"Rầm."
Âm thanh lớn đến mức làm mọi người hồn bay phách tán. Trên màn hình chiếu quay chậm lại hình ảnh hai chiếc xe đâm nhau nhanh như chớp.
Chiếc Lamborghini vừa phóng qua chưa được bao lâu là chiếc Bugatti phía sau đã nổ máy không chút âm thanh lao nhanh đến đâm vào phần đuôi xe Lamborghini nát tinh tươm.
Hai chiến binh chạm trán mạnh mẽ một móm méo chiếc Lamborghini lăn liền mấy vòng văng ra khỏi đường đua, một cánh cửa bay lên tận trên khán đài cũng may không ai bị thương. Chiếc còn lại đã qua vạch đích hiên ngang đứng đó tuy đầu xe bị biến dạng nhưng vẫn không thể che dấu sự mạnh mẽ đẹp đẽ của chiếc siêu xe.
Mọi người xem trên màn hình chiếu lớn không khỏi trầm trồ và họ muốn biết cô gái đó là ai mà lại dũng mãnh như vậy.
Hàn Bạc Băng sau khi hất bay Tham Quan ra khỏi đường đua lúc xe lao qua cô còn kịp kéo kính xe xuống, cằm hơi nâng lên cô đưa ngón tay giữa lên kiểu thách thức. Tuy cách một tấm kính của mũ bảo hiểm như qua đó người ta có thể cảm nhận được sự dũng mãnh sự kiêu ngạo của cô gái có tay đua siêu đẳng thường tham dự đường đua với cái tên Mỹ Nhân.
"Mỹ Nhân.. Mỹ Nhân....Mỹ Nhân...." Mọi người trên khán đài hô to, người vui mừng nhảy nhót như khỉ.
Người dẫn chương trình cũng không chịu nổi mà lên tiếng:"Không hổ danh là Mỹ Nhân chơi lớn thắng lớn. Liều ăn nhiều là đây chứ đâu. Cô ấy dám đặt cược toàn bộ chiến binh của mình thì cô ấy có thừa khả năng lấy toàn bộ đồ cược tại đây."
Chú Henry khen ngợi:"Đẳng cấp."
"Papa, tiểu bảo bối nghĩ chúng ta chắc phải mở tiệc ăn mừng rồi." Vương Thiên Vũ nhìn Vương Hạo Thiên nói vẻ mặt vui mừng.
"Không thành vấn đề." Vương Hạo Thiên cũnng phấn khỏi cùng muốn ăn mừng.
Sau khi ăn mừng chiến thắng Hàn Bạc Băng đưa chiếc binh vừa đua về ngôi nhà cổ cất trong tầng hầm để Seari trông coi.
Ở Trung Quốc.
"Mọi người, chuẩn bị đi. Chuẩn bị mà đại chiến. Không lâu nữa đâu." Hàn Kha trở về bang nhắc nhở mọi người.
Hàn Long đứng bên lại cười ha hả.
Lần này Hàn Kha vì chuyện sát nhập hai bang Điệp Giả và Minh Vũ mà lăn lộn bên ngoài người nhìn tàn tạ như tấm dẻ rách. Không biết cậu ta đã dùng bao nhiêu cách mới có thể thuần phục đám lão già bát quái trong bang. Đúng là không đơn giản.
Thế mà Hàn Long lại nhẹ nhàng đơn giản, chỉ một câu nói là xử lý xong đám thuộc hạ trong bang Thiên Vương. Cậu ta nhìn trắng trẻo múp míp ăn sung mặc sướng có khác.
Căn bản là vì người trong Thiên Vương ai mà không viết kháng lạo lão đại chỉ có nước chết không chỗ chôn, họ cũng không dưới lần thấy chị dâu ra tay với người khác. MÀ bang Minh Vũ lại khác đại đa số đều là đám thuộc hạ muốn tạo phản chỉ trông chờ cơ hội để ngồi lên chức lão đại bây giờ lại có một người khác đứng ra cai quản tất nhiên bọn họ sẽ không để yên.
"Thế nào hai cậu xong chưa??" Bộ truyền tín hiệu phát ra âm thanh Hàn Kha, Hàn Long đồng thanh trả lời:"Tất cả đều ổn lão đại."
"Đám cái già kia đúng là thu phục. Nhưng lão đại chị yên tâm đạo hạnh của em còn cao hơn chúng nhiều." Hàn Kha kể khổ tiện thể tự khen ngợi bản thân.
