"Tắc đường sao??" Hàn Bạc Băng ngồi trên xe sốt sắng hỏi. Hàn Y, Hàn Nhoãn ngồi trước cũng chẳng kém."Ở trước hình như có tai nạn, chắc đợi một lúc." Hàn Y cầm lái lên tiếng.
Giờ đã là h tối vẫn chưa thoát khỏi tắc đường tiến không được, lùi không xong bao giờ mới đến nơi.
Cô mở máy gọi một cuộc điện thoại về Vương gia:" Thiên đã về chưa??"
"Chưa thưa phu nhân" Bên kia bà quản gia đáp lại rồi cùng ngắt kết nối.
Ánh mắt hồi hộp vui vẻ bỗng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ giọng nói cũng như ánh mắt :"Lập tức dọn dẹp trong phút, đường này đến Viktor Bar không có gì cản trở."
Hàn Nhoãn bấm vào cái gì đó trong xe và đúng trong phút đường đã lưu thông như bình thường
Đến nơi cô như bùng phát đi tìm Vương Hạo Thiên. Hàn Bạc Băng hùng hổ đi vào tìm Vương Hạo Thiên bằng đường khá yên tĩnh.
Cô từ từ mở cửa đi vào nụ cười thiên sứ trên môi tắt ngụm khi thấy Vương Hạo Thiên đang uống rượu mua vui cùng cô gái rẻ tiền.
"Cô là ai?? Không biết đây là phòng Vip sao??" Cathy thấy Hàn Bạc Băng hỏi lớn.
Hàn Bạc Băng giờ đây không còn tin vào mặt mắt nữa. Anh ấy đang ở cùng một cô gái, uống rượu mua vui cùng loại con gái rẻ tiền này sao. Sao có thể....??
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng run run:" Thiên, anh làm gì vậy??" Vương Hạo Thiên nửa mơ nửa tỉnh cười gian xảo:" Haha....Vợ anh đến rồi sao. Em uống chút rượu không nào Cathy rót rượu cho cô ấy."
Cô Cathy ngạc nhiên cười tươi đến gần Hàn Bạc Băng:"Thì ra cô là vợ của anh ấy, cô nên đưa anh ấy về, anh ấy say rồi!!"
Hàn Bạc Băng đi qua Cathy đến gần anh hơn ánh mắt mệt mỏi, thất vọng và vô cùng kích động:" Anh....anh có từng nghĩ anh bây giờ làm em ghê tớm anh đến mức nào không. Anh mua vui bên ngoài vì chuyện hiểu nhầm giữa em và sư huynh sao? Anh làm em rất...rất thất vọng."
Những giọt nước mắt rơi xuống Hàn Bạc Băng chua xót nhìn người đàn ông nhìn yêu ở bên ngoài từ tối qua đến giờ là để mua vui cùng gái. Không những vậy còn ngay trên địa bàn của cô. Đó là sự xúc phạm lớn nhất không thể dễ dàng bỏ qua.
Vương Hạo Thiên vẫn hừ hứng như không quan trọng gì:"Thất vọng sao? Xin lỗi vì đã làm em thấy vọng....haha...."
Hàn Bạc Băng trái tim như tan nát cả người mền nhũn như sắp ngã nhưng vẫn cố gánh gượng:" Ý anh là sao?? Cái anh gọi là yêu, chăm sóc, bảo vệ là đây sao?? Em đã trao yêu thương nhầm người. Hối hận.... Thật sự.... Rất hối hận..." Cô cố gắng nói hết câu
Vương Hạo Thiên đứng dậy liêu xiêu bước đi:" Chẳng phải anh bảo xin lỗi rồi sao. Em về trước đi."
Cô lau những giọt nước mắt trên mặt ánh mặt dịu dàng nhìn anh:" Em nghĩ chúng ta nên dừng lại. Em mệt rồi không thể tiếp tục nữa." Nói rồi cô bỏ ra ngoài với khuôn mặt đám lệ. Đến cửa cô dừng bước bàn tay siết chặt một tay sờ lên cái bụng nhỏ quay lại nhìn anh. Ánh mắt đong đầy yêu thương và cả sự thất vọng và rồi cô bước tiếp.
"Chị sao vậy, xảy ra chuyện gì??" Hàn Y, Hàn Nhoãn thấy cô như cái xác không hồn mà hoảng hốt.
"Dọn đồ về Mỹ." Cô lên xe rồi lạnh lùng nói.
Hàn Nhoãn tức điên hét lên:"Em giúp chị xả giận."
Hàn Bạc Băng như không còn chút sức lực nào vẫn đứng yên đó:"Tôi nói, dọn đồ về Mỹ."
Hai người không dám hỏi nhiều chỉ biết tuân lệnh mà làm theo. Nhìn thôi cũng biết chắc chắn anh ta đã làm gì lão đại của bọn họ rồi. Nhưng lệnh đã bán xuống làm trái thì khác gì chết.
"Về Vương gia tôi muốn dọn ít đồ ở đó. Báo với ba và anh tôi một tiếng để họ yên tâm." Tựa đầu lên cửa kính ôtô Hàn Bạc Băng mệt mỏi nói. Đôi mắt tuyệt vọng đến mức làm người khác đau lòng.
______________
Vương thị
Một ngọn lửa sáng rực cả trời đêm toàn bộ quần áo, và đồ dùng của cô đều bị đang bốc cháy trong đống lửa.
