khương Chử cười lạnh, nói:

"Ngày hôm nay mở hội nghị, không phải là kết tội tôi sao? Tôi ở đây không thể kết tội à? Tôi cố tình muốn ngồi ở chỗ này, xem xem các người có phải là có thể thông qua toàn bộ phiếu!"

"Roẹt!"

Khương Chử nói, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Khương Văn Hinh trực tiếp ngồi ở trên đùi Khương Chử.

Mọi người cau mày.

Cao Hề trừng mắt nhìn hai người kia, nói:

"Chư vị, chúng ta tiếp tục bỏ phiếu."

Rất nhanh bỏ phiếu bắt đầu.

Trước mặt mọi người có hai cái nút bấm, biểu quyết tại chỗ.

Bởi vì lời nói thái độ của Khương Chử và Khương Văn Hinh mới rồi, mọi người biểu quyết đều rất nhanh, chính là muốn cho Khương Chử mất mặt.

Lập tức tất cả đều nhấn nút thông qua.

Mọi người dồn dập ấn xuống nút lệnh thông qua, trên màn hình lớn sắp đến trăm phần trăm, đột nhiên dừng, bởi vì có người vẫn chưa có ấn nút.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người này, dĩ nhiên là Thấp Bằng!

Thấp Bằng ngồi im, không giơ tay ấn nút biểu quyết.

Ánh mắt nhàn nhạt, không biết hắn đang suy nghĩ gì, thật giống nhập định.

Người bên cạnh nhanh chóng gọi hắn, thế nhưng Thấp Bằng giống không nghe thấy.

Trong phòng hội nghị lâm vào vắng lặng tĩnh mịch, tất cả mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Khương Chử bắt đầu cười ha hả, cười to nói:

"Hay lắm hay lắm! Thực sự là một trò cười! Các người chưa thông qua trăm phần trăm! Sao đây?! Hiện tại như thế nào!? Trợn to mắt nhìn đi! Thấp Bằng là em trai tôi, làm sao có khả năng thông đồng làm bậy cùng các người! ! !"

Khương Văn Hinh cũng cười ha hả, nói:

"Nhìn một đám sắc mặt nhăn nhó, ai ui thật là buồn cười.

Ha ha ha! Làm tôi cười chết rồi! ! Sao vậy, toàn bộ phiếu không thông qua! Không thông qua! Có bản lĩnh các người thông qua đi!"

Mọi người càng giật mình nhìn Thấp Bằng.

Cao Hề bối rối, nói:

"Thấp Bằng! Cậu đang làm gì vậy? Cậu bỏ phiếu đi! Nhanh ấn nút biểu quyết!"

Tất cả mọi người có chút hốt hoảng.

Mọi người đã ấn nút đồng ý, lẽ nào Thấp Bằng đã bị Khương Chử lôi kéo?

Nếu như Thấp Bằng phủ quyết, như vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Kết quả cuối cùng có một phiếu phủ quyết, Khương Chử vẫn là chủ Khương gia, vẫn nắm quyền cao nhất công ty.

Như vậy những người bỏ phiếu thông qua có kết cục gì, còn không bị Khương Chử hại chết?

Mọi người đều toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Thấp Bằng, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Ngô Củ cùng Tề Hầu ung dung ngồi ở trên ghế, cũng không lo lắng.

Tề Hầu còn đang đấu tranh cùng áo sơ mi của chính mình.

Hắn ăn điểm tâm nhiều, thực sự bị áo bó rất sát.

Bởi vì Thấp Bằng vẫn luôn không nhúc nhích, Khương Chử liền thúc giục.

"Chớ do dự, nhanh phủ quyết bọn họ! Để cho những lão già này hết hy vọng!"

Thấp Bằng vẫn cứ không nhúc nhích, chỉ là đột nhiên nói:

"Tiểu Dịch, cậu tới giúp tôi ấn."

Dịch Nha đứng ở phía sau Thấp Bằng, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khương Chử cùng Khương Văn Hinh.

Khương Chử vừa nghe Thấp Bằng nói lời này càng thêm yên tâm, cười ha ha, cười sắp đau sốc hông.

Khương Chử nói:

"Đám lão già các người không biết rồi! Trợ lý Thấp Bằng là người của tôi! Tôi đã sớm biết các người ngày hôm nay muốn chơi trò mờ ám! Chỉ bằng các người cũng muốn đem tôi đẩy khỏi vị trí! Các người nằm mơ đi!"

