Lâm Tuyết Y hơi xoay người, chăm chú mở bản vẽ trên bàn ra nghiên cứu. Lúc thì cô nhíu mi suy nghĩ, khi thì tô tô vẽ vẽ, đôi khi lại khoa tay múa chân.
Lúc này cô rất tập trung, đôi khi mỉm cười.
Cô rũ mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa cong giống như chiếc quạt nhỏ, luôn luôn di chuyển. Ngũ quan làm cho người ta không thể dời mắt được.
Liễu Vân Dương đã đứng lâu ở cửa chăm chú nhìn cô mải làm việc. Anh không nên quấy rầy cô.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã vài năm nhưng người phụ nữ này vẫn làm cho anh động tâm. Trên mặt anh vụt qua một nụ cười.
Cuối cùng Lâm Tuyết Y cũng lộ ra tia thắng lợi, sau đó đặt bút và thước ba góc xuống.
Bởi vì tỳ vào bàn lâu lên khi đứng thẳng dậy thì thắt lưng có chút đau.
Xoa xoa lưng, lại không để ý hình tượng mà vươn vai, đứng thẳng lưng.
Đang vươn tay lên lại nhìn thấy có người đứng ở cửa, ngại ngùng bỏ tay xuống.
“Vân Dương, anh đến từ khi nào vậy? Sao không đi vào?” Lâm tuyết Y có chút ngượng ngừng, cô mời anh vào ngồi.
“Không đành lòng quấy rầy em, Tuyết Y, dáng vẻ em làm việc thật đẹp.” Vân Dương khen từ đáy lòng.
“Anh nói gì vậy?” Tuyết Y đỏ mặt hỏi lại hắn. “Sàn biểu diễn chuẩn bị thế nào rồi?”
Nửa năm trước nhờ có Vân Dương dẫn dắt mà cô trở nên nổi tiếng.
“Dream like city” ( thành phố mộng mơ gọi tắt là D.C) trang phục do nhà thiết kế của công ty thiết kế và tiệm áo cưới đảm nhiệm.
Lâm Tuyết Y đang không ngừng cố gắng chứng minh thực lực của mình, cô muốn trở thành nhà thiết kế vĩ đại. Cô thiết kế áo cưới, trong các cuộc triển lãm và một số hoạt động khác cũng đạt được nhiều lời khen ngợi, rất được giới thời trang ưu ái. Nhờ báo trí đưa tin nên nhiều nhà chụp ảnh áo cưới đến hợp tác với D.C.
Sắp tới, Công ty phối hợp tuyên truyền cho D.C quyết định tổ chức một cuộc biểu diễn thời trang mang tính toàn cầu. Trong đó, D.C quyết định lấy “thiên trường địa cửu” làm chủ đề. Cho nên lần này nhất định phải thành công. Lâm Tuyết Y là nhà thiết kế chính, trọng trách trên vai vô cùng nặng nề.
Vân Dương trước kia từng là người đảm nhiệm thiết kế trang phục mùa hè nhưng hiện tại anh là tổng giám đốc, phải quản lý hết mọi việc của công ty. Công việc trước đây của anh đã giao cho người khác rồi.
Việc của D.C lần này có vai trò vô cùng quan trọng đối với công ty Xí Hoa, lần này anh phụ trách mọi mặt cho cuộc biểu diễn thời trang toàn cầu này.
Một người là người phụ trách, một người là thiết kế chính. Vì vậy, để hoạt động diễn ra thành công tốt đẹp, trong khoảng thời gian này phải hợp tác với nhau.
“Này, Vân Dương, anh nhìn những cái này đi, chúng ta chọn bộ đẹp nhất để mang đi.” Lâm Tuyết Y cầm bản vẽ, hưng phấn chỉ trỏ.
Có thể nhìn ra cô rất hài lòng đối với tác phẩm của mình.
Điều này cũng khó trách, đây là tác phẩm cô thiết kế một tháng trời để chọn ra “thiên trường địa cửu”.
Hơn tháng nay, cô mất ăn mất ngủ, thường xuyên tăng ca, xem một lượng lớn tạp trí, tìm đọc vô số tư liệu, vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần, còn tự mình đi Ba Li tham khảo hai cửa hàng áo cưới nổi tiếng, bỏ ra rất nhiều tâm huyết và mồ hôi mới có thể hoàn thành tác phẩm.
Vân Dương nhìn bản vẽ trong tay cô cũng vô cùng kinh ngạc, bộ trang phục này kết hợp giữa cổ điển và hiện đại thật tinh tế, hài hòa, trông rất tự nhiên, người mẫu mặc chiếc áo cưới này kết hợp với xung quanh có thể thu được hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Vân Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Y, ánh khó tin lắc đầu nhưng lại chân thành nói: “Tuyết Y, em rất rất giỏi, quả thực chính là thiên tài.”
Nghe được anh khen như vậy Tuyết Y thở nhẹ nhõm, bật cười: “Anh đừng nói quá em như thế. Trong việc này cũng có công của anh đó, anh nhìn xem chỗ lưng áo này chính là em tiếp thu ý kiến của anh đó, xen lẫn kiểu dáng của sườn xám để thiết kế, cho nên mới tạo ra phong cách phương Đông cổ điển.”
Vân Dương nghe lời nhìn lại, quả đúng như vậy, nhưng dù thế nào đường nét thiết kế đẹp như vậy thật sự làm cho người ta rung động một cách thuyết phục.
Anh tin lần này Tuyết Y thiết kế bộ áo cưới “Thiên trường địa cửu” này nhất định sẽ làm cho mọi người chú ý.
Anh bắt đầu có chút mong ngóng cuộc biểu diễn này đến nhanh chóng.