Vợ Chồng Chớp Nhoáng

chương 4-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tốt lắm" Cô đột ngột ngẩng đầu lên nói: "Đồ án phân tích đã làm xong vẫn kịp hội nghị ngày mai.."

Anh chật vật vội vã rời đi tầm mắt, không muốn cho cô biết vừa rồi anh đã thất thần nhìn cô một lúc lâu, dường như có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt được.

"Rất tốt, cám ơn".

"Em gửi nó cho anh rồi, anh xem một chút xem còn vấn đề hay không".

"Ừ".

Trình Kỳ Khiết đứng dậy từ trên ghế khởi động gân cốt một chút, cả buổi chiều cô đều ngồi làm việc ở trong phòng họp quả thực cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Em đi ra ngoài một chút, chắc tầm một hai tiếng sau quay lại”. Cô nói.

Anh biểu lộ nghi hoặc.

"Khách sạn chúng ta đang ở ngay trên đường lớn Champs, mua đồ rất thuận tiện, em muốn mua chút quà tặng đưa cho mọi người trong nhà khi trở về".

Phải không? Ngược lại, anh không nghĩ tới chuyện tặng quà này, anh vẫn cảm thấy làm vậy quá phiền toái nhưng có lẽ cô đúng.

"Cầm thẻ của tôi mà quẹt"

"Không cần đâu".

Anh cau mày."Cần, vợ mua đồ chồng trả tiền là chuyện hiển nhiên".

Trình Kỳ Khiết nghe xong vội vàng cúi đầu, không làm như thế, anh có thể sẽ thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt cô.

Vợ chồng, anh định nghĩa quan hệ bọn họ vậy nha.

Chớp mắt, đột nhiên trong lòng cô giống như nở ra một bông hoa khiến cả người vui vẻ.

"Em sẽ mua rất nhiều đó".

"Không sao cả, tấm thẻ này không có giới hạn". Anh phớt lờ việc nhỏ đó.

"Đúng rồi, anh có thư ký hoặc trợ lý sao? Có mấy? Nam hay nữ vậy?"

"Một, trợ lý Vương, nam, tại sao hỏi?"

"Cũng nên đưa một món quà cho anh ấy".

"Tại sao?"

À? Cô không muốn nghĩ tới tại sao, chỉ làm theo trực giác. Cô thường thường mua quà tặng hoặc mời nhân viên khách sạn ăn món gì đó, cảm giác mọi người tựa như thành viên trong gia đình.

Chẳng qua cô sợ không có biện pháp dùng loại lý do này thuyết phục, anh không giống loại người lãnh đạo như vậy."À. . . . . . Đối tốt với anh ta một chút, anh ta sẽ càng cố gắng làm việc hơn?"

"Anh ta vốn nên cố gắng làm việc bằng không tôi sẽ thay người".

". . . . . ." Trình Kỳ Khiết không còn gì để nói."Nhưng em vẫn cảm thấy nên mua".

Mặt cô đỏ bừng vội vã muốn thuyết phục anh hoặc lấy được điệu bộ đồng ý của anh mới vô cùng. . . . . . tốt. Anh đột nhiên nghĩ đến, đây là lần đầu tiên cô biểu hiện tùy hứng với.

Anh giãn lông mày ra nói: "Tùy em".

"Cám ơn".

Trình Kỳ Khiết xoay người muốn rời đi thì anh nghĩ tới gì đấy, nhắc nhở cô, "Tám giờ tối, khách hàng hẹn chúng ta đi ăn cơm".

"Em biết rồi, em sẽ về trước lúc đó để chuẩn bị".

Sau khi cô ra ngoài, anh bỗng nhiên thấy căn phòng trở nên vắng vẻ yên tĩnh, đây là lần đầu tiên từ khi ra nước ngoài đến nay không có cô bên cạnh làm bạn. Mặc dù cô không nói nhiều, hai người đều làm việc trong yên lặng hoặc lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng ít nhất vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương không đến nỗi cảm thấy cô đơn.

Đợi chút, cô đơn? Anh đang nghĩ cái gì? Quá buồn cười, tại sao anh có cảm giác hoang đường như vậy? Một mình đi công tác cũng không phải là lần đầu tiên.

Trịnh Bang Duệ khinh bỉ ý nghĩ của chính mình, ép mình tiếp tục làm công việc trong tay.

Tám giờ đêm, khách hàng nước Pháp phái xe tới đón anh đến cửa một nhà hàng ba sao Michelin ở Paris để dùng cơm.

Người phục vụ dẫn bọn anh vào phòng đặt trước, một vị người Pháp cao lớn đẹp trai nhiệt tình nghênh đón ở cửa phòng, “Bang Duệ, bạn tốt của tôi”.