Hắn vừa nói như thế, mọi người giật mình nhìn về phía Dịch Nha.

Dịch Nha dưới ánh mắt mọi người, lướt qua Thấp Bằng, đi tới ấn cái nút trên bàn.

Trong tiếng cười Khương Chử, bàn tay Dịch Nha để lên nút đồng ý.

Khương Chử còn cười to, tựa hồ căn bản không nhìn ra có cái gì không đúng.

Khương Văn Hinh hét lên một tiếng.

"Chuyện gì xảy ra ! ?"

Khương Chử lúc này mới nhận ra Dịch Nha để tay lên nút đồng ý.

"Soạt!"

Khương Chử đứng lên, cái ghế bị đụng ngã, rống to:

"Cậu ngớ ngẩn à! Cậu làm cái gì vậy! Đừng ấn xuống! Cậu ấn sai rồi! Bên kia, cái nút màu đỏ! Không phải màu xanh lục! ! Đó là đồng ý.

Cậu ngớ ngẩn à!"

Khương Chử lớn tiếng mắng, ánh mắt Dịch Nha nhàn nhạt.

Thấp Bằng cũng vẫn cứ ngồi, nói:

"Tiểu Dịch giúp tôi ấn đi.

Cậu ấn cái nào chính là cái đó."

Dịch Nha nói:

"Vâng, tiên sinh."

Hắn nói, bàn tay để lên nút đồng ý.

Khương Chử rống to.

"Thấp Bằng! ! Cậu đừng quên trên tay tôi còn có hình của cậu! ! Cậu muốn tôi đem hình xấu hổ của cậu đưa lên màn ảnh lớn cho mọi người Khương gia nhìn, chiêm ngưỡng à! ! Cậu còn biết xấu hổ hay không ? !"

Thấp Bằng không lên tiếng, ngồi vững vàng.

Vào lúc này Ngô Củ liền cười híp mắt nói:

Cũng không biết người bị nói chuyện xấu hổ có nên bỏ qua thể diện, nếu không sẽ bị người không biết xấu hổ được voi đòi tiên."

Khương Chử mạnh mẽ trừng Ngô Củ, nói:

"Chuyện Khương gia chúng tôi, một người ngoài có quyền gì nói xen vào? !"

Tề Hầu lạnh lùng đứng lên, nói:

"Chuyện Khương gia chúng tôi rất nhanh liền không có quan hệ gì với anh."

Khương Chử nói:

"Thằng con hoang này! ! Có tư cách gì nói như vậy với tao?"

Tề Hầu không có trả lời chỉ là nhíu mày nói:

"Vậy anh hãy mở mắt to ra mà xem chính mình có bằng con hoang không."

Hắn nói xong một chữ cuối cùng, liền nghe Khương Văn Hinh la lên.

"A! !"

Dịch Nha đã ấn xuống, phút chốc trên màn ảnh sáng lên màu xanh lục, toàn bộ phiếu thông qua!

"Quá tốt rồi! ! !"

"Toàn bộ phiếu! !"

"Khương Chử cút đi! !"

"Cút khỏi công ty Khương gia! Cút ra ngoài! Mày mới là người ngoài!"

Trong phòng họp quả thực nổ tung, phút chốc tất cả đều sôi trào lên.

Mọi người hận không thể nhảy dựng lên vỗ tay bảo hay.

Trăm phần trăm phiếu, biểu quyết thông qua, Khương Chử đã không còn là chủ công ty Khương gia.

Khương Chử khó mà tin nổi nhìn tình cảnh này, lập tức rống to.

"Thấp Bằng! Mày dám hại tao! ! Tao muốn cho mày thân bại danh liệt!"

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Mỗi lần đều là câu này, lỗ tai sắp có cái kén."

Khương Chử tức muốn đem ảnh trong di động phát lên màn hình lớn.

Hắn mở kết nối truyền phát tin, kết quả có tập tin hiển thị.

Thế nhưng cũng không phải hình ảnh Thấp Bằng cùng Dịch Nha, mà là bằng chứng tội trạng Khương Chử.

Đủ các loại tội trạng: bao dưỡng tiểu minh tinh, tham ô công quỷ, bê bối cùng Khương Văn Hinh, vân vân...!lung ta lung tung cái gì cũng có.

Khương Chử vừa nhìn, kêu sợ hãi.

"Không đúng! ! Không đúng! Không phải như vậy, rõ ràng không phải cái này! !"

