Vương Hạo Thiên dịu dang vuốt tóc cô giọng cưng chiều:"Em đó, lúc nào cũng để người khác bắt nạt."
"Vương Hạo Thiên cậu có thể đừng chiều hư con bé được không??" Hàn Lãnh Phong cuối cùng cũng không chịu nổi mà châm chọc. Hai đứa này cứ gặp nhau là lại chơi trò tìn ái ngứa hết mắt của đám cẩu F.A bọn này.
Hàn Bạc Băng lại nũng níu mếu mão:"Anh hai không thương Băng Băng vẫn là chồng em thương em."
Hà Tô Diệp hơi đứng hình nhưng vẫn không bằng Giang Hàn nữ thần mà cậu ta ngày đêm trông ngóng lại là vợ của cậu cậu ta. Cả bầu trời to lớn sắp đè chết cậu ta rồi.
Lâm Khải Chính cảm thấy mình đắc tội nhầm người định lẻn lẻn trốn đi nhưng nào ngờ lại bị Vương Hạo Thiên nhìn thấy:"Nếu hôm nay không làm rõ chuyện này xem ra Lâm thị phải đi chơi xa rồi!!"
Lâm Khải Chính liền khự lại, mặt mũi tái mét thư tấm vải trắng, cậu ta lắp bắp:"Vương tổng, Hàn thiếu tôi....... thật sự không biết cô ấy là người của hai vị. Thành thật xin lỗi!!"
Hàn Bạc Băng nâng cằm kiêu ngạo:"Bây giờ thì biết rồi đấy, cậu định thế nào??"
"Tôi......xin lỗi Hàn tiểu thư." Lâm Khải Chính cúi người lễ phép xin lỗi.
Ai chứ Hàn gia với Vương gia động vào thì làm gì có nước sống, nhẫn nhịn một chút để trời yên bị biển lặng còn hơn.
Hàn Bạc Băng lạnh mặt túm cổ áo người trước mặt:"Xin lỗi tôi làm gì, người cần lời xin lỗi là cậu ấy." Ánh mắt cô nhìn về phía Cố Tiểu Bắc.
"Chị Băng Băng,...... " Cố Tiểu Bắc nói nhỏ, như thấy ánh mắt kiên định lại thôi.
Lâm Khải Chính ngậm đắng nuốt cay cúi người:"Quản lý Cố, tôi có mắt không thấy thái sơn thành thật xin lỗi cậu."
"Không sao không sao chuyện đã qua lâu rồi tôi cũng không để bụng." Tiểu Bắc liền lanh lẹ đỡ Lâm Khải Chính nói.
Cố Tiểu Bắc vốn là người đơn giản lại hiền lành vốn là người ngoài thành phố chưa tiếp xúc nhiều với với xã hội nên hay bị bắt nạt. Nay đã là người của Hàn Bạc Băng giám động vào cậu ấy tất nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Hàn Bạc Băng bước len phía trước nhìn một vòng những người có mặt ở đây cô nâng cằm lớn tiếng:"Các vị tiểu thư, công tử đến với Viktor đó là niềm vinh hạnh của Viktor. Nhưng ở đâu cũng có luật của nó ở đây......cũng vậy dù là bất cứ người nào đã vào đây thì tốt nhất đừng nên đụng tay đụng chân với người của Viktor nếu không tôi không dám đảm bảo bất cứ điều gì..."
Vương Hạo Thiên lại nâng cằm cô sát với mặt mình:"Có khí thế!!"
Ở Hawaii lại nhộn nhịp vui vẻ ánh nắng sớm chiếu xuống bãi biển lấp la lấp lánh. Những cô gái cô thân hình nóng bỏng đang tắm nắng trên bãi cát, tắm mát dưới làn sóng biển cùng nhau.
Hàn Kha và Hàn Long đến nỡi liền chạy ra biển chơi với mụ đích tìm gái về chứng thực với lão đại họ là trai thẳng.
"Long, cậu nhìn cô gái mặc bộ bikini vàng chuối kia nóng bỏng thật nha." Hàn Kha hai mắt sáng như sao chỉ tay về phía cô gái đang tắm nắng trên bãi biển.
Hàn Long "xì" một tiếng nói:"Nóng bỏng cái đầu cậu, chói hết cả mắt nóng cái nỗi mắt cậu có bệnh hả. Nhìn đi cô em mặc bộ bikini hai mảnh kia kìa, quá tuyệt." nói rồi Hàn Long đưa mắt nhìn cô gái đã lọt vào mát xanh của mình.
Hàn Kha đưa ngón tay cái lên:" like nha. Nhưng của tôi vẫn ok hơn."
"Cậu im đi, tôi về khách sạn buồn ngủ muốn chết." Hàn Long không rảnh ngồi đôi co với cậu bạn nên bỏ về khách sạn.
