Giờ Dần chuyển sang giờ Mão là khoảng - giờ sáng lúc này sắc trời đã sáng lên.
Bên ngoài Hổ Bí Quân cũng đã dậy, bắt đầu thu dọn đồ vật. Cũng là giờ chuẩn bị nấu cơm, ăn xong bọn họ tiếp tục hướng Cử quốc đi tới.
Thiệu Hốt đau đầu muốn chết, nghe bên ngoài âm thanh bước chân chỉnh tề, từng đợt từng đợt truyền vào lỗ tai, cảm giác đau đầu sắp vỡ ra, cơ hồ muốn phát hỏa.
"Ôi....."
Thiệu Hốt rên nột tiếng, dùng sức cọ cọ, còn tưởng rằng cọ trên chăn, nhưng cảm giác thấy cái gì nóng hầm hập, thật sự kỳ quái.
Hắn cau mày liền tỉnh lại. Vừa mở mắt, mơ mơ màng màng thế nhưng thấy được một gương mặt, hắn sợ tới mức hô lên.
"A!!"
Bởi vì hắn lúc trước là kiếm khách, kiếm luôn không rời thân, lập tức duỗi tay sờ bên hông, muốn rút kiếm. Kết quả tay sờ soạng một khoảng không.
Trong nháy mắt, Thiệu Hốt nghe được người kia nói:
"Trung Thứ tử tỉnh?"
Thiệu Hốt nhìn kỹ, lúc này mới thấy rõ ràng, thế nhưng là Đông Quách Nha.
"Răng Nhọn!?"
Thiệu Hốt liền tỉnh, xoa xoa cái trán đau vì say rượu, nói:
"Ngươi nằm ở trên giường ta làm cái gì?"
Đông Quách Nha đạm nhiên nhìn hắn một cái, cũng không có đứng dậy. Thiệu Hốt lại suy nghĩ.
Chẳng lẽ Răng Nhọn, chưa từng đi hành quân lần nào cho nên buổi tối sợ ma không thể ngủ một mình?
Hắn đang suy nghĩ, liền nghe Đông Quách Nha nói:
"Trung Thứ tử còn hỏi ta làm cái gì? Xin Trung Thứ tử trước tiên đem chân dịch ra."
Thiệu Hốt vừa nghe, sửng sốt một chút, ngay sau đó trừng mắt, tức khắc trên mặt liền đỏ. Hắn thế nhưng đang gác một chân lên eo Đông Quách Nha, trách không được Đông Quách Nha không thể đứng dậy được. Mà hắn vừa rồi còn hỏi Đông Quách Nha làm cái gì ngủ ở trên giường của hắn, tức khắc xấu hổ cảm thấy thẹn vạn phần.
Thiệu Hốt vội vàng đứng dậy, xoa cái trán. Đêm qua uống rượu sau đó náo loạn, từng đoạn ký ức đứt quãng ùa vào tâm trí hắn. Tuy rằng không thế nào đầy đủ hết, nhưng chuyện ôm thịt nướng, ôm Đông Quách Nha không buông, còn có mượn rượu làm càn ôm Công tử Củ cũng nhớ một ít...
Mặt Thiệu Hốt đầu tiên là hồng, chuyển trắng, rồi không chỗ dung thân thành xanh lè, cuối cùng đen như đáy nồi cháy.
Đông Quách Nha cũng đứng lên, vội vàng đổi quần áo. Đừng thấy hắn là văn nhân, nhưng thân hình cao lớn. Bởi vì thời gian dài lao động chân tay nên trên người cũng có không ít cơ bắp. Quần áo đêm qua bị Thiệu Hốt làm dính một thân mùi hương thịt nướng phải cởi ra, thay bộ khác sạch sẽ. Hắn thay xong quần áo quay đầu lại nhìn Thiệu Hốt còn đang phát ngốc vì hối hận.
