Lâm Tuyết Y vào nhà, nhanh chóng đi thay đồ. Cô đổi một bộ đồ ngủ thoải mái, chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
Bởi vì Hoắc Tư Hào thường xuyên không ở nhà, thỉnh thoảng trở về cũng đã khuya nên cô đã đổi sang phòng khác để cho mắt không thấy tâm không phiền, ít nhất cũng cảm thấy ngủ thoải mái.
Ngẫm nghĩ một lát nghĩ cô lại ngồi dậy. Cô quyết định hôm nay quay lại phòng ngủ chính. Đó là phòng của cô, cô còn chưa đi thì không người phụ nữa nào được nằm lên nó, sử dụng nó.
Cô nói với chính mình, cho dù tim cô đã tan nát nhưng cô cũng không nên tức giận, phải dứt khoát với Hoắc Tư Hào. Hắn yêu ai thì kệ hắn đi, hơn nữa cô đã quyết mai sẽ nói chuyện rời đi.
Nếu đợi hết ngày như hắn nói cô sợ mình sẽ điên mất.
Hoắc Tư Hào cùng Tần Ngữ Tâm đi vào phòng ngủ cho khách. Cô ta ngồi lên giường chờ hắn.
“Tư Hào, anh lại đây.” Nhìn thấy hắn đi vào, cô ta gọi một cách rất thản nhiên, lập tức bổ nhào vào lòng, hôn lên miệng hắn.
Trong đầu Hoắc Tư Hào đột nhiên hiện lên hình ảnh của Lâm Tuyết Y. Vừa rồi đi vào sân cũng không thấy cô ta đâu. Cô đang làm gì?
Hành động của người phụ nữ này thật kỳ lạ, cô không hề làm loạn lên cũng không cầu xin hắn? Trong lòng hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên buông Tần Ngữ Tâm ra.
Tần Ngữ Tâm đã chuẩn bị xong xuôi đột nhiên thấy dừng lại, cô ta nghi hoặc quay đầu lại, có chút thất vọng mở miệng: “Tư Hào, làm sao vậy? Anh mệt mỏi sao?” Cô ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, nhanh chóng cảm thấy sự khác lạ. Theo tính tình của hắn, nếu hắn không bất thường thì thật quái lạ.
Hoắc Tư Hào quay mặt đi chỗ khác, thâm tâm không ngừng đấu tranh xóa bỏ hình ảnh người phụ nữ khác trong đầu. Hắn chậm dãi quay mặt đối diện với cô ta, bật cười lắc đầu: “Không có gì đâu, bảo bối. Chắc là mệt mỏi thôi, tự nhiên anh nghĩ đến một số công việc đang làm dở.” Vì không muốn bị hoài nghi nên hắn tìm đại một lý do trốn tránh.
Tần Ngữ Tâm nghe được lời giải thích của hắn mới có chút yên tâm. Cô ta cười một cách ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hoắc Tư Hào, quan tâm hỏi: “Đừng lo, Tư Hào. Anh không cần quá khẩn trương. Em tin anh giỏi nhất, không có chuyện gì làm khó anh được.”
Tần Ngữ Tâm vừa nói, một tay di chuyển xuống vuốt ve ngực hắn, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của hắn.
“Ngữ Tâm cám ơn em đã hiểu cho anh. Nhiều năm qua, em một mình ở nước ngoài em phải chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Hoắc Tư Hào cố gắng làm cho chính mình đắm chìm trong sự kích thích mà Tần Ngữ Tâm đem lại. Hắn đột nhiên cúi đầu, thô bạo hôn lên ngực cô ta, Tần Ngữ Tâm bị đau kêu lên.
Hắn lại nhớ đến khuôn mặt khác, sự thân thiết như vậy hình như đã lâu lắm rồi hắn không làm với Lâm Tuyết Y.
Vấn đề này rất dễ hiểu sau khi ly hôn với Lâm Tuyết Y sau đó cưới Tần Ngữ Tâm nhưng không hiểu vì sao hắn lại khó chịu, phiền lòng như vậy?
Người dưới thân tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, không ngừng vặn vẹo thân thể khơi gợi dục vọng của hắn. Mái tóc dài quyến rũ kia dường như biến thành mái tóc ngắn xinh đẹp……. Vì muốn quên đi cái cảm giác khó hiểu kia, cũng vì không muốn làm cho Tần Ngữ Tâm hoài nghi, hắn nhanh chóng tiến vào cô ta hơn nữa dùng sức lớn tiến vào.
Khuôn mặt dưới thân luôn biến thành khuôn mặt khác, hắn gầm nhẹ một tiếng tiến sâu vào.
“Tư Hào, em muốn vào phòng ngủ” Tần Ngữ Tâm ghé vào tai hắn làm nũng nói. Nếu đã đến đây vì sao lại còn phải làm ở phòng cho khách? Dù sao hắn cũng sẽ ly hôn.
“Ngữ Tâm việc này……” Hoắc Tư Hào đột nhiên bị Tần Ngữ Tâm hỏi về vấn đề này liền lắp bắp kinh hãi.
“Ngủ ở phòng khách hay phòng ngủ thì có khác gì đâu? Dù sao người anh yêu vẫn là em mà.”
“Tư Hào, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên quay lại đây nên muốn lại được ngủ ở giường của anh thôi, em muốn ngủi nơi có mùi hương của anh mà.” Tần Ngữ Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, cánh tay đung đưa làm nũng, cô ta đặc biệt nhấn mạnh từ “nhiều năm”.
Ánh mắt của cô ta tỏ vẻ nhân nhượng cũng chỉ vì lợi ích toàn cục mà thôi. Nháy mắt lại gọi lên sự áy náy của hắn, hắn không thể ủy khuất cô ta thêm nữa. Hắn hạ quyết tâm nói: “Được, chúng ta đến phòng ngủ.”