Nhà họ Hàn là dòng họ lớn, nhưng bởi vì nhân số thưa thớt, cho nên không được tính là gia tộc lớn!
Bên nhà tổ nhà họ Hàn, có ông nội của Hàn Thiên Sư là ông cụ Hàn sinh sống, còn có ba mẹ của anh là Hàn Lãnh và Tần Uyển Như.
Khi Hàn Thiên Sư nắm lấy tay của Tĩnh Sam đi vào cửa, ba vị trưởng bối đã ngồi nghiêm ở trước sofa rồi.
“Ông nội, ba, mẹ!” Hàn Thiên Sư tiến lên trước, ngữ khí cung kính mà lên tiếng.
Tĩnh Sam cũng chào hỏi theo, thanh âm dịu dàng: “Ông nội, ba mẹ!”
Đây là lần đầu tiên cô chính thức kêu ba Hàn là ‘ba’, con chữ quá xa lạ, kêu có hơi ngại miệng.
“Đứa bé ngoan!” Ba Hàn nghe thấy tiếng gọi của Tĩnh Sam, hài lòng mà gật đầu.
Mẹ Hàn ở bên cạnh ông ta, sắc mặt đột nhiên âm trầm, biểu cảm vô cùng khó coi.
Lúc này, nữ người làm trong nhà bưng một khay trà lên, bên trên có vài ly trà nóng với mùi hương nức mũi.
Ba Hàn lo lắng Tĩnh Sam không hiểu mấy quy tắc này, liền hiền từ mà chỉ dẫn: “Sam à, kể từ ngày hôm nay, con đã là con dâu của nhà họ Hàn chúng ta rồi.
Mau kính ly trà cho ông nội trước, nhớ, hai tay phải giơ qua đầu!”
Tĩnh Sam hiểu chuyện mà gật đầu, bưng lên một ly trà cẩn thận mà quỳ ở trước mặt ông cụ Hàn, hai tay giơ qua đỉnh đầu: “Ông nội uống trà!”
Ông cụ Hàn nhận lấy chén trà, sắc mặt bình thản, không nhìn ra được vui buồn gì.
Tĩnh Sam ngẩng đầu nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau, ông cụ Hàn khẽ thở dài, sau đó ngửa cổ uống ly trà này.
Tĩnh Sam vui mừng mà thở phào, cô lo lắng ông cụ Hàn không thích mình biết bao.
Sự thật đã chứng minh, Tĩnh Sam đã nghĩ nhiều rồi.
Ông cụ Hàn không những không có làm khó cô, mà sau khi uống xong trà, còn cho cô một cái lì xì lớn.Tĩnh Sam cảm ơn ông cụ Hàn, bưng chén trà thứ hai lên, kính cho ba Hàn Lãnh bằng hai tay giơ cao qua đỉnh đầu.
“Ba, uống trà!” Lúc cô nói lời này, ánh mắt đang nhìn ba Hàn.
Trong lòng có quá nhiều nghi vấn, muốn hỏi cho rõ.
Nhưng, cũng biết bây giờ không được!
Ba Hàn hoan hỉ mà nhận lấy ly trà, sau khi một hơi uống cạn, cũng móc ra một cái lì xì lớn nhét cho Tĩnh Sam.
Hàn Thiên Sư đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thế nào cũng cảm thấy bộ dạng hoan hỉ của ba rất là nhức mắt.
Người nào không biết, chắc còn tưởng Tĩnh Sam là con gái của ba nữa kìa!
Ly trà cuối cùng, là phải kính cho mẹ Tần Uyển Như.
Tĩnh Sam vững vàng mà giơ ly trà cao qua đỉnh đầu, đưa về phía Tần Uyển Như, ngoan ngoãn mà gọi: “Mẹ uống trà!”
Thanh âm vừa dứt, đồng thời Tĩnh Sam cũng nhìn thấy sắc mặt mẹ Hàn đột nhiên trở nên trắng bệch khó coi.
