Vừa về nhà Vương Thiên Vũ đã lên phòng nằm chuầy trên giường như cục bột. Dù gì cũng là đứa trẻ chưa trưởng thành làm sao mà có thể không ngủ cả ngày được. Nhóc sắp mệt chết đến nơi rồi.
Vừa thiu thiu chợp mắt trên chiếc giường êm ái lại nghe tiếng gọi chanh chua của mommy yêu dấu:"Nhóc con, giờ này là giờ nào rồi con còn ngủ được hả??"
Đưa chân đạp "rầm" cánh cửa bật tung ra, nghe tiếng nhóc con uể oải lên tiếng:"Mommy, tiểu bảo bối thật sự rất mệt. Con đã cả đêm không ngủ rồi!!"
Hàn Bạc Băng dừng mọi hành động khó hiểu nhìn cục bột nằm chuầy trên giường:"Cả đêm không ngủ?? Vậy con làm gì cả đêm??"
"Con làm chính sự mà, không lâu mommy sẽ biết thôi." Lăn đi lăn lại vài vòng trên giường Vương Thiên Vũ cố gắng lắm mới trả lời được câu hỏi của mommy.
Hàn Bạc Băng "Ồ" một tiếng rồi lặng lẽ ra ngoài cũng không quên đóng cửa cho nhóc con ngủ.
Vương Thiên Vũ từ nhỏ đã tự lập nên Hàn Bạc Băng cũng rất hệt âm về nhóc và cũng không can thiệp quá nhiều về chuyện của con trai. Miễn sao nó đừng gây họa
Ở phòng khách Vương Hạo Thiên mặc bộ quần áo ở nhà đang nhàn hạ nhâm nhi tách trà. Trương Hằng bước đến trước mặt anh tay cầm hộp kim cương màu lam nhỏ hơn lòng bàn tay đưa cho Vương Hạo Thiên :"Lão đại, đồ lão đại muốn đây ạ."
Vương Hạo Thiên đưa tay đỡ lấy hộp kim cương từ Trương Hằng ánh mắt hiện lên ý cười.
"Anh yêu...!!!" Phía cầu thang vang lên giọng ngọt sớt, chút bất mãn. Hàn Bạc Băng ngồi trên tay vụn cầu thang trượt từ trên xuống.
Vương Hạo Thiên đứng thẳng dậy, chạy nhanh như gió đến bên cạnh Hàn Bạc Băng bế cô đến sopha, mặt đen thui:"Em hết cái chơi sao??"
"Thiên, em....." Hàn Bạc Băng cọ cọ đầu vào bờ ngực rắn chắc làm nũng.
Vương Hạo Thiên như đi guốc trong bụng cô liền vuốt tóc cô an ủi tâm hồn nhỏ bé này:"Bị thằng nhóc đó đuổi sao??"
"Ông xã, anh biết sao hay vậy??" Hàn Bạc Băng ngây ngốc đưa tau sờ soạng bờ ngực rắn chắc kia miệng hỏi ngược lại. Cô nào biết đang châm ngòi cho thuốc nổ hạng sang, một khi phát nổ đảm bảo cô không yên thân.
Trương Hằng dường như lãng quên lại lên tiếng cắt ngang bầu không khí tình cảm của hai người:"Không phải trên mặt chị dâu viết rất rõ sao??"
Ngước đầu ra khỏi ngực, trừng mắt nhìn Trương Hằng vặn vẹo xoắn ngược lại:"Cậu đọc xem viết những gì??"
"Cái....cái này...hay chị dâu hỏi lão đại sẽ ổn hơn. Tôi chắc phải về trước nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nay hơi vất vả rồi." Trương Hằng như cảm nhận được một trận bão táp đang đợi amh ta nên đành cáo từ tước không cũng khó thoát khỏi. Nhưng anh ta mệt cũng đứng thôi. Vừa đáp đến Trung Quốc đã phải bắt tay vào việc làm nhẫn cho lão đại cầu hôn chị dâu. Hôm nay là hạn cuối không có nhẫn đảm bảo chết không toàn thây. Đã thế lại không có hộp để nhẫn đành cắt khối kim cương màu lam ở ngoài làm hộp để nhẫn. Thật là đẹp hết chỗ chê nha.
Hàn Bạc Băng liếc nhìn bộ dạng hớt hải bỏ chạy đến quay đầu cũng không dám của Trương Hằng mà kinh thường. Cứ nhiên dám trêu chọc cô, cũng may biết điều mà lăn đi từ trước không thì anh ta chết chắc rồi!!
