Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

chương 1797

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

“Tôi chính là muốn nói – -ưu điểm của phụ nữ Trung Quốc chính là hàm súc cùng ôn nhu.” Trần Lương khiêu khích nói.

“Hàm súc? Ôn nhu?Tôi phải dối trá như vậy làm gì? Hoắc Tương như vậy còn là Hoắc Tương sao?” Hoắc Tương kiêu ngạo lườm Trần Lương.

Cô không phải là một người con gái truyền thống, cũng chưa bao giờ biết hàm súc là cái gì.

Nếu như cô là người phụ nữ có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, vậy thì cô đã không còn đơn thuần là Hoắc Tương nữa rồi.

Hoắc Tương là độc đáo, là người phụ nữ thiên hạ độc nhất vô nhị!

Nếu như Tần Viễn Chu thích người con gái ôn nhu hàm súc, anh cũng sẽ không phải là người đàn ông mà cô yêu.

Tuy hai người bọn họ yêu nhau, nhưng anh không hề hạn chế hành động của cô, cho cô tự do lớn nhất.

Nghe được Hoắc Tương nói, Trần Lương trừng to mắt.

Quả nhiên đây không phải cô gái bình thường.

Mà Tần Viễn Chu dường như không có chút ngoài ý muốn nở nụ cười, trong đó có chút cưng chiều: “Người mình yêu đúng là Hoắc Tương, là cô Chu Du của mình.”

Hoắc Tương lập tức ôm sát Tần Viễn Chu, cho anh một nụ hôn khen thưởng.

Trong lòng Trần Lương có chút chua xót.

“Thông cảm cho người độc thân như mình, muốn ân ái mời quẹo phải, cửa ở bên kia!” Trần Lương bất mãn kháng nghị.

“Cậu cũng nhanh tìm một người đi.” Vẻ mặt Tần Viễn Chu thành khẩn nói.bg-ssp-{height:px}

Anh nhìn thấy Trần Lương đã từng cưỡng hôn Hoắc Tương, biết anh đối với cô cũng có phần tình cảm tương tự. nhưng anh không muốn vạch trần, bọn họ là anh em, anh tin tưởng Trần Lương, cũng mong Trần Luowng sớm bỏ qua.

Anh đã đoạt đi thứ tốt nhất, không thể nhìn Trần Lương cứ mãi cô đơn.

“Cái đó cần phải có vận may.” Trần Lương cười nói.

“Goodluck!” Tần Viễn Chu giơ chén cà phê lên, nho nhã cười với anh.

“Vận may của mình từ sớm đã không có.” Trần Lương thở dài: “Sau khi gặp được vợ cậu.”

Tần Viễn Chu có chút xấu hổ, Hoắc Tương lại hếch mày.

“Em là suy tinh của anh sao?” Hoắc Tương dùng lực giẫm Trần Lương ở dưới bàn.

“Viễn Chu, sao cậu có thể chịu được người phụ nữ thô lỗ như thế?” Trần Lương phản ứng nhanh nhẹn mau tránh ra, quay vẻ mặt tiếc hận nhìn Tần Viễn Chu.

“Trong mắt cậu là thô lỗ nhưng trong mắt mình là dã man, đáng yêu dã man.” Tần Viễn Chu cười cầm tay Hoắc Tương.

Hoắc Tương hếch mày, cấp cho một cái ánh mắt gửi Trần Lương.

“Sau khi nhận thức được cô Hoắc Tương độc đáo trên thế giới như vậy, thế giới quan của tôi vỡ tan rồi.” Trần Lương làm động tác vỗ trán: “Tôi không biết có nên tiếp tục nguyên tắc của tôi không, cho rằng người phụ nữ hàm súc và dịu dàng mới là đẹp nhất.”

Nghe Trần Lương nói, Tần Viễn Chu nở nụ cười: “Người anh em, cậu có thể tiếp tục kiên trì nguyên tắc của cậu.”

Truyện Chữ Hay