Đông Quách Nha nhàn nhạt nói:
"Trung Thứ tử, không phải Đông Quách lắm miệng. Có lẽ những lời này huynh trưởng của ngươi đã từng nói qua? Mặc kệ Trung Thứ tử có cái tâm tư gì đều nên thu lại đi."
"Thịch thịch!"
Trái tim Thiệu Hốt đột nhiên nhảy dựng, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đông Quách Nha. Bỗng nhiên đứng lên, đem bội kiếm mang lên người, hắn vừa đeo kiếm vừa nói:
"Ngươi đừng lắm miệng là được, ngươi nếu mà lắm miệng......"
Hắn nói còn chưa xong, Đông Quách Nha liền nói:
"Đông Quách không phải người thích gây thị phi, Trung Thứ tử yên tâm. Canh giờ không còn sớm, Trung Thứ tử thay quần áo đi."
Khi trời sáng ngời, Ngô Củ cũng tỉnh. Tất nhiên Ngô Củ sẽ không cùng Tề Hầu ngủ chung giường. Thứ nhất không hợp quy tắc, thứ hai cũng không muốn cùng Tề Hầu nằm gần, bằng không chính sẽ mất ngủ.
Ngô Củ ngủ ở trên một cái giường nhỏ đơn giản. Đối với chuyện này Ngô Củ cũng không có yêu cầu gì, cũng không đòi hỏi. Nhưng bởi vì cùng Tề Hầu ở chung một cái lều, khó tránh khỏi có chút bất an, sau nửa đêm mới ngủ thật sự.
Khi vừa mở mắt, Ngô Củ tức khắc hoảng sợ.
Tề Hầu tựa hồ đã sớm tỉnh, đôi mắt như hổ rình mồi đang gắt gao nhìn chằm chằm sang bên này, cũng không biết nhìn bao lâu rồi.
Ngô Củ vội vàng đứng dậy. Tề Hầu lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cười nói:
"Nhị ca ngủ ngon giấc không?"
Ngô Củ ứng phó Tề Hầu, rồi nhanh mặc quần áo. Tề Hầu cười tủm tỉm nhìn Ngô Củ mặc quần áo, cũng mặc vào áo ngoài màu đen, sau đó tự mình đem đầu tóc búi lên.
Tề Hầu tuy rằng quen được người hầu hạ, nhưng khi hắn ở Cử quốc một năm, bên cạnh căn bản không có người hầu hạ. Một thời gian hắn đều là tự tay làm lấy mọi việc, cho nên khi không ai hầu hạ hắn cũng có thể ứng phó.
Hai người tay chân lanh lẹ ăn mặc chỉnh tề. Tử Thanh liền bưng nước ấm tới mời hai người rửa mặt, dùng đồ ăn sáng sau đó đoàn xe lại bắt đầu xuất phát đi Cử quốc.
Tề quốc cùng Cử quốc liền nhau.
Hiện giờ còn ở đầu Xuân Thu, Tề quốc tuy rằng không nhỏ, nhưng diện tích không bằng Tấn quốc, Sở quốc, Ngô quốc, cơ bản tương đương Yên quốc. Chung quanh lại có rất nhiều quốc gia nhỏ Thuần Vu, Di quốc, Dương quốc, Mưu quốc, Đàm Quốc... còn chưa thôn tính. Bá chủ Xuân Thu, kế hoạch cho sự nghiệp to lớn chưa mở ra.
Trước mắt Cử quốc cũng coi như một cường quốc phía Đông. Những quốc gia mặt Đông nếu phát sinh nội loạn, quý tộc không thể ở trong nước, thường đào vong đến Cử quốc tị nạn. Nơi này là một nơi thực tốt để tránh nạn, tỷ như Tề Hầu. Trừ bỏ vị trí địa lý có ưu thế, thực lực Cử quốc cũng lớn là một nhân tố quan trọng nhất.
Ngô Củ tuy rằng biết được lịch sử, nhưng về Cử quốc cũng không biết nhiều. Nhưng từ khi biết mình phải đi sứ Cử quốc, Ngô Củ cũng làm một ít chuẩn bị. Đầu tiên là học chữ, Ngô Củ muốn đọc một ít tư liệu lịch sử được ghi lại.