Hắn nói, ánh mắt hung ác nhìn về phía Dịch Nha, nói:

"Mày, đồ đê tiện kia! ! Có phải là mày hay không?! Mày làm! Thằng đê tiện kia! !"

Khương Chử xông lại, vung tay muốn đánh Dịch Nha.

Thấp Bằng vào lúc này rốt cục đứng lên.

"Roẹt!"

"Bốp!"

Khương Chử bị Thấp Bằng một quyền đánh bật ra, căn bản không có đụng tới Dịch Nha.

Khương Chử ngã nhào trên đất, đầu đụng phải chân ghế rất đau.

Hắn che đầu mình, nói:

"Mày! Mày!"

Khương Văn Hinh không nghĩ tới như vậy, sợ hãi rít gào lên.

Dịch Nha rốt cục mỉm cười.

Bản thân hắn đã đẹp, lúc này mỉm cười, đẹp đến không thể nhìn gần, có một loại cảm giác mất hồn mất vía người nhìn.

Khương Chử trợn to mắt nhìn Dịch Nha cười, nói:

"Tao là ân nhân của mày! Lẽ nào mày quên mất! Mày chính là ân đền oán trả sao? !"

"Ân nhân?"

Dịch Nha cười lớn, nói:

"Mày cho rằng tao ngốc ? Mày là kẻ thù của tao.

Mày có biết tao đã chờ đợi ngày đem mày đá ra khỏi Khương gia, đem mày từ vị trí cao kéo xuống, bao lâu rồi không?"

"Mày...!mày! !"

Khương Chử nói không ra lời.

Dịch Nha dùng biểu tình đẹp nói:

"Tao hận không thể đâm mù con mắt của mày! Nhưng tao đột nhiên cảm thấy nếu như chỉ là làm mù con mắt của mày thực sự lợi cho mày quá rồi.

Biện pháp tốt nhất chính là cho mày không còn gì cả.

Tao muốn mày nhìn thấy mình không còn gì cả!"

Khương Chử run cầm cập, trừng màn ảnh lớn cho kết quả biểu quyết thông qua, đã không biết nói cái gì cho phải.

Khương Văn Hinh trực tiếp bị doạ té xỉu ngã trên mặt đất.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Tốt, toàn bộ phiếu thông qua, vậy bây giờ chọn người chủ mới cho Khương gia đi?"

Vừa nãy khi bỏ phiếu thực sự là quá kinh tâm động phách.

Bởi vậy hiện tại bắt đầu tuyển chọn chủ mới, tất cả mọi người tốc chiến tốc thắng, ngay lập tức liền chọn Lữ Bạch.

Khương Chử kêu to.

"Không! Tôi mới là chủ Khương gia! Hắn chỉ là một đứa con hoang không danh phận! Không! Tôi là chủ! Tôi là chủ!"

Bất quá không quản Khương Chử la to thế nào, cũng không có cách đảo ngược tình thế.

Tề Hầu cười híp mắt đứng lên, ung dung cài nút áo vét, lập tức phủi âu phục, nói:

"Cám ơn sự ủng hộ của các vị.

Tuy rằng các vị đều chọn tôi làm chủ, bất quá tôi không có biết nhiều, cũng không có kinh nghiệm gì, còn nhờ các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn mới được.

Sau này có cái gì làm không đúng, mọi người đừng ngại góp ý."

Tề Hầu nói chuyện rất lễ độ.

Loại lời nói khách sáo Tề Hầu rất giỏi.

Những người ở đây luôn nghe Khương Chử gọi mình là lão già đáng chết nọ này nọ, bây giờ lại nghe Tề Hầu nói êm tai đương nhiên cảm thấy Tề Hầu tốt hơn nhiều.

Không có so sánh liền không có thương tổn.

Khương Chử còn muốn hô to, Tề Hầu đã cười nói:

"Khương Chử mặc dù là anh trai tôi, nhưng tham ô công quỹ.

Tôi là người mới lên thay cũng không tiện giải quyết chuyện này theo ý kiến cá nhân, hay là nhờ pháp luật giải quyết đi."

"Không! Không được! !"

Khương Chử hô to.

Tề Hầu phất phất tay, có bảo vệ lập tức xông tới đem Khương Chử không ngừng hô to cùng Khương Văn Hinh ngất xỉu lôi đi ra ngoài.

Phòng hội nghị rốt cục khôi phục yên tĩnh.

Truyện Chữ Hay