60468.Cố Thiên Kỳ thì trở về với biểu cảm khó xử, rồi hỏi: “Anh, sao anh cho em nhiều áp lực thế? Chỉ cho em có một ngày làm quen với vị trí mới thôi sao? Chắc không phải là công việc tiếp tân chứ? Nếu đúng là như vậy thì mai em đi làm chính thức luôn!”
“Cho em vị trí giám đốc marketing.”
“Giám đốc marketing sao? Nghe được từ này, Cố Thiên Kỳ giật mình vội lùi lại một bước, “Anh, anh đang đùa phải không? Vị trí giám đốc marketing này quan trọng như vậy! Sao anh lại giao cho một học sinh vừa tốt nghiệp đại học như em chứ? Lỡ như em làm không tốt thì sao?”
“Anh cảm thấy vị trí này rất phù hợp với em.” Cố Thiên Tuấn nhìn Cố Thiên Kỳ rồi ẩn ý nói, “Vị trí này liên quan đến ngành học của em mà, cũng liên quan đến những trải nghiệm công việc ở công ty bên Mỹ.”
“Đùa gì thế, em đi làm ở công ty bên Mỹ là bị mẹ ép, cũng không làm nên thành tích gì! Anh, anh đổi cho em đi!” Cố Thiên Kỳ xua tay, bộ dạng bối rối.
“Thế thì em về Mỹ đi.”
“Đừng đừng đừng!” Cố Thiên Kỳ cười miễn cưỡng, “Em làm, mai em nhất định sẽ đến!”
Cố Thiên Tuấn lúc này mới gật đầu và không nói gì.
“Nhưng mà anh này, “ Cố Thiên Kỳ bắt đầu chủ động tìm chủ đề để nói, “Anh để em làm vị trí giám đốc marketing, vậy giám đốc marketing trước đây thì sao? Như vậy không công bằng với anh ấy lắm, hơn nữa em cũng không muốn người khác cho rằng, em nhờ quan hệ mới có thể vào công ty Cố thị.”
“Giám đốc marketing trước đây là Chu Hán Khánh, sau khi anh ta làm sai việc đã bị trừng phạt rồi, nên vị trí giám đốc marketing vẫn luôn bỏ trống trước giờ. Bây giờ em ngồi vào vị trí này rất là thích hợp!”
“Chu Hán Khanh?” Cố Thiên Kỳ lặp lại cái tên này một lần, đột nhiên nhìn sang Cố Thiên Tuấn, “Chu Hán Khanh là anh họ của người vợ trước trước đó Chu Mộng Chỉ của anh đó sao?”
Nói Chu Mộng Chỉ là vợ trước trước đó của Cố Thiên Tuấn, là vì An Điềm là vợ trước của Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Kỳ nói những lời này là mang ý chế nhạo.
Vẻ mặt của Cố Thiên Tuấn đột nhiên nghiêm lại, chỉ nhìn Cố Thiên Kỳ không nói gì.
Cố Thiên Kỳ cười, giả vờ ý thức được bản thân mình vừa lỡ lời rồi, ngượng ngùng chuyển qua đề tài khác: “Năng lực trước đây của Chu Hán Khanh tốt lắm phải không? Một sinh viên vừa tốt nghiệp như em đến thay vị trí của anh ấy, thực sự là em sợ mình làm không tốt!”
“Chỉ cần không gây ra chuyện thì không sao cả.” Cố Thiên Tuấn nói xong thì đi về phía phòng làm việc, “Anh còn có một số việc cần giải quyết, em tự lo liệu đi.”
“Thôi được rồi!” Cố Thiên Kỳ miễn cưỡng gật đầu, giọng điệu nản lòng hết sức.
Nhưng khi Cố Thiên Tuấn vừa quay người đi, nụ cười bỡn cợt với đời của Cố Thiên Kỳ dần lộ ra: Cố Thiên Tuấn này, không ngờ vừa bắt đầu đã cho mình ngồi vào vị trí giám đốc marketing quan trọng như vậy, thực sự không sợ mình phá công ty Cố Thị hay gây ra tổn thất gì sao? Cũng không sợ mình hai lòng, nuốt chửng Cố Thị sao?
Cố Thiên Tuấn, anh có lòng tin với tôi quá rồi thì phải? Hay là anh có lòng tin với bản thân mình quá rồi?
Cố Thiên Kỳ nở nụ cười đầy tự tin: Anh đã cho tôi một cơ hội rất tốt, tôi nhất định sẽ làm thật tốt. Chỉ là nếu như anh muốn tôi rời khỏi vị trí này thì sẽ không dễ dàng như hôm nay đâu.
Ngày hôm sau…
Cố Thiên Tuấn theo như sắp xếp hôm qua, dẫn Cố Thiên Kỳ đến Cố Thị, toàn thể nhân viên Cố Thị nhận được thông tin đều đứng ở đại sảnh, háo hức mong đợi được nhìn thấy cậu chủ trong truyền thuyết.