Cử quốc tuy rằng được Chu Thiên tử phong, là quốc gia Tử tước, nhưng kỳ thật là người Đông Di (Hoa Hạ).
Văn hóa Tề Lỗ cùng Chu cũng không có ảnh hưởng đến Cử quốc. Người Cử quốc có văn hóa riêng, lễ nghi ở Cử quốc không giống Trung Nguyên. Quốc quân qua đời cũng không có thụy hào. Người quý tộc gọi tên họ trực tiếp không theo thị. Ví dụ như người nắm quyền Cử quốc hiện tại họ Tư Dư, tên Phục, cho nên gọi là Tư Dư Phục.
Tư Dư Phục là Quốc quân thứ mười ba của Cử quốc. Hắn cũng có đam mê như hầu hết các quốc quân, cũng như Tề Hầu vậy. Nhưng Tư Dư Phục không thích săn thú, cũng không thích uống rượu, hắn thích bảo ngọc.
Ngoài thích ngọc, Tư Dư Phục cũng thích ngựa chiến (như mấy tỷ phú hiện đại thích siêu xe). Đối với mấy đồ vật này, hắn như si như cuồng.
Ngô Củ vì đi sứ phải tìm hiểu không ít, cố ý mang theo không ít bảo ngọc, còn có bảo mã, muốn gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Đoàn xe đi liên tiếp vài ngày, rốt cuộc từ Tề quốc tới Cử quốc. Ở biên giới, Cử quốc còn cố ý phái Đặc sứ tới đón tiếp, bất quá đội ngũ nghênh đón không phải lớn.
Đâu chỉ không lớn một đội này chỉ có hai chiếc xe diêu, tính cả kỵ nô cùng mã phu, tổng cộng chỉ sáu người.
Đặc sứ nghênh đón cũng không xuống xe, liền đứng ở phía trên, vòng tay một chút, cười nói với Ngô Củ.
"Tại hạ phụng mệnh Cử Công tới đón tiếp Tề Công tử đại giá!"
Cử quốc tuy rằng là Chu Thiên Tử phong Tử tước, theo lý mà nói chỉ có thể gọi Cử Tử, không thể gọi Cử Công, nhưng thời đại này quyền lợi Chu Thiên tử đã bắt đầu yếu bớt. Nghe cách xưng hô của các quân chủ là có thể nhìn ra được. Mọi người đều xưng là Công, Tề Hầu cũng có thể gọi là Tề Công, Cử Tử cũng có thể gọi là Cử Công, nếu khách khí một ít đều kêu như thế.
Giọng Đặc sứ to lớn vang dội, nhưng trên mặt không hề có thành ý, làm lễ cũng thập phần chậm trễ.
Ngô Củ lại từ trên xe xuống dưới, cười chắp tay hành lễ đối với Đặc sứ Cử Quốc đứng trên xe.
"Làm phiền Đặc sứ, Củ hướng Cử Công vấn an."
Đặc sứ lại chắp tay, nhưng vẫn không để ý, nói:
"Tề Công tử mời lên xe, tại hạ xin dẫn đường cho Tề Công tử."
Ngô Củ cười cười, vẫn cứ khiêm tốn hữu lễ, nói:
"Làm phiền Đặc sứ."
Nói xong Ngô Củ xoay người lên xe.
Thái độ của Đặc sứ làm Tử Thanh thấy bất bình quá đi, thì đừng nói là Thiệu Hốt cùng Công Tôn Thấp Bằng.
Công tử Củ tốt xấu gì cũng là Công tử của Tề quốc, nhưng ở trong mắt Cử Tử, chỉ sợ là thua một quan viên bình thường. Cho nên Cử Tử nghe nói Công tử Củ đi sứ cũng không để ý lắm, chỉ là phái một Đặc sứ trên danh nghĩa lại đây đón.
Đặc sứ nào biết Tề Hầu giờ phút này cũng ngồi ngay ngắn ở trên xe, đem thái độ của hắn nhìn rõ ràng.