Hàn Kha nhìn bóng lưng đang khuất dần của Hàn Long lấm bẩm trong miệng:"Cậu là heo nái hả, ngủ như vậy không có gái theo cũng đúng."
Hàn Kha nhìn một vòng quanh bãi biển cậu ta mới nhận ra "Hawaii toàn là những thân hình bỏng mắt."
Ở Viktor bar.
Sau khi Lâm Khải Chính nhục nhã rời đi mọi thứ lại trở lại bình thường nhạc lại đập sình đau cả đầu, đèn lại nháy nháy đau hết cả mắt.
Hàn Bạc Băng bao nguyên một tầng hai cho chồng mình gặp bạn nào là: Hàn Lãnh Phong, Hàn Tô Diệp, Giang Hàn, Trương Hằng, Lý Nghị, Mặc Đằng, Mạc Hân đều có mặt. Còn có cả hai cô gái lạ mặt.
Hai vợ chồng trẻ khoác tay nhau bước vào Hàn Bạc Băng vẫn cười dịu dàng với mọi người còn Vương Hạo Thiên thoáng chốc đã trở nên lạnh giá như tảng băng.
"Vương Hạo Thiên cậu không định giới thiệu."Một cô gái nhìn thấy Hàn Bạc Băng liền nói, ánh mắt không giấu vẻ tò mò.
Hàn Bạc Băng lại nhìn người vừa nói:"Rõ ràng cô biết rồi còn hỏi!!"
"Được được, muốn cậu ta mở miệng còn khó hơn bắt hến nói chuyện." Cô gái đó nói tiếp.
Cô gái đó nói lại lên tiếng giới thiệu:"Tôi là Nhược Vân Hy, Hàn tiểu thư đúng là phong thái hơn người. Nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt."
Hàn Bạc Băng cười tít mắt xua tay:"Haaa quá khen quá khen. Nhược tiểu thư cô đúng là biết khen người.Còn cô ấy là......"
"Tôi là Nhạc Tiểu Mễ, xin chào Hàn tiểu thư. " Cô gái bên cạnh cũng đứng dậy chào hỏi lễ phép.
Hàn Bạc Băng liền cười nói:"Thì ra là họ Nhạc chắc là em gái của Nhạc Thính Phong???? Từ khi trên đó cưới Yến Thanh Ty liền rủ nhau ở ẩn, tìm thế nào cũng không thấy." Mặt cô liền hiện lên vẻ ấm ức.
"Chị dâu, đều là họ Nhạc nhưng chẳng có chút quan hệ nào cùng họ nhưng là hai dòng tộc khác nhau." Trương Hằng lên tiếng giải thích.
Hàn Bạc Băng liềm gật đầu:"Cũng đúng bọn họ theo kinh doanh còn mấy người lại kiểu mặc quân phục tay cầm súng vác balo làm nhiệm vụ nhỉ??"
Mọi đều tỏ ra bất ngờ, từ lúc gặp mặt chưa một ai đề cập đến việc hai cô gái này là quân nhân trong khi cả nước đều biết hai cô gái này đều đã ra nước ngoài du học. Chỉ một mình Vương Hạo Thiên vẫn bình thản vì anh hiểu rõ vợ nhỏ hơn ai hết.
"Tại sao cô biết chính tôi là quân nhân??" Nhạc Tiểu Mễ hứng thú hỏi.
Hàn Bạc Băng quay về bên cạnh Vương Hạo Thiên bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, một tay cầm sỉa xỉa một miếng dưa hấu nói:"Từ lúc bước vào tôi đã nhận ta. Nếu là tiểu thư bình đài cát bình thường tay sẽ không có vết chai do cầm súng nhiều, bước đi cũng sẽ sẽ yểu điệu chứ đâu vững chắc như hai người, lòng bàn tay lại tay thường xuyên úp vào đùi cánh tay săn chắc như thế tôi không đến mức đui mà không nhìn ra."
Nhược Vân Hy cũng không chịu im lặng:"Xem ra mắt nhìn người của Vương Hạo Thiên không tệ cô thử nói xem cô còn biết gì về chúng tôi."
Hàn Lãnh Phong nhìn em gái mà phì cười:"Bảo bối nhà tôi đảm bảo cái gì cũng hơn các cậu từ bắn súng, cưỡi ngựa, đua xe hay phóng hỏa.....hahaaaaa...."
"Cô ấy thật sự là vợ của cậu sao??" Giang Hàn vẫn nuôi một hi vọng nhỏ nhoi trong lòng.
Vương Hạo Thiên liếc nhìn thằng cháu bất hiếu:"Đúng!!! Thì sao??"
Giang Hàn lắc đầu, hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt hoàn toàn. Cuộc đời thật lắm éo le tại sao cô gái này không yêu ai lại yêu đúng ông cậu này của cậu ta chứ. Haizzzz..... Mợ....không kêu được...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~