Đang định mở miệng hỏi thăm đối phương có phải cảm thấy cơ thể không khoẻ không, thì thấy mẹ Hàn chợt thu liễm thần sắc lại, nhấc tay nhận lấy ly trà trên tay cô.
Tĩnh Sam thấy mẹ Hàn nhận lấy ly trà, bèn buông tay ra.
Nhưng đâu ngờ, khi cô buông tay ra, thì đồng thời mẹ Hàn vậy mà cũng buông tay ra.
Trong hoảng loạn, Tĩnh Sam muốn bắt lấy ly trà.
Nhưng, đã quá muộn!
“Sưt!” Tĩnh Sam hít ngược một hơi, mắt trơ trơ nhìn một ly trà nóng hổi hất lên mu bàn tay của mình, đau nhói khiến cô rụt tay lại.
Mà ly trà đó, lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng xoảng.
Ngay sau đó, một tiếng hét càng kinh thiên động địa hơn chợt vang lên: “A! Bỏng chết tôi rồi!”
Tĩnh Sam vội vàng mà nhìn mẹ Hàn hét lên đầy khoa trương, sau đó ôm lấy chân kêu đau.
Cô hoảng loạn lúng túng: “Mẹ ơi, xin lỗi, con không phải cố ý làm rơi ly trà đâu, là hồi nãy mẹ….”
“Chát!” Không đợi Tĩnh Sam nói xong, mẹ Hàn đã giáng một cái tát tới, sau đó nghiêm giọng trách mắng: “Cô cố ý làm tôi bỏng, cô có ý đồ gì?”
“.….” Máu huyết toàn thân Tĩnh Sam chảy ngược, đôi mắt đờ đẫn mà nhìn mẹ Hàn đổi trắng thay đen.
Hồi nãy cô xác định là mẹ Hàn đã cầm lấy ly trà, nên mới buông tay ra.
Sau đó, rõ ràng là mẹ Hàn nhận lấy ly trà rồi lại cố ý buông tay, khiến cho nước trà nóng hổi hất lên mu bàn tay của cô…..”
Tĩnh Sam ngạc nhiên mà nhìn mẹ Hàn, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy lửa giận ngập trời ở trong đôi mắt của mẹ Hàn, đó là ánh mắt phẫn nộ hận không thể thiêu đốt cô đến tận cùng.
“.….” Đáy lòng Tĩnh Sam chợt lạnh lẽo, trong đầu hồi tưởng lại lời mà Hàn Thiên Sư nói đêm qua----
“Mẹ cô phá hoại gia đình của tôi, câu dẫn ba của tôi, hại mẹ tôi cả ngày thương tâm.”
Cho nên, hành động này của mẹ Hàn là cố ý sao?
Mẹ Hàn nhìn thấy Tĩnh Sam nhìn bà với vẻ ngạc nhiên, bộ dạng đã nhìn thấu tính toán của bà ta, đôi mắt bà ta chợt híp chặt lại.
Bà ta lạnh lùng trừng Tĩnh Sam, phẫn nộ chất vấn: “Tĩnh Sam, ánh mắt cô là sao? Làm tôi bị bỏng, cô còn có lý gì không?”
Tĩnh Sam cắn môi lắc đầu: “Không có! Con không có….”
“Cô không có?” Mẹ Hàn ngắt lời của Tĩnh Sam: “Vậy ý cô là tôi cố ý không nhận lấy ly trà, sau đó tự làm bỏng mình sao?”
“Con….” Tĩnh Sam cảm thấy đối với lời nói này của mẹ Hàn, cô thật sự không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ có thể duy trì sự im lặng.
Cô không thể công khai chỉ trích mẹ Hàn cố ý làm như vậy được, khoan hẳng nói mẹ cô có thật sự làm chuyện có lỗi với mẹ Hàn hay không, chỉ nói cô là tiểu bối, là con dâu mới của nhà họ Hàn.
Chỉ dựa vào điểm này, cô cũng không thể bất kính với mẹ chồng, Hàn Thiên Sư đã cứu qua mạng của cô, nể tình anh, cho dù mẹ Hàn có cố ý làm cô khó xử, cô cũng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn!