Lúc này vui mừng nhất chính là Công tử Nguyên. Dọc theo đường đi hắn ghi hận trong lòng. Dù sao hắn cũng là Công tử trên vạn người, nói không chừng về sau là trữ quân. Nhưng bởi vì Công tử Củ, hắn phải quỳ gối trước nhiều người, còn bị Tề Hầu làm lơ, quả thực là mất mặt đến trong xương cốt, sao có thể không ghi hận.
Công tử Nguyên thấy Đặc sứ đối với Công tử Củ thất lễ trong lòng tức khắc đắc ý lên. Chuyện đi sứ này nếu là thất bại, xem Công tử Củ còn càn rỡ được không.
Ngô Củ lên xe. Tề Hầu ngồi ở trong xe nhìn thoáng qua. Trong lòng hắn kỳ thật đối với sự bình tĩnh của người này cũng có vài phần khâm phục. Người này đối với việc bị người khác coi khinh cũng không tức giận. Loại đạm nhiên này cũng là một năng lực không thể khinh thường.
Xa giá theo xe diêu của Đặc sứ chậm rãi tiến vào Cử Thành. Quan viên phụ trách dàn xếp dịch quán bên trong thành chạy nhanh ra nghênh đón, lại nhìn giống như nghênh đón Đặc sứ hơn.
Dịch quán cũng có chút đơn sơ, phòng cũng không phải nhiều.
Thời gian gấp gáp, đến chính Ngọ, Cử Tử liền cho mời Công tử Củ vào Cử cung. Trên danh nghĩa chào đón, kỳ thật là gấp đến không chờ nổi muốn nhìn xem lễ vật.
Tề Hầu ở Cử quốc tị nạn một năm. Cử Tử đã gặp qua Tề Hầu, theo lý mà nói Tề Hầu không nên tiến cung. Bất quá nói đến cùng Tề Hầu bản tính đa nghi, để Công tử Củ cùng Quốc quân Cử quốc mặt đối mặt nói chuyện với nhau, Tề Hầu không yên tâm.
Tề Hầu giả dạng một chút, thoạt nhìn như một tùy tùng, giúp Ngô Củ ôm bội kiếm, cũng đi cùng Ngô Củ vào Cử cung.
Thời này người mang kiếm tiến cung nếu không bị ngăn cản cũng không cần bỏ xuống. Tề Hầu ôm bội kiếm cúi đầu. Tuy rằng hắn thân hình cao lớn, nhưng nhìn thật giống mấy người hầu, cũng không ai để ý.
Ngô Củ, Công Tôn Thấp Bằng, Thiệu Hốt, Đông Quách Nha vào Cử cung, không có Công tử Nguyên. Tề Hầu muốn Công tử Nguyên lưu lại dịch quán. Công tử Nguyên tức khắc cảm giác lại bị nhục nhã. Mối nhục này, Công tử Nguyên không dám ghi cho Tề Hầu, tất nhiên đổ hết lên đầu Công tử Củ. Hắn phẫn hận trừng mắt nhìn Ngô Củ một cái, lại ở trước mặt Tề Hầu giả ngoan, thành thật đáp ứng.
Ngô Củ lấy thân phận Đại Hành Nhân tiến vào cung.
Cử Tử khoảng bốn mươi mấy tuổi, cũng không có mặc triều phục tiếp kiến sứ thần chư hầu, phục trang tương đối tùy ý. Dáng người bệ vệ, hắn sớm đã ngồi vào vị trí, yêu cầu hai cung nữ trái phải nâng lên. Có lẽ ngồi lâu chân đã tê mỏi.
Cử Tử chưa bao giờ gặp qua Công tử Củ, chỉ nghe nói Công tử Củ là một kẻ bại trận, liền không để ý, cho nên cũng không coi trọng. Nếu không phải biết Công tử Củ mang đến không ít ngọc cùng bảo mã, hắn cũng không nghĩ đón chào.
