Hôm nay Lục Yên Nhu mặc bộ váy trắng của hãng Gucci phía sau xẻ hình chữ V đến thắt lưng lộ ra phần lưng gợi cảm, phần dưới váy kiểu đuôi cá khoe được đôi chân thon dài của cô rất đẹp rất quyến rũ.
"Lục tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau hôm nay tôi cùng Hàn thiếu đến để chúc mừng cho Lục phu nhân." Hàn Bạc Băng uyển chuyển mở miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười động lòng người.
Lục Yên Nhu cười cô ta đang cười nhạo Hàn Bạc Băng một cô gái lắng lơ, một bữa tiệc sinh nhật đã cặp kè cùng ba người đang ông khác nhau.
Kim Uyển ở sau tiến đến mỉa mai:"Ồ, vừa nãy mới đến thì ôm hôn Vương tổng, tiếp đến lại ôm ấp Minh Nhị của tập đoàn R&B. Còn bây giờ lại ở cùng Hàn thiếu. Cô thật có phúc. Toàn bộ các công tử của gia tộc có tiếng ở thành phố T đều bị cô quyến rũ rồi. "
"À thì ra là Kim Uyển tiểu thư nói chuyện đó tôi còn tưởng chuyện gì. Con người tôi là như vậy từ khi sinh ra đã có sức thu hút lớn với cánh mày râu ngay cả Giang Hàn thiếu gia còn để tôi vào mắt nữa là. Chứ không giống những người khác có làm cách nào thì nam nhân cũng chẳng thèm ngó đến." Hàn Bạc Băng không ngần ngại đáp trả.
Kim Uyển cuộn tay thành nắm đấm bây giờ cô ta chỉ muốn nhảy lên cấu xé Hàn Bạc Băng cho hả giận. Đè ném cơn giận cô ta uyển chuyển nói:"Rốt cuộc cô được bao nhiêu người bao nuôi vậy. Và đã bò lên giường bao nhiêu người vậy hả??"
"Người của tôi tất nhiên được Hàn gia bao nuôi rồi, và bao ở nữa!!" Hàn Lãnh Phong cũng mở miệng nói câu đầy mập mờ giọng nghe thôu cũng làn người khác sợ.
Đám người bàn tán xôn xao.
"Cô gái này đúng là gái được bao nuôi sao??"
"Thật không ngờ mặt mũi thê kia mà lại....."
"Mắt mũi như vậy mới thật là bao nuôi."
"Băng Băng, nghe nói sư muội...." Minh Nhị nhận lệnh lên giải vây. "Ồ, hai vị tiêu thư cũng ở đây sao!! Sư muội xem ra muội lại được kết thêm bạn rồi."
Hàn Bạc Băng liền buông tay Hàn Lãnh Phong:"Cô ta đang hỏi sư muội có phải được sư huynh bao nuôi hay không mà sư muội còn chưa biết phải trả lời thế nào!!"
"Bốp, Bốp"
"Bao nuôi cái con mẹ cô chứ!! Kim Uyển cô dán buông lời ngông cuồng tôi vả chết cô." Giọng nói tức giận của Vương Hạo Thiên sau hai cái tát vừa rồi giáng thẳng vào mặt Kim Uyển.
Vương Hạo Thiên trợn mắt, giọng gầm gừ:"Người của tôi khi nào mới đến loại tôm tép như cô dò hỏi?? Cô là cái thá gì mà nói giọng đó với người của tôi!!"
Kim Uyển đưa tay ôm hai má đỏ như cà chua nước mắt ứa ra, không dám ngo nghe hai phản bác một lời nào. Đến khi Lục phu nhân và Lục Đình Lâm đến lại khóc lớn hơn làm như bản thẫn chịu nhiều uất ức.
"Vương tổng chắc chỉ là hiểu lầm." Lục phu nhân mở miệng giảng hòa nhưng liền bị bác bỏ.
Minh Nhị mặt cũng đen lại, chỉ thẳng mặt Kim Uyển mắng chửi:"Lục phu nhân bà nói thế nào là hiểu nhầm, cô ta mở miệng là nói sư muội được bao nuôi. Xem ra Kim gia trước sau cũng vấp phải vết xe của Kiều gia."