Hàn Long vỗ vỗ vai người anh em bên cạnh:"Cậu chịu khổ rồi. Không bù cho tôi một chút. Đánh nhanh thắng nhanh, tôi chỉ nói một câu bọn họ liền quy thuận. Chắc họ bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc mất rồi."
"Ọe....tôi lạy cậu thấy ớn...." Hàn Kha giả vờ buồn nôn như phụ nữ đang nghén mỉa mai Hàn Long.
"Được rồi!! Hai cậu đi Hawaii nghỉ dưỡng ít bữa, biết đâu lại ôm hai cô em về làm em dâu tôi. Hai cậu vất vả rồi." Hàn Bạc Băng cười nói, hai người này chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Hàn Kha như không giám tin:"Lão đại, chị nói thật sao??"
"Lão đại, bọn em dù có chết cũng không tiếc. Mạng sống này là nhờ có chị, bọn em..."
"Cậu thôi đi, có đi hay không thì nói một tiếng. Dài dòng văn tự tôi đổi ý." Hàn Long còn đang dâng trào cảm súc lại bị lão đại chối từ đành nuốt những câu chưa nói vào bụng.
Hai người đồng thanh trả lời:"Bọn em đi chứ."Sau đó liền ngắt kết nối.
Một gia đình ba người còn cháu nhà Hàn - Vương đều đã về đến sân bay cũng có đệ từ đến đón.
"Chị dâu, nghe nói chị thắng oai lắm phải không??" Mặc Đằng ngồi ở ghế phụ nhìn qua gương chiếu hậu hỏi.
Hàn Bạc Băng ngáp một cái lười biêng trả lời:"Cậu nghĩ chị dâu của cậu là người như thế nào. Không oai thì cũng phải ngầu nha cưng."
"Công ty thế nào??" Vương Hạo Thiên hỏi Trương Hằng.
Trương Hằng bình tĩnh trả lời:"Lão đại yên tâm, tất cả đều theo quy trình sắp xếp. Có chuyện em sẽ báo ngay."
Về đến cổng Trương Hằng cùng Lý Nghị thấy một cô gái đứng trước cửa. Cô ta mặc bộ váy tím đơn giản không thêm bớt bất cứ họa tiết nào.
"Cô gái đó là ai??" Lý Nghị gió hai mắt hỏi.
Hàn Bạc Băng đang cuộn mình trong người Vương Hạo Thiên lại ngóc đầu lên, hai mắt sáng rực như bóng đèn w:"Là Lục Yên Nhu, cô ta cũng chọn ngày đến lắm. Bà đây còn ngứa tay ngứa chân đây."
Trương Hằng cùng Lý Nghị đông thời quay lại nhìn chị dâu nhưng bắt gặp vẻ mặt đầy gian tà cổ quái của chị dâu thì chỉ biết cười khổ. Không biết bà chị dâu này lại muốn chơi trò gì??
Vương Hạo Thiên cũng không phản đối hay nói bất cứ gì, chỉ lặng lẽ vuốt tóc cô như mọi khi. Căn bản vì anh biết rõ Lục Yên Nhu không có bất cứ mối đe dọa nào với vợ nhỏ. Thằng con trai lại háo hức mong màn troll của mommy. Mommy của cậu ta là người thế nào cậu ta còn không rõ sao. Có thù ắt báo mà đã báo thì phải báo gấp trăm gấp ngàn lần.
Dừng xe trước mặt Lục Yên Nhu, Hàn Bạc Băng vừa bay từ Mỹ về, trên người chỉ là bộ thể thao đen sọc trắng bình thường như được mặc lên người cô lại đẹp một cách lạ thường.
"Mọi người cứ vào trước, em nói chuyện trước đã." Cô quay lại nói với mọi người ánh mắt lại dừng ở Vương Hạo Thiên.
Cô chui người qua ô cửa xe oto chia đầu hôn môi anh:"Anh yên tâm, em không chơi chết cô ta đâu??"
"Em dám??" Vương Hạo Thiên cau mày hỏi. "Cô ta mà chết sao được, lão gia, phu nhân nhà họ Lục còn chưa chết. Anh phải để cô ta nhìn thấy ba mẹ của cô ta chết trước đã."
Khi nghe Vương Hạo Thiên hằng giọng hỏi Hàn Bạc Băng "em dám" Lục Yên Nhu còn nghĩ Vương Hạo Thiên còn chút thương xót đến bản thân thế mà anh còn thâm độc hơn muốn cô ta sống là để nhìn thấy ba mẹ cô ta chết trước rồi mới giết cô ta. Cả người cô ta run lên đứng còn không vững nữa là.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~