Cử Tử lười nhác ngồi uống rượu. Bởi vì thời tiết nóng, cung nữ trái phải còn không dừng quạt, cung nữ quỳ gối ân cần đút thức ăn và rượu. Cử Tử nghiễm nhiên đã ăn uống rồi.
Ở các quốc gia đều có một ít nữ quan, Nữ Tửu chính là một trong số đó. Bất quá Nữ Tửu cũng không phải nữ quan đặc chế rượu, kia chẳng qua là một loại mánh lới, kỳ thật là kỹ quan. Họ đều là nữ tử bị bắt từ các quốc gia khác, hoặc là nữ nô lệ. Trong cung Cử quốc, Nữ Tửu cũng có mấy ngàn người.
Ngô Củ dáng người thon gầy, một thân trường bào màu trắng, đầu thúc mào, eo mang ngọc đái. Eo nhỏ bó chặt càng là thon chắc đĩnh bạt, cả người xuất trần thoát tục. Hơn nữa khuôn mặt vốn là không tầm thường, lại có dáng vẻ phong độ, vừa tiến vào trong điện, Cử Tử đang uống rượu tức khắc sáng mắt. Một ngụm rượu ở trong cổ họng, thiếu chút nữa trực tiếp phun ra. Hắn phất tay đẩy Nữ Tửu đưa ly rượu tới.
Nữ Tửu kiều diễm bị bàn tay to đẩy, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Nàng vội vàng thối lui. Hai cung nữ thấy Cử Tử giãy giụa dùng sức, vội vàng duỗi tay dìu hắn. Hai người nghẹn đến mức mặt đỏ, rốt cuộc cũng đem được Cử Tử nâng dậy.
Cử Tử đứng lên, vội vàng đi về phía trước. Bởi vì Cử Tử đã ngồi vào chiếu nên giày cũng đã cởi ra, khi thấy được Ngô Củ, trong nháy mắt kinh diễm mà quên giày. Thiếu chút nữa hắn không có mang giày liền trực tiếp bước đi. Cung nữ vội vàng cầm giày đuổi theo.
Cử Tử vừa để cung nữ mang giày, vừa cẩn thận đánh giá Ngô Củ.
Ngô Củ ở dưới ánh mắt trần trụi của Cử Tử sắc mặt không kinh không sợ, khom người hành lễ, nói:
"Đại Hành Nhân Củ Tề Quốc, bái kiến Cử Công."
Đôi mắt Cử Tử nhìn chằm chằm đến đăm đăm, duỗi tay muốn đỡ Ngô Củ, trong miệng nói:
"Được rồi, Cô nghe nói Công tử muốn tới, nên cố ý bài yến đón chào. Hiện giờ thấy Công tử thật là vô cùng kinh ngạc, tuấn tú lịch sự, khả kính khả kính a!"
Ngô Củ chỉ là thuận thế lui lại, tránh đi tay Cử Tử duỗi ra. Thứ nhất là vì lễ tiết. Nói như thế nào thì Ngô Củ cũng là ngoại thần, mà Cử Tử là người đứng đầu của một nước, tự mình nâng dậy ngoại thần thật sự không đúng lễ nghĩa. Thứ hai cũng là vì ánh mắt Cử Tử quá mức trần trụi. Ngô Củ đời trước cũng không phải người bình thường, cũng biết nhiều, loại ánh mắt này cũng đã gặp qua.
Cử Tử không đụng tới Ngô Củ, chỉ tự mình âm thầm chà xát lòng bàn tay, ân cần cười nói:
"Tới tới, ngồi vào vị trí, ngồi vào vị trí."
Thái độ Cử Tử quá thô lỗ. Trong lúc nhất thời ân cần đầy đủ, thế cho nên hắn căn bản không có chú ý tới phía sau đi theo một Chủ thư mặc y phục đen.
Tề Hầu theo ở phía sau, cúi đầu, ôm bảo kiếm, chỉ là ánh mắt lạnh dùng dư quang nhìn Cử Tử.