"Phu nhân, người làm gì vậy." Bà quản gia cuống cuồng lo lắng hỏi cô.
"Đừng gọi tôi như vậy tôi không phải phu nhân của các người. Các người sẽ có phu nhân mới nhanh thôi." Cô phẫn nộ hét lên với bà quản gia trên mặt hiện lên nụ cười đau khổ.
"Có chuyện gì sao?" Lý Nghị từ ngoài đi vào thấy lửa sáng hỏi người làm. Nhưng trái lại chẳng ai dám lên tiếng.
"Chị dâu, chị sao vậy???" Lý Nghị hỏi cô.
"Đoàng" Viên đạn từ khẩu súng trên tay cô bắn thẳng vào vai phải Lý Nghị máu đỏ tóe lên. Người hầu trong nhà trợn tròn mắt nhìn cô.
Đôi mắt màu lam đáng sợ đó nhìn tất cả mọi người cô hét lên:"Đã bảo là đừng gọi tôi như vậy."
Hàn Nhoãn chạy đến đỡ lấy thân hình mềm nhũn của cô:" Chị chú ý một chút. Bác sĩ đã bảo không được kích động sẽ ảnh hưởng đến..."
"Nói với anh ta. Đời tôi sai lầm nhất là yêu anh ta. Đời này anh ta sẽ mãi mãi không tìm được tôi. Một chút manh mối cũng không. Tôi với anh ta chỉ như bèo nước gặp nhau thôi." Hàn Bạc Băng bỏ lại câu hỏi đanh thép làm những người có mặt đều cảm thấy chua sót thay cô. Lên chiếc siêu xe quen thuộc chẳng thể kìm nén nước mắt cứ thể chảy ra như suối. Tay cô ôm lấy tim mình một tay chạm nhẹ lên bụng. Tại sao lại đau như vậy, anh ta sao lại đối xử với cô như vậy.
Lý Nghị giữ lấy chỗ trúng đạn bàng hoàng nhìn cô. Chưa bao giờ chị dâu tức giận như vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lý Nghị bất lực nhìn cô đi không dám đuổi theo.(theo chắc là bỏ mạng oan luôn chứ đùa)
"Lão đại đâu, chị dâu muốn bỏ đi. Nhanh lên." Lý Nghị nhấm dãy số quan thuộc gọi báo tin cho Trương Hằng. Nhưng muộn rồi, hoàn toàn không biết tìm ở đâu???
Sáng hôm sau tại Vương gia.
Vì uống quá nhiều nên đêm trưa Vương Hạo Thiên mới tỉnh rượu. Đầu anh đau như búa bổ anh gượng dậy vệ sinh cá nhân như bình thường. Và không thấy cô anh sang thư phòng thấy cả Trương Hằng, Mặc Đằng đều ở đó tay không ngừng nghỉ trên bàn phím máy tính. Còn Lý Nghị băng bó cả bả vai trắng toát mặt trắng bệch cũng đang ngồi bên cạnh.
"Có chuyện gì sao??" Anh vẫn chưa nhớ ra chuyện tối qua hỏi đám người.
"Vẫn chưa tìm thấy chị dâu." Trương Hằng trả lời.
Vương Hạo Thiên lúc này mới xửng cồ lên hỏi tại sao:"Xảy ra chuyện gì??"
"Chuyện này...." Trương Hằng không dám nói gì sự thật. Sau đó Lý Nghị ấn vào tập tin tên máy tính mở ra một đoạn video.
Âm thanh khàn khàn đôi mắt người con gái trong đoạn video hiện lên sự đau khổ, buồn tủi và thất vọng.
Anh như chết lặng khi xem đoạn video nghe đến đoạn "tôi và anh ta chỉ như bèo nước gặp nhau thôi." Vương Hạo Thiên điên đảo đôi mắt đỏ ngầu, chân không đứng vững mà ngã lên ghế sofa.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh tối qua. Anh siết chặt tay đám mạnh lên mặt bàn thủy tinh.
"Choang." Mặt bàn vỡ nát những mảnh vụn đâm vào tay anh máu cứ thế chảy ra thay cho nước mắt.
"Tìm ở những đâu??" Anh nhìn chằm vào màn hình nhìn cô gái mệt mỏi đứng đó. Mặc Đằng lắc đầu:" Tất cả đều không có."
Anh nhíu chặt đôi mày:"Điệp Giả..???"
Trương Hằng dừng tay:"Toàn bộ đều biệt tăm biệt tích trong một đên. Chi nhánh chính của Điệp Giả đã rút khỏi Trung Quốc. Cũng thử đến Hàn gia, Hàn thị nhưng cả AZ và Hàn thiếu đều không có." càng sau giọng Trương Hằng càng nhỏ càng run.
Lý Nghị cũng ấp úng lo sợ:" Chỉ sợ, chị dâu đã rời khỏi Trung Quốc. "
"Tìm, lập tức tìm. Lật tung tất cả, điều động toàn bộ nhân lực tìm bằng được cô ấy." Anh hét lên với tất cả mọi người.
Làm sao đây không có cô anh phải sống thế nào? Anh làm sao sống nổi khi không có cô. Cô là mạng sống của anh chính anh là người đẩy cô ra xa mình. Với khả năng bảo mật của Điệp Giả cộng thêm ông Trùm Á Phiện Triệu Anh Hào dù cộng thêm Thiên Vương nữa cũng chẳng tìm được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có ai khóc không ạ