Sau khi ăn uống thì Minh Nhị viện cớ ở có việc nên đi trước. Hàn Kha, Hàn Long cũng về Điệp Giả xử lý chuyện trong bang.
"Tiểu bảo bối phải sang Mỹ có chút chuyện. Mommy, xong việc tiểu bảo bối về với mommy nha nha..." Vương Thiên Vũ ôm cổ Hàn Bạc Băng cọ cọ đầu nhỏ vào cằm cô.
Hàn Bạc Băng hôn nhẹ lên trán nhóc:"Tiểu bảo bối về cứ đi thoải mái, không cần lo mommy buồn."
Còn buồn được sao, bây giờ cô có Vương Hạo Thiên bên cạnh rồi. Lúc nào cũng kè kè bên cạnh như hình với bóng chọc cho cô vui. Làm gì có thời gian mà buồn.
Đúng là có mới mới cũ, có papa là quên trời quên đất, đến con trai cũng chẳng thèm quan tâm. Đã thế tiểu bảo bối cũng bơ mommy luôn.
"Mommy có mới mới cũ. Chả thèm quan tâm mommy nữa. Tiểu bảo bối đi trước." Nhóc ôm mỗi người một cái và chào hỏi lễ phép.
Hàn Bạc Băng nghiêm mặt:"Nhóc con, còn papa con để ở đâu hả??"
"Papa xinh đẹp chăm sóc mommy cho tốt. Tiểu bảo bối đi Mỹ đây." Nhóc gượng cười với Vương Hạo Thiên rồi đi mất hút.
Reng.....reng.....reng....
"Lão đại, người của chúng ta bị giết hơn . Lão đại nhanh đến bang xem sao??" Lý Nghị gọi điện thông báo với Vương Hạo Thiên về chuyện của Thiên Vương.
Nghe vậy, mặt Vương Hạo Thiên lạnh đi vài phần nhanh chóng chào hỏi rồi đi xử lý chuyện riêng.
"Haizzzz...... Tôi nói mà chúng nó đâu có dễ mà dứt nhau." Triệu Anh Hào tự tin nói với ông bạn già Hàn Du Khương.
Hàn Du Khương cười khẩy:"Giới trẻ càng ngày càng khó hiểu. Gương vỡ lại lành. Nếu vỡ nữa tôi chắc chắn làm cho gương nát luôn."
Nghe ông bạn già nói vậy Triệu Anh Hào chỉ biết ngồi cười hả hê.
Hai ông ngồi chém gió làm gì có đất cho Hàn thiếu dụng võ đành lẩn lẩn nhanh đi tìm thú vui chứ hai ông này chỉ được cái hợp cạ thôi.
_______________
Ở Thiên Vương bang.
Bây lâu nay, Thiên Vương vẫn luôn đứng đầu ở giới hắc đạo. Ai ai cũng phải kiêng nể người của Thiên Vương vậy mà bây giờ lại có người dám ra tay giết hơn anh em trong bang.
"Hàn Kha, Hàn Long người Thiên Vương là thế nào??" Cô chỉnh thiết bị sau tai liên lạc với người ở Điệp Giả hỏi.
Ai nấy đều tỏ ra bàng hoàng trước câu hỏi của Hàn Bạc Băng.
"Lão đại, không có. Không có lệnh của lão đại không ai dám ra tay làm bừa." Hàn Kha vội vàng giải thích.
Hàn Bạc Băng cũng biết điều đó nhưng cô vẫn muốn hỏi lại:"Được, điều tra giúp chị luôn."
"Rõ." Lệnh từ lão đại tất nhiên phải tuân theo.
Trương Hằng soát thi thể tìm được gì đó thù kêu lên:"Ở đây có gì đó. Hình như là thư cho chúng ta."
Vương Hạo Thiên vẫn giữ bình tĩnh đáp lại:"Đọc lên."
"Vương Hạo Thiên, mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu. Mày và cả Thiên Vương đều không được tồn tại." Trương Hằng dõng dạc đọc to rõ cho mọi người cùng nghe.
Mặc Đằng gãi gãi đầu ngây thơ:"Nghe như lời tuyên bố chiến tranh giữa các nước quá vậy."
"Dám giết người của Thiên Vương, còn đưa thư khiêu chiến. Xem ra chúng ta lại phải bận rộn tay chân rồi đây." Lý Nghị có vẻ hớn hở với sự việc đang sảy ra.
"Có thế lực nào khác mà em không biết sao??" Hàn Bạc Băng giờ như con nai nhỏ nghiêng đầu ngây thơ hỏi Vương Hạo Thiên.
Đưa tay xoa đầu vợ nhỏ, bế vợ nhỏ lên chân đùi đỡ mỏi chân, Vương Hạo Thiên ôn nhu:" Đang còn điều tra, đợi một tý."
Nói vậy thôi nhưng trong lòng Vương Hạo Thiên biết rõ ai là người làm ra chuyện tày đình này. Suy cho cùng thì chỉ là suy đoán trong lòng anh. Vương Hạo Thiên cũng sợ nếu thật sự là như vậy thì cô sẽ thế nào??
"Vợ nhỏ đói không, chúng ta đi ăn. Ở đây để họ lo được rồi." Vẫn bộ dạng ôn nhu đó với cô. Quay ° trở lại là lão đại lạnh lùng với đám thuộc hạ:"Có tin gì lập tức thông báo."
