………… năm sau……………
“Hôm nay, chị tình cờ nghe được một đoạn radio của một tác giả ở Bách Liên: Bạch Phượng Cửu giỏi nhất là nấu ăn, nhưng chỉ một món duy nhất nàng không nấu là Kỳ Lân Châu. Em có biết vì sao không?”
Chàng trai mặc vest lịch lãm mang vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành và thành đạt đang đi bên cạnh cô gái bỗng chốc dừng lại, xoay người đi về hướng đối điện với từng con sóng đang đập nhịp nhàng như theo từng quy luật vào bãi cát trắng, tay anh cho vào túi quần âu đen, ánh mắt trầm tư mang theo chút nỗi buồn nhìn ra bầu trời tối om ngoài biển, giọng trầm hỏi
“Vì sao?”
“Vì Kỳ Lân Châu mọc ở Tây Phương Phạn Giới, ngày nhỏ Phượng Cửu từng thích nó đến mức mang một cây về trồng ở Thanh Khâu tận năm, đến mức bỏ bê việc học bị cha đánh đòn. Dốc hết tâm tư vẫn không trồng được do đất đai không hợp, sau này người ta không thấy nàng nhắc tới, hay ăn món Kỳ Lân Châu lần nào nữa!”
Hít thở một hơi thật sâu, ánh mắt hướng nhìn ánh sáng của một chiếc tàu đang nhấp nháy chạy trong bóng đêm, cô nói tiếp
“Bạch Phượng Cửu gặp Đông Hoa cũng vậy, nàng không phân biệt ai phải lòng ai trước hay ai yêu ai nhiều hơn, chỉ cần yêu nàng sẽ dốc hết tâm tư vì hắn. Nhưng khi nhận ra mình đã cố gắng tất cả, nhưng kết quả bằng không, thì một đường ra đi mãnh liệt như cách nàng đến. Chính là yêu chừng nào thì sẽ tuyệt tình chừng đấy”
Nghe xong câu chuyện đấy, chàng trai chỉ cười, cầm lấy lon bia trên tay uống một ngụm nhấp môi, sau đó hướng mắt về cô gái đang cho hai tay vào túi áo len ấm, cất giọng đáp
“Em cũng kể cho chị nghe một câu chuyện….
Đem hôm qua, em cùng một đồng nghiệp của mình đi uống bia, cậu ta khi đấy uống rất nhiều bia, uống đến mức say không đứng vũng nổi, lúc đấy cậu ta cứ luôn gào ầm ĩ bảo em gọi cho người yêu cũ của cậu ta. Nghe xong, em chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận. Chị có biết trong lúc say, cậu ta đã nói câu gì không?....
Cậu ta nói nếu như cô ấy biết cậu ta say xỉn, bộ dạng nhếch nhác, thảm hại như thế này thì biết đâu cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi, sẽ thương cảm cậu ấy và quay về với cậu….Vậy là em chỉ biết đứng ngây ra đó cười khổ thay cho cậu ta bởi em biết lúc đấy dù em có mắng hay đánh cậu ta đến chết đi sống lại thì cậu ta cũng sẽ không tỉnh lại, không ngộ nhận ra vấn đề. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ cậu ta ngu ngốc. Nhưng một người từng trải như em biết rất rõ, bản thân cậu ta đang đau đớn vô cùng, Thời điểm đấy là quá sợ mất đi người mình yêu…Thôi vậy, ai trước khi lạnh lòng cũng đều yêu đến chết đi như thế. Vài lần dại dột là tự tỉnh ra ấy mà…Đến bây giờ em cũng đã ngộ nhận ra được một điều, sự chia ly của em và cô ấy năm đó không phải là những thước phim ngôn tình. Không có sinh ly tử biệt, yêu hận ngàn năm với những khung hình đẹp đến nao lòng như trong phim điện ảnh, chia ly của hai người bọn em là sự chua chát của sự thay đổi, sự nghiền nát của thời gian đối với tình cảm kéo dài năm, là mối tình đã bị vấy bẩn bởi những hiểu lầm, chất vấn và lợi ích cá nhân, là sự nhạt dần từ chính tình yêu của hai người…Người ta rồi cũng sẽ vì tình yêu mà nhàm chán tình yêu! Em bây giờ đã không còn trách hay hận cô ấy đã nhẫn tâm bỏ em và đứa con vừa mới sinh tháng mà ra đi cùng người đàn ông khác…lí do đơn giản mà em nghĩ ra có lẽ là em và cô ấy đã yêu xong rồi, đến lúc dừng lại rồi…”
Dứt lời, người đàn ông đó uống cạn lon bia trên tay. Sau đó cất chân, bước đi về phía trước, tiện tay ném lon bia vào thùng rác. Nói vọng lại phía sau
“Ninh Hinh…em còn có cuộc họp đột xuất của công ty nên nhờ chị đón Zon Zon giúp em về nhà mẹ Hạ. Yên tâm em sẽ trả tiền công cho chị”
Sau đó bóng người đàn ông ấy hòa lẫn trong biển người phía trước, bỏ lại cô đứng một mình ở biển. Bất giác, cô đưa tay sờ chiếc nhẫn đang đeo trên tay, mỉm cười chua xót, tự hỏi bản thân vì sao đến giờ vẫn không nở vứt bỏ chiếc nhẫn này, cô là không đành lòng vứt bỏ quá khứ hay là không nỡ lòng vứt bỏ bóng hình người đàn ông đó ra khỏi cuộc sống của cô.
Đã năm rồi, cô còn đang luyến tiếc điều gì nữa, quá khứ chỉ toàn đau thương thì cách tốt nhất là nên gạt nó sang một bên.
Đôi lúc, cô lại thấy ngưỡng mộ chuyện tình của Hạ Vũ, ít ra cậu ấy và cô gái đó cũng đã có năm hạnh phúc bên nhau, có bắt đầu, có kết thúc, còn chuyện của cô với hắn bắt đầu là tờ giấy kết hôn, kết thúc cũng là tờ giấy ly hôn, hai người chưa từng có một buổi ăn tối lãng mạn hay một lần du lịch hưởng tuần trăng mật như bao người khác, cái hắn cho cô là một thân phận Hàn thiếu phu nhân không ai bằng và bên trong chức quyền đấy là thân phận thật sự không bằng ai, là nỗi đau khi tận mắt chứng kiến cảnh Giang gia bị khuynh gia bại sản, là ngày tết đau lòng nhìn di ảnh ông lần cuối của năm trước, là hình ảnh hắn nhẫn tâm cho người lấy đi giác mạc của cô, là cảnh cô trôi dạt trên biển được sóng đánh vào bờ… gạt nước mắt, đưa tay định ném chiếc nhẫn kết hôn năm đó xuống biển, nhưng bất giác lại thôi, lại bỏ nó vào trong túi xách, sau đó quay đi vào khu đường phố tấp nập người phía trước mà lòng vẫn luôn tự hỏi
“Rốt cuộc tôi đang từ bỏ cái gì? Thật khó …Quá khứ Giang Thanh Hân của tôi…”