Phịch!
Mặc dù đã rất gắng gượng cầm cự hết sức có thể. Thế nhưng trước sự tàn nhẫn và không khoan nhượng của Lưu Tuân, cuối cùng thì Ngọc Dung cũng không còn khả năng tập trung tinh thần để duy trì “Thạch Giáp Hộ Thể” cho Kim Hậu được nữa. Vì vậy mà bộ giáp bằng đất trên người hắn liền lập tức rụng rời, nứt vỡ trở lại thành đất đá ngay khi chúng bị mất đi nguồn ma lực để duy trì.
Rắc! Rắc!
Trông thấy Thạch Giáp Hộ Thể trên người Kim Hậu đã bị giải trừ hoàn toàn, Lưu Tuân bấy giờ mới ném Ngọc Dung xuống đất một cách rất thô bỉ rồi lạnh lùng nói:
“Hừ! Đúng là một lũ cứng đầu, chỉ tổ làm mất thời gian của ông mày. Nằm đấy chờ tao tiễn thằng nhãi kia về địa phủ xong rồi sẽ đem mày về dạy dỗ lại tử tế.”
“Không!… Xin ông… Xin ông hãy tha cho cậu ấy, về sau ông muốn tôi làm gì cũng được… Chỉ xin ông đừng có giết cậu ấy…” Dù cho đã bị đánh đập rất đau đớn, thế nhưng Ngọc Dung vẫn kiên cường vùng lên bám lấy chân của Lưu Tuân để cầu xin gã tha cho Kim Hậu.
“Cút! Thằng nhóc kia hôm nay phải chết. Vả lại cái loại quái thai như mày không có tư cách để nói điều kiện với tao!” Vừa nói, Lưu Tuân vừa cục cằn lấy chân hất mạnh Ngọc Dung ra đằng sau.
Bốp!
“Á…”
Tất nhiên dù cho Ngọc Dung có cầu xin như thế nào đi nữa thì Lưu Tuân vẫn sẽ không bao giờ buông tha cho Kim Hậu bởi vì hắn là mối đe dọa quá nguy hiểm cho gã.
“Hức…”
Nằm yếu ớt, trơ mắt nhìn Lưu Tuân từng bước tiến gần tới chỗ Kim Hậu, hai hàng nước mắt trong suốt lại một lần nữa bắt đầu lăn dài trên gương mặt đã trở nên tiều tụy của Ngọc Dung.
Trong lòng nàng lúc này đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, vừa đau đớn mà cũng vừa rối bời. Chính nàng cũng không thể lý giải nổi tại sao mình lại làm ra tất cả những hành động kỳ lạ vừa nãy. Có thể nói từ trước tới giờ, nàng luôn đặt lợi ích của gia đình nhà bác Lục mà nàng yêu mến và bản thân mình lên trước, còn người khác thì không thèm quan tâm, sống chết mặc bây. Ấy thế mà trong cái tình cảnh vô cùng khốn khó hiện giờ, nàng lại vì một người mới chỉ tiếp xúc có vài lần, ở cùng nhau có vài ba ngày mà chấp nhận hy sinh, đau khổ tới như vậy. Nàng cũng chẳng thể hiểu nổi, tại sao sự quan tâm, sự tốt bụng cùng nụ cười hiền hậu mà ngốc nghếch của người này lại khiến cho nàng có ấn tượng sâu đậm tới như thế. Chỉ cần mỗi lần nghĩ tới những điều đó lại làm cho nàng không khỏi dấy lên một trận xôn xao cõi lòng.Tất cả những điều kỳ lạ này làm cho Ngọc Dung thật sự không hiểu được rốt cuộc thì đang có chuyện gì xảy ra với mình. Và cứ thế, nàng cứ làm mọi thứ theo bản năng, hoàn toàn trái ngược với quy tắc sống ngày thường của mình…
“Hy vọng sao? Cậu nói tôi phải luôn duy trì hy vọng và không bao giờ được dập tắt nó ở trong lòng… nhưng cuối cùng thì niềm hy vọng đó có thể giúp được cái cơ gì chứ?” Ngọc Dung đau khổ, thều thào tự nói.
Cũng trong lúc Ngọc Dung đang dần đắm chìm vào trong cảm giác tuyệt vọng, Lưu Tuân vừa lúc cũng đã đến bên cạnh Kim Hậu. Gã liền lấy một tay thọc vào đống đất rồi nắm đầu, nhấc cả thân thể đã không còn lành lặn của Kim Hậu lên, tay còn lại thì bắt đầu tích tụ một luồng đấu khí để chẩn bị ra đòn kết liễu.
“Thằng nhãi, để tao hóa kiếp cho mày nhé! Sẽ không đau lắm đâu mà chỉ… nát sọ mà thôi.”
Bộp!