Cầm hộp kim cương màu lam nhạt trong tay, Vương Hạo Thiên không biết đã mở ra đóng lại bao nhiêu lần. Thật phiền chết mất, anh thật không biết phải cầu hôn thế nào. Đã gần một tuần kể từ ngày Trương Hằng đưa nhẫn cho anh nhưng anh vẫn chẳng biết phải làm thế nào chẳng lẽ......
"Cạch....cạch....cạch...."
Tiếng gõ bàn phím máy tính vang lên trong thư phòng tĩnh mịch.
Trên màn hình máy tính hiện lên hàng loại cách cầu hôn lãng mạn nào là bao nguyên một khách sạn nổi tiếng những ngọn nến được thắp sáng và xếp thành một lối riêng rải hoa hồng lên đó và cả làm một bàn ăn ấm cúng dưới ánh nến lung linh ở bờ biển và rất rất nhiều cách cầu hôn khác.
Vương Hạo Thiên khẽ thờ dài một cái lại trở về tân trạng rối rắm khó hiểu. Chỉ một phi vụ cầu hôn đã đủ làm đầu óc anh điên loạn rồi còn thêm hẹ hò với hẹn họ nữa chắc anh cũng đi tòng.
Bỗng trong đầu anh hiện lên suy nghĩ gì đó, nụ cười gian xảo trên khóe miệng anh làm người ta nổi da gà.
Thật chẳng biết Vương Hạo Thiên lại nghĩ ra cách cầu hôn quái quỷ gì mà lại có vẻ thật bí như vậy.
Hai hôm sau.
"Bảo bối, anh đưa em đến chỗ này!!" Vương Hạo Thiên tỉnh táo vỗ vỗ mấy cái vào mông Hàn Bạc Băng.
Hàn Bạc Băng khẽ cau mày, đôi mắt lam long lanh từ từ mở nhìn người đàn ông trước mặt lại nhìn về phía cửa sổ rồi xoay người đi chỗ khác nhắm mắt ngủ tiếp.
Trời còn chưa sáng gọi thế quái gì, không tính để người ta ngủ à, anh thức thì đi mà thức một mình người ta bận ngủ.
Vương Hạo Thiên bức xúc trong người bế thốc cô lên vai vác xuống tầng, tọng cô bé cưng LaFerrari Fxx phóng thẳng đến ngọn đồi phía ngoại ô thành phố.
Sướt dọc đường hai mắt Hàn Bạc Băng cứ nhắm nghiền chẳng thèm mở ra lấy một lần nhìn anh, nhìn bên ngoài.
Đến nơi Hàn Bạc Băng vẫn nằm ngủ ngon lành trong xe Vương Hạo Thiên hết cách đành để cô ngủ trong xe.
Đứng bên ngoài một mình nhìn vào xe thấy cô vợ nhỏ vẫn đang ngủ trong lòng lại dội lên cảm xúc khó tả. Anh mở cửa ghế phụ cúi người ngấu nghiến hôn lên môi Hàn Bạc Băng.
Nụ hôn như vũ khí để anh trút giận. Mùi máu tươi lan tỏa cả khoang miệng nhưng Vương Hạo Thiên vẫn không buông tha.
"Anh...làm đau em..." Đến lúc không chịu được nữa Hàn Bạc Băng giở giọng ngái ngủ.
Vương Hạo Thiên từ từ rời môi cô, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc còn vườn trên khuôn mặt xinh đẹp kia, anh dịu dàng:"Tỉnh một lúc, anh tặng em bất ngờ."
Hàn Bạc Băng quàng tay vào cổ anh để anh bế ra ngoài ngồi dưới thảm cỏ xanh mướt. Trên đỉnh đồi, đôi tình nhân trẻ ngồi cạnh nhau ở gốc cây lớn.
"Băng Băng em biết anh chẳng biết nói mấy câu sến sẩm hay....."
"Anh ấy à!!! Chẳng có cái giaf anh không biết đặc biệt là maya câu sến sẩm. Anh còn giỏi hơn cả kinh doanh ấy chứ. " Vương Hạo Thiên còn định nghiêm túc tỏ tình với cô thế mà vừa nói được vài chữ đã thấy thoại của mình sai thật.
Vương Hạo Thiên :"........"
Anh đen mặt, cô vợ này của anh thật chẳng ra làm sao. Không thế nói một câu ví dụ như:"Em cũng nghĩ thế, nhưng em không để ý mà cũng chẳng sao cả cái em cần là anh yêu em là được rồi!!". Nếu cô nói như vậy thì may ra anh còn có thể có tâm trạng mà tỏ tình chứ bây giờ......
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thất hứa với mọi người rồi rồi xin lỗi nhiều lắm.
Tự phạt bản thân nên ra hẳn chương chội người vui nek