Giọng nói bá đạo ấy làm đám thuộc hạ sợ hãi. Cũng quen với kiểu lạnh lùng bá đạo của lão đại rồi, bây giờ mà cứ ôn nhu dịu dàng chắc họ chết mất.
"Anh cần em giúp không??" Ngồi trên xe về Vương gia Hàn Bạc Băng hỏi anh.
Vương Hạo Thiên nhếch hai khóe môi thành đường cong tuyệt đẹp:" Giúp anh xử lý chuyện khác quan trọng hơn."
Hàn Bạc Băng vẫn ngây thơ như nai tơ gắng hỏi thêm:"Còn có chuyện gì sao??"
"Ưm....."
Đôi môi hồng đào bị Vương Hạo Thiên ngậm chặt, anh cứ thế ngấu nghiến hút hết mật ngọt mê người từ miệng cô.
Và cũng từ đây Hàn Bạc Băng mới ngộ ra, người đàn ông này của cô là con sói đói đáng ghét nhất trên đời.
"Anh đói là đòi thế này sao? Mau bỏ em xuống, họ đang nhìn!!" Hàn Bạc Băng giận dỗi đánh vào ngực anh mấy cái.
Vừa về đến nhà đã bế thốc cô lên phòng. Mặc cho người làm trên dưới đang nhìn chằm chằm vào mình như thể nhìn thấy sinh vật lạ (người ngoài hành tinh).
.....................
Thân thể trần truồng, nhão nhụn như sợi bún, vật vạ nằm trên giường những sợi tóc xõa bừa bãi trên gối. Cảnh xuân nóng bỏng làm người ta phải đỏ mặt.
Hàn Bạc Băng như thiên thần nhỏ ngủ quên chốn nhân gian. Ngủ ngon lành sau trận hành của con sói đói Vương Hạo Thiên.
Ở thư phòng.
"Chuyện này cứ như vậy mà làm. Cô ấy không biết tốt hơn." Vương Hạo Thiên lành lúng bá đạo ngồi trên ghế tựa bằng nói với "Tam Đại Thiên Vương"
Ở thư phòng còn căng thẳng thì bên phòng ngủ lại như náo loạn.
"Thiênnnnnn........." Tỉnh dậy chẳng thấy Vương Hạo Thiên đâu Hàn Bạc Băng phát điên hét lớn.
"Hình như là chị dâu." Mặc Đằng lắng tai nghe tiếng động bên ngoài.
"Thiênnn....Hạooo....Vươngggg..." Hàn Bạc Băng tức đến nỗi đảo luôn họ tên của anh.
Lúc này cánh của thư phòng mới bật thẳng ra khỏi tường. Vương Hạo Thiên hồng hộc đạp văng cửa khi nghe rõ tiếng hét nhói tai của vợ nhỏ.
"Em sao vậy!!!" Vội gì thì vội vào phòng vẫn nhớ đóng cửa nhé. Vương Hạo Thiên lo lắng hỏi cô.
"Huhuuuuu ...." Hàn Bạc Băng khóc nức nở trên sàn nhà. Người vẫn chưa mặc gì chỉ được che bởi mảnh chăn trắng.
Anh cau mày nhìn vợ nhỏ ngồi khóc "huhuu" trên sàn nhà. Còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì ống quần tây bị cô túm lấy, lôi lôi kéo kéo cho sắp bung cả cúc quần.
Vương Hạo Thiên ngồi xổm bên cạnh bộ dạng lo lắng ,thắc mắc rồi vuốt tóc ôm ấp đủ kiểu Hàn Bạc Băng mới nín.
"Sao không mặc đồ vào?? Nếu lúc này anh không vào thì sao??" Ngồi bên mép giường Vương Hạo Thiên lạnh lùng hỏi cô.
Hàn Bạc Băng bực bội quát:"Anh còn dám nói sao?? Ai cho anh dậy và rời khỏi giường trước em hả?? Em gặp ác mộng.....huhuuuu!!!"
Lại khóc tiếp rồi..!! Khóc cho chu chéo méo mồm rồi vẫn khóc. Làm nũng anh quá trời lun.
"Được...được....được....Là anh không đúng...Sau này sẽ không như vậy.... Nói anh nghe em mơ thấy gì??" Anh bế cô như chú gấu nhỏ, ôm ôm ấp ấp trong lòng như vàng như ngọc. Giọng điệu cử chỉ lại nhẹ nhàng ân cần.
Cứ mỗi lần thấy vợ nhỏ khóc trong lòng anh lại dâng lên nỗi niềm gì đó rất khó tả. Cũng có lúc cô chỉ làm nũng, giận dỗi vu vơ mà chả hiểu được tại sao anh lại khó chịu trong người. Vợ nhỏ của anh càng ngày càng biết làm nũng, càng ngày càng đáng yêu.
"Người ta mơ thấy anh khoác tay với con khác. Thế là người ta với tay theo ai ngờ,...... cái "bịch" .... Người ta lăn xuống giường đau hết cả người rồi đây..." Hàn Bạc Băng uất hận kể lại giữa mơ của mình.
Hahaaaaaaa.....
Vương Hạo Thiên cười một trận sảng khoái rồi hôn nhẹ lên môi cô nụ hôn dịu dàng không có dục vọng.
"Người ta bảo: ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó...." Vương Hạo Thiên lại đè cô dưới thân mình, ánh mắt pha chút suy nghĩ đen tối.
Cái gì cơ.....anh ta lại đói nữa sao???
Hàn Bạc Băng xửng cồ lên cãi cùn:"Rõ ràng là ban ngày, anh thử nhìn xem. Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~