Nghe đến hai chữ Kiều gia những người ở đây đều trắng mặt, đặc biệt là Kim Uyển cả người run lên không ngừng. Chuyện đã là của bốn năm trước nhưng nhắc lại ai cũng không khỏi sợ hãi. Rõ ràng là một gia đình giàu có, ở thành phố T ai ai cũng kiêng dè thế nhưng chỉ vì một sai lầm của Kiều Bích Ngọc mà chưa đầy tiếng đồng hồ đã đã tán gia bại sản, nợ nần khắp nơi.
"Bốn năm trước tôi có thể vì cô ấy mà đắc tội với Kiều gia. Bốn năm sau thêm một Kim gia của cô cũng chỉ là một hạt bụi trong không khí mà thôi!!"Vương Hạo Thiên không nhìn Kim Uyển mà nhìn về phía gia đình Lục gia. Nói thì nói Kim Uyển nhưng lại đang âm thầm nhắc nhở Lục gia.
Lục Yên Nhu khó khăn mở miệng:"Anh Thiên, để Kim Uyển xin lỗi mọi người, chắc cô ấy có chuyện vì đó hiểu lầm thôi. Anh rộng lượng bỏ qua cho."
"Tôi không điên mà rộng lượng với người dám đắc tội với vợ nhỏ của tôi . Còn nữa tôi đã nói Tôi là người không biết thương hoa tiếc ngọc. Ai dám làm tổn thương đến cô ấy thì chết chắc." Anh vẫn lạnh lùng nói tiếp.
Hàn Bạc Băng ôm cổ anh nhõng nhẽo:"Anh đừng như vậy, anh làm em sợ."
"Được được anh sẽ không như vậy với em. Ngoan!!"
Cái đầu nhỏ của Hàn Bạc Băng gật gật trông rất đáng yêu nhưng ánh mắt đang nhìn Vương Hạo Thiên lại như đang nhắc nhở "Anh cứ thử đi là biết cái được gọi "vườn thú" của nhóc con."
Như hiểu được ý nghĩ của vợ nhỏ qua ánh mắt anh ôm chặt eo Hàn Bạc Băng và cười dịu dàng.
"Mommy, tại sao suốt ngày để đám chẳng ra gì bắt nạt vậy. Có thể ác lên chút được không??? Papa phải để ý chăm sóc mommy hơn chứ ông ngoại mà biết là tiểu bảo bối đi đời à...." Vương Thiên Vũ cũng í é bên cạnh giọng nói non nớt của cậu nhóc tuổi với những từ nhừ chính chắn làm người ta không khỏi thích thú.
Lần này Kim Uyển bị một thằng bé khinh bỉ sỉa xoáy cũng chẳng dám lên tiếng cãi lại. Mặt mũi nhà họ Kim cũng xem như bị cô ta quang ra biển hết rồi.
Lục Đình Lâm thấy tình hình căng thẳng liền nhanh chóng mời đám người này vào phòng riêng sử lý chuyện rắc rối này. Lần này khách đến đầy là khách quý không thể để một Kim gia phá hỏng.
"Mọi người cứ bình tĩnh, có gì cũng phải nể mặt Lục Đình Lâm tôi. Bên ngoài khách khứa đông, cứ ở đây bình tĩnh nói chuyện." Lục Đình Lâm nói.
Vương Thiên Vũ chớp chớp đôi mắt lam đáng yêu hỏi Hàn Bạc Băng :"Mommy, thế nào là nể mặt người khác ạ??"
Hàn Lãnh Phong đứng bên cười khẩy "thằng cháu này của mình đúng là cao tay. Còn hơn cản papa và mommy nhà nó. Đúng là con hơn cha là nhà có phúc mà!!"
"Từ lúc nào mà con lại phải nể mặt người khác. Người ta còn phải nhìn nét mặt con mà sống ấy chứ!!" Hàn Bạc Băng cũng không kém cạnh mở miệng. Chữ nào chữ nấy như đao kiếm chẳng thương tiếc nhắc nhở đe dọa.
Lục phu nhân cau mày, nâng cằm lên tỏ vẻ ta đây nói với Hàn Bạc Băng :"Vị tiểu thư này, cô thật biết dạy con. Sao lại nói những lời lẽ như vậy được chứ. Dù sao cũng là một đứa trẻ không thể dạy nó như vậy."