Bọn họ ôm nhau làm Trình Kỳ Khiết có chút kinh ngạc, cô chưa từng thấy Trịnh Bang Duệ thân thiết với ai như vậy, nhưng nói đi nói lại, cô hiểu rõ anh bao nhiêu chứ?

"Ba Đa Lôi là bạn học của anh ở nước Mĩ, quan hệ bọn anh rất tốt, gia tộc của anh ấy kinh doanh khắp nước Pháp” Trịnh Bang Duệ giải thích cho cô.

"Ba Đa Lôi, đây là vợ của mình, Kỳ Khiết".

Lúc Trịnh Bang Duệ giới thiệu cô như vậy, cô để ý thấy Ba Đa Lôi xem ra rất kinh ngạc.

"Oa, mình không biết cậu đã kết hôn, xin chào". Ba Đa Lôi biểu hiện phong độ thân sĩ, hôn mu bàn tay cô, khi anh ta ngẩng đầu lên thấy cô dùng tóc che giấu vết bớt thì khẽ ngây người một chút nhưng ngay sau đó nở một nụ cười.

Anh ta dẫn bọn họ đi vào phòng, trong phòng có một cô gái, Ba Đa Lôi giới thiệu với bọn họ đó là bạn của anh ta: Nhuế Na.

Nhuế Na là mỹ nữ Phương Tây điển hình, eo thon cái mông đầy đặn, trang phục khêu gợi khiến cặp ngọn núi kia được thể hiện sinh động, một đầu màu vàng óng những sợi tóc dài quăn gợn sóng càng làm cô ta phong tình vô hạn.

Ba Đa Lôi ngồi vào vị trí, cả người cô ta hầu như dựa vào người anh ta, trao chon hay ánh mắt nóng bóng khiến người ta phải xấu hổ. Mặc dù Trình Kỳ Khiết có thể hiểu người nước ngoài không ngại biểu hiện nhiệt tình trước mặt mọi người nhưng ánh mắt vẫn có phần lúng túng không biết để chỗ nào.

Trái lại nhìn cô với Trịnh Bang Duệ, khoảng cách xa đến nỗi như ở hai tinh cầu, Ba Đa Lôi cùng “bạn” anh ta mới giống như vợ chồng mới cưới.

Trịnh Bang Duệ cùng Ba Đa Lôi lâu ngày không gặp niềm nở nhiệt tình nói chuyện với nhau, Trình Kỳ Khiết yên lặng dùng cơm ở một bên không quấy rầy đến bọn họ, nhưng Nhuế Na lại không chịu được bị xem nhẹ vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng dùng ánh mắt quyến rũ Ba Đa Lôi, thấy anh ta không quá chú ý đến, cô ta còn hờn dỗi vươn tay qua mặt bàn, cầm tay anh ta.

"Bạn gái mới của cậu thật nhiệt tình."

Trịnh Bang Duệ dùng tiếng anh trêu chọc, Ba Đa Lôi lại lấy vẻ mặt bất đắc dĩ đáp trả.

"Quá dính người, mình đang định chia tay với cô ta nhưng vui sướng cô ta mang lại cho mình ngược lại cũng không ít”.

Động tác Trình Kỳ Khiết hơi dừng lại một giây, bạn gái của Ba Đa Lôi không biết bạn trai mình hình dung cô ta như thế nào sao? Không phải cô ta nghe không hiểu tiếng Anh chứ? Nếu không Ba Đa lôi không dám nói những lời trắng trợn như vậy.

Cô lắc đầu ở trong lòng, không cách nào chấp nhận loại đàn ông này, đính chính đúng là người thối nát.

Khi Ba Đa Lôi quay đầu lại mỉm cười với cô như một thân sĩ mời cô thưởng thức món ăn đặc sản của nhà hàng, cô chỉ lễ phép cười một tiếng không muốn tṛ chuyện nhiều với anh ta.

Anh ta quay đầu dùng ngôn ngữ nước Pháp nói với Trịnh Bang Duệ: "Bang Duệ, cậu kết hôn khi nào? Không ngờ cậu lại kết hôn sớm như vậy".

"Mấy ngày trước, thực ra đây là tuần trăng mật của bọn mình".

"Trời ạ, mình thật sự khó tưởng tượng, lúc ở Mĩ mình nhớ không nhầm không phải cậu cũng thường xuyên thay bạn gái sao? Mỗi người cậu quan hệ đều là người đẹp, tại sao cuối cùng lại chọn loại có khuyết điểm này? Thật đáng tiếc, làn da cùng khuôn mặt đều được chính là bị vết bớt kia phá hủy toàn bộ, hắc, nói thật đi, có phải cậu bị bắt cưới không?”

Truyện Chữ Hay