Vốn dĩ đã hẹn đến cùng một lúc, Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ, xuất hiện đúng giờ ở trong sảnh Cố Thị, Cố Thiên Tuấn mặc bộ đồ tây chính thống màu lam sẫm, vừa hay tôn lên thân hình cao lớn lực lưỡng của anh.
Cố Thiên Kỳ thì mặc bộ đồ tây kiểu màu xám nhạt, thân hình đại khái cao như Cố Thiên Tuấn, cặp lông mày cũng giống nhau, chỉ là Cố Thiên Kỳ hơi gầy hơn Cố Thiên Tuấn một chút.
Điểm khác biệt rõ rệt nhất của hai người là đôi mắt của Cố Thiên Tuấn lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác không gần gũi, nhưng Cố Thiên Kỳ thì nở nụ cười tỏa nắng mọi lúc.
“Chào Cố tổng, chào giám đốc Cố!” Khi Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ đến trước mặt mọi người, họ vội cúi người chào hỏi Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Tuấn đã quá quen với những cảnh tượng này rồi, đương nhiên là sẽ trầm tĩnh tự phụ gật đầu.
Nhưng hình như đây là lần đầu tiên Cố Thiên Kỳ thấy có nhiều người chào hỏi mình nên bèn đi sang một bên.
Cố Thiên Tuấn nhìn sang Cố Thiên Kỳ, sau đó giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục đi về trước.
Đương nhiên, cảnh tượng này đã được nhân viên Cố Thị trông thấy, ai cũng cảm thán trong lòng: Dù sao thì cũng còn trẻ, những tình huống thế này chưa kiểm soát được, cậu chủ này năng lực không kém cố Tổng là mấy.
Mọi người nhìn nhau, sau khi đảo mắt một vòng thì e dè đi theo sau Cố Thiên Tuấn, tiếp tục công việc sau đó.
Sau khi Cố Thiên Kỳ ra mắt xong, Cố Thiên Tuấn dẫn Cố Thiên Kỳ đến văn phòng làm việc của mình.
Trương Hiển Hy và Susan cũng đến văn phòng theo chỉ thị của Cố Thiên Tuấn.
Vừa đến văn phòng, Trương Hiển Hy không chào hỏi đã ngồi xuống, anh vẫy tay với Cố Thiên Kỳ nói: “Cậu hai, lâu quá không gặp!”
“Richard, lâu quá không gặp!” Cố Thiên Kỳ cười thân thiện với Trương Hiển Hy, Cố Thiên Kỳ cũng biết về Trương Hiển Hy này.
Hình như anh ấy là bạn mà Cố Thiên Tuấn quen lúc du học nước ngoài, cũng chả trách, hai người đều lạnh lùng, nên mới có thể trở thành bạn của nhau, chỉ là, bình thường họ không thích nói chuyện, thế lúc đi với nhau họ làm gì nhỉ?
Cố Thiên Kỳ khó hiểu trong lòng, vẻ mặt vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc.
Lúc này, Susan nghiêm túc đứng trước mặt Cố Thiên Tuấn, chào Cố Thiên Kỳ: “Chào giám đốc Cố.”
Susan mặc bộ trang phục màu gạo, tóc đen bới cao, cảm giác lanh lợi, tuy ăn mặc có phần đơn điệu so với lúc bình thường, nhưng vẫn có thể thấy được cô đã chăm chú cho vẻ ngoài rất nhiều so với bình thường rồi, còn có đôi bông tai ngọc trai đắt tiền.
Lúc này Susan đan xen hai tay, vẻ mặt cung kính, nhưng lòng bàn tay ra mồ hôi rất nhiều: Đây là lần gặp đầu tiên giữa cô và cậu chủ, sau đó, họ sẽ là đồng nghiệp, cô có thể gặp cậu chủ mỗi ngày rồi! Đây là ngày vui nhất từ lúc cô đến thành phố H vào công ty Cố Thị!
“Chị này, à không phải.” Cố Thiên Kỳ vỗ nhẹ vào đầu mình, rồi nhìn sang Cố Thiên Tuấn, “Anh, chị này là làm gì vậy?”
“Trợ lý của anh.” Cố Thiên Tuấn giọng hững hờ, mặt không biểu cảm.
“Chị này xinh đẹp như vậy mà là trợ lý của anh sao?” Cố Thiên Kỳ tiến đến bên Cố Thiên Tuấn, tiếp tục thỏ thẻ, “Nếu em về nhà mà nói tin này cho Nhiên Nhiên biết nhất định sẽ vui lắm đây.”
“An Điềm không nhảm nhí như em.” Cố Thiên Tuấn không quan tâm đến Cố Thiên Kỳ, anh giơ tay biểu thị Susan bước đến.
Susan vội cúi đầu đi đến nói: “Cố tổng, anh có dặn dò gì ạ?”
Truyện convert hay : Tu La Võ Thần