"Con trai tôi tuy nhỏ nhưng có thể nó biết nhiều hơn Lục phu nh đây!" Hàn Bạc Băng nói. Cô cũng chẳng thèm để họ vào mắt làm gì, cô có lực lượng chống lưng quá lớn.
"Mà Lục phu nhân thế bà thử nói xem không biết Kim tiểu thư đây gia giáo thế nào mà lại nói tôi được bao nuôi chắc.........tiểu thư đây cũng được bao nuôi nhỉ còn ngủ với không ít người nữa ấy chứ....!!" Hàn Bạc Băng nói tiếp.
"Cô......cô......cô......." Kim Uyển tức đến mức nói không thành lời.
Lục Yên Nhu níu tay Vương Hạo Thiên năn nỉ ỉ oi:"Anh Thiên, anh nói giúp cho cô ấy vài câu. Em nghĩ cô ấy có chuyện hiểu nhầm thôi."
"Đấy đấy...... Lục tiểu thư lại định câu dẫn đàn ông đã có vợ có con đấy à??? Chẳng biết nhà họ Lục các người có gia giáo thế nào nữa." Hàn Bạc Băng gạt tay Lục Yên Nhu nhìn cô ta với ánh mắt đăm chiêu, kinh thường.
"Còn nữa, chẳng biết bố mẹ cô có dạy cô không được điều tra thông tin cá nhân của người khác hay không vậy??? Đã vậy có được thông tin gỉ của Hàn thiếu cũng tin thật cô nghĩ nếu thân phận tôi đơn giản để điều tra ra là như vậy sao? Đường đường là con gái cục trưởng cục cảnh sát mà lại.....đúng là mất mặt!!" Hàn Bạc Băng nói tiếp vẫn là giọng điệu kinh thường đó.
Lục Đình Lâm tức quá hóa giận:"Cô có thể nói bất cứ ai, bất cứ gì nhưng cô tốt nhất đừng đụng đến Lục gia chúng tôi nếu không......."
"Ấy, Lục lão gia lại thẹn quá hóa giận đấy à!!! Ông đừng nóng giận quá lại lên cơn co thắt gì gì tim lại phải nằm viện chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu!!" Minh Nhị chạy đến đỡ Lục Đình Lâm kiểu như quan tâm nhưng miệng lại toàn những lời xui xẻo làm ông ta càng tức hơn.
Hàn Bạc Băng tiếp tục vẻ mặt quan tâm nhưng giọng nói lại mỉa mai:"Lục lão gia này, ông nên dạy lại vợ con của mình đi nha. Gia giáo của Lục gia các người còn chẳng ra gì mà còn đòi lên mặt dạy đời người khác. Chà...!!!!!"
"Em đó, được anh và Hàn thiếu chiều hư em mất rồi!!" Vương Hạo Thiên chạm nhẹ cài mũi Hàn Bạc Băng giọng cưng chiều.
Lục Yên Nhu còn định năn nỉ Vương Hạo Thiên nói giúp vài câu nhưng.....
." Lục Đình Lâm tức giận lên cơn đau tim một tay ôm bên ngực trái, một tay chỉ chỉ vào mặt Hàn Bạc Băng nói những chữ ngắt quãng. Mặt ông ta nhăn tụm lại trắng dần rồi dần dần ngã xuống đất ngất lịm.
"Lão gia, ông tỉnh lại đi. Yên Nhu mau gọi cấp cứu." Lục phu nhân hốt hoảng kêu lên, mặt bà ta lúc này khó coi vô cùng, nước mắt đầm đìa cả khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp.
Lục Yên Nhu thầt thần suy nghĩ lại được gọi hồn về mới lo lắng nhanh chóng cầm máy gọi cấp cứu.
Khách khứa bên ngoài không biết chuyện gì thấy Lục Đình Lâm được đưa lên xe cấp cứu ai nấy đều bàng hoàng lo lắng. Cũng không biết là thật hay nịnh bợ nhưng ai cũng xúm lại an ủi Lục phu nhân.
~~~~~~~~~~~~~~~~