Thế nhưng đúng tại thời điểm quyết định ấy, hai đôi mắt của Kim Hậu đang nhắm nghiền thì bỗng bất thình lình cùng đồng loạt mở ra khiến cho Lưu Tuân cảm thấy khá là ngạc nhiên. Tới đây vẫn còn chưa hết, trong lúc Lưu Tuân vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Kim Hậu đã ngay lập tức lấy tay phải chộp vào cổ tay của Lưu Tuân đang nắm đầu mình rồi nói:
“Từ từ đừng có vội… Để xem ngươi có cái bản lãnh đó không đã!”
Phừng!
Từ lòng bàn tay của Kim Hậu chợt xuất hiện một đoàn hỏa diễm có màu đỏ rực trông vô cùng quỷ dị. Đoàn hỏa diễm ấy vừa xuất hiện, cánh tay của Lưu Tuân liền lập tức bị đốt cháy đen thui khiến cho gã không tự chủ được mà phải thả Kim Hậu ra và lùi lại vài bước.
“A!!!!!!! Thằng ($! Mày… mày vừa làm cái gì vậy?!!!!” Lưu Tuân vừa điên cuồng vận ra đấu khí để cố gắng bảo vệ lấy cánh tay, một bên thì lại vừa gào toáng lên inh ỏi như là con heo bị thọc tiết vậy.
Thế nhưng lần này Kim Hậu cũng chẳng thèm nói dài dòng với tên thú vật đội lốt người này, hắn chỉ lặng lẽ toàn lực vận chuyển đấu pháp quyết, cấp tốc chuyển hóa luồng khí năng lượng kỳ dị từ vòng xoáy bên trong đan điền thành ma lực để tạo thành Xích Hỏa rồi vận ra khỏi cơ thể.
Phừng! Phừng!
Cả người Kim Hậu lúc này đã được Xích Hỏa triệt để bao bọc lại toàn thân, Xích Hỏa vừa được phóng thích thì ngay lập tức cây cối, hoa cỏ cách chỗ hắn đứng xung quanh vài mét liền bị khô héo ngay tức thì. Thậm chí không khí quanh khu vực đó cũng đều bị nhiệt lượng khủng bố của ngọn lửa làm cho vặn vẹo trông vô cùng dọa người.
Ngọc Dung nằm một bên chứng kiến hết thảy diễn biến thay đổi một cách bất ngờ như vậy thì cũng cảm thấy rất kinh hãi. Nàng vốn là pháp sư, mà pháp sư thì luôn rất nhạy cảm đối với ma lực. Vừa thấy Kim Hậu vận ra đoàn hỏa diễm đỏ rực kỳ dị ấy, nàng đã cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Để tới khi hắn vận đoàn hỏa diễm này ra cả toàn thân, nàng bấy giờ mới không thể tin vào mắt mình mà lắp bắp nói:
“Cái này… cảm giác này… đây chẳng lẽ là… ma lực sao?”
Phừng!
Đoàn hoả diễm cháy xung quanh thân thể Kim Hậu càng ngày càng bùng cháy lên rất dữ dội, chỉ thấy chúng chậm rãi lần lượt tách ra khỏi thân thể của hắn, sau đó tích lại thành một đống lớn rồi bắt đầu chuyển động giống như là đang tạo hình thành một thứ gì đó vậy.
“Lưu Tuân, hôm nay ta sẽ cho ngươi được mở mang kiến thức thêm một lần cuối cùng. Nào! Hãy trình diện đi!~ Huyễn Hỏa Hồng Lang!”
Bùng! Phừng! Phừng!
Sau tiếng quát tràn đầy sự dứt khoát của Kim Hậu, một cảnh tượng vô cùng khó quên liền lập tức xảy ra ngay trước mắt Ngọc Dung. Đoàn hỏa diễm vừa tách ra khỏi người Kim Hậu lúc nãy đã biến hình hoàn chỉnh thành hình thể một con Hỏa Lang khổng lồ có giáng vẻ cực kỳ uy vũ. Chiều cao của nó ước chừng khoảng hai mét, thân nó thì lại dài hơn ba mét, cả người nó lúc này vẫn cứ hừng hực cháy lên đoàn hỏa diễm đỏ rực kia. Sau màn xuất hiện đầy ấn tượng của mình, con Hỏa Lang này cũng chỉ im lặng sau đứng sau Kim Hậu, sẵn sàng chờ lệnh của chủ nhân nó.
“Cái này là… ma lực sao? Hơn nữa là còn là… nguyên tố biến hình… Điều mà chỉ có pháp sư đạt tới cảnh giới… Hóa Nguyên cảnh mới có thể làm được!… Mày… mày … rốt cuộc là ai? Mày có còn là… nhân loại, có phải con người không vậy?!!!” Đứng chứng kiến một màn này từ đầu chí cuối, trên gương mặt đã trở nên cứng như đá của Lưu Tuân xuất hiện một sự sợ hãi thực sự, mặt mũi của gã tái mét, hai mắt gã trố mắt giống như là sắp rụng xuống đất vậy. Một cảm giác bất khả tư nghị khó mà có thể diễn tả ra được thành lời.