Tĩnh Sam không nói gì, nhưng mẹ Hàn không định dừng lại.
Bà ta hừ lạnh mà nói: “Cô gì mà cô! Mới vào cửa mà cô đã mang lòng dạ khó lường mà ra tay hiểm với mẹ chồng như tôi rồi.
Sau này có phải cô chuẩn bị muốn chỉnh chết tôi không?”
Nghe vậy, Tĩnh Sam đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ, ngày đầu tiên mình bước vào cửa lớn nhà họ Hàn lại gặp phải chuyện rát tay như vậy.
Mà sự oán hận và chán ghét của mẹ Hàn đối với cô, cũng là sự nồng đậm mà cô không thể tưởng tượng nổi.
Không lẽ, những gì mà Hàn Thiên Sư nói là thật, mẹ cô thật sự đã phá hoại cuộc sống của ba mẹ Hàn, cho nên mẹ Hàn mới chĩa mối thù lên đầu cô?
Trong lúc cô đang nghi vấn, thì có người đứng ra, chứng tỏ trong sạch cho Tĩnh Sam.
Người đó, là ba Hàn!
Chỉ thấy ông ta đột nhiên đứng dậy, gào lên với mẹ Hàn: “Tần Uyển Như, bà đủ rồi đó! Bà tưởng nhiều người như vậy đều mù hết rồi sao? Hồi nãy Sam kính trà cho bà, rõ ràng là bà cố ý buông tay ra.
Bà làm Sam bị bỏng, còn đảo lộn trắng đen, tôi thật sự chịu hết nổi cái miệng ác độc của bà rồi!”
Mẹ Hàn bị giáo huấn, tức đến toàn thân phát run: “Hàn Lãnh, ông đúng là hiếp người quá đáng! Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi cố ý buông tay ra vậy? Đứa con hoang mà tình nhân nhỏ của ông sinh ra, vừa vào cửa là dùng hết chiêu trò này đến chiêu trò khác, dùng khổ nhục kế để đối phó với vợ của ông.
Nhưng ông lại làm ngơ, còn hất chậu phân lên đầu tôi? Ông có còn là người nữa không? Trái tim của ông bị chó ăn rồi đúng không?”
“Tần Uyển Như, tự bà nhìn xem bộ dạng hiện tại của bà đi.
Mở miệng ra là nói tục nói tĩu, mặt mày dữ tợn khiến người ta buồn nôn.
Uổng công bà còn là thiên kim thế gia, so với mấy bà cô dữ dằn ở ngoài chợ thì chỉ có hơn chứ không kém!” Ba Hàn chỉ vào khuôn mặt phẫn nộ của mẹ Hàn, ngôn từ sắc bén mà lên tiếng tố cáo.
Mẹ Hàn tức quá hoá cười: “Tôi là bà cô dữ dằn ngoài chợ? Đúng, tôi nói tục nói tĩu, mặt mày tôi dữ tợn, tôi khiến ông buồn nôn, tôi chính là không bằng ả tiện nhân dù đã chết rồi cũng không cho tôi sống yên kia….”
“Cộc cộc cộc!” Một tràng tiếng gậy gõ vào sàn nhà đầy chói tai vang lên, cắt ngang đi cuộc cãi nhau của ba mẹ Hàn.
Sắc mặt ông cụ Hàn tái xanh, giận dữ mà quát: “Ta còn chưa chết mà! Hai đứa bây không thèm tôn trọng, mở miệng cãi nhau ở trước mặt con cháu, còn ra thể thống gì nữa? Ai là con hoang! Ai là tiện nhân? Cho dù Tĩnh Mỹ có chết rồi thì nó cũng là con gái của Hàn Tịnh ta.
Hai đứa tụi bây một giây một phút cũng không cho người ta sống yên, không sống với nhau được nữa đúng không? Không sống được thì nhân lúc còn sớm ly hôn giải tán đi cho xong!”.