Lý giải cho loại thái độ quá khích như vậy của Lưu Tuân là bởi vì người tu luyện khi đạt tới cảnh giới Hóa Nguyên cảnh sẽ có đặc điểm nổi bật khác so với hai cảnh giới ban đầu. Trong người họ sẽ xảy ra một quá trình thay đổi, biến hóa vô cùng quan trọng.
Đối với người tu luyện đấu khí, nếu như ở hai cảnh giới trước đó họ chỉ có thể sử dụng đấu khí để bao bọc lại vũ khí hoặc bao bọc quanh thân thể. Cùng lắm là nhờ có vũ kỹ hoặc công pháp thì lúc ấy mới có thể thi triển ra đấu khí để tạo thành hư ảnh hoặc là hình thể nào đó, có thể lấy Mãnh Hổ Cuồng Khiếu của Lưu Tuân là một ví dụ. Tuy nhiên vẫn sẽ còn rất nhiều giới hạn và chừng đó vẫn không hoàn toàn có thể gọi là đấu khí hóa hình được. Khi tiến nhập vào cảnh giới Hóa Nguyên cảnh, đấu khí trong cơ thể sẽ thay đổi, không còn chỉ là “khí” hư ảo không thể chạm vào nữa mà lại trở nên rất thiết thực hơn nhiều. Phóng xuất đấu khí ra khỏi thân thể rồi điều khiển, biến hóa chúng thành bất cứ vật thể nào như ý đã là việc hoàn toàn khả thi đối với những người tu luyện đấu khí. Cũng bởi vì lý do này mà hầu hết phần lớn rất nhiều những loại cao giai vũ kỹ đều có chung một điều kiện khắt khe, đòi hỏi người muốn luyện chúng phải phải đạt tới Hóa Nguyên cảnh thì mới có thể bắt đầu tu luyện. Tất nhiên nói phần lớn ở đây không có nghĩa là không tồn tại những trường hợp đặc thù.
Tiếp theo là đến những người tu luyện ma lực. Tại cảnh giới Hóa Nguyên cảnh thì sự thay đổi nếu xét về mặt chung thì cũng có một chút tương đồng giống với đấu khí. Đó là những nguyên tố được tạo ra từ ma lực sẽ có thể dễ dàng hóa hình một cách hoàn thiện hơn. Tuy nhiên nếu như tìm hiểu sâu một chút thì sự thay đổi của người tu luyện ma lực lại là nằm ở tinh thần lực của họ chứ không phải là ma lực. Nếu như ở hai cảnh giới trước đó, nếu muốn biến hóa nguyên tố thành hình thể thì những người tu luyện ma lực chỉ có thể nhờ vào sự trợ giúp của những dụng cụ ma thuật mà thôi. Việc biến hóa nguyên tố thành hình thể là điều vô cùng khó, phải cần có một nguồn tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ thì mới có thể điều khiển ma lực theo ý mình. Cho nên khi tiến nhập vào cảnh giới Hóa Nguyên cảnh, tinh thần lực của những người tu luyện ma lực cũng liền thay đổi, hay phải nói đúng hơn là được lột xác, tăng trưởng lên đủ cường đại để thỏa mãn cho việc vận dụng nguyên tố biến hóa chúng thành bất cứ hình dạng gì mà họ muốn. Từ đó cũng sinh ra trường hợp tương tự như vũ kỹ là những loại cao giai ma kỹ đòi hỏi phải đạt tới cảnh giới Hóa Nguyên cảnh để mà có thể thi triển ra.
Kim Hậu là một trường hợp điển hình. Hắn sở hữu trong tay “Viêm Long Vũ Càn Khôn”, có thể cho phép người tu luyện biến hóa luồng hỏa diễm của mình để mà luyện dược. Tất nhiên để điều tiết và dẫn độ những luồng hỏa diễm ấy thành hình rồng thì hắn phải nhờ vào dược đỉnh thì mới có thể làm được. Còn hiện, tại Kim Hậu không cần phải nhờ có công cụ nào để mà thi triển ra kỹ năng “Huyễn Hỏa Hồng Lang” mà hắn vừa mới ngộ ra được sau khi hấp thụ linh lực của con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ. Vậy thì điều này có nghĩa là gì? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tinh thần lực của Kim Hậu sau khi dung hợp nguồn linh lực kia thì đã một bước tăng trưởng tới mức đã có thể so sánh với cảnh giới Hóa Nguyên cảnh!
Cho nên có thể từ đây mà kết luận rằng Hóa Nguyên cảnh là một cảnh giới quan trọng và cũng là cảnh giới mơ ước của rất nhiều người tu luyện. Chỉ cần đạt tới Hóa Nguyên cảnh là họ sẽ được thay đổi để từ đó bước lên một tầm cao mới. Tất nhiên hệ thống tu luyện vẫn còn tồn tại rất nhiều sự thay đổi khác mà chỉ khi đạt tới cảnh giới cao hơn thì mới có thể chạm tới được. Thế nhưng cũng phải nên tạm dừng tại đây và chờ đến thời điểm thích hợp thì tất cả sẽ lại cùng tiếp tục tìm hiểu về những cảnh giới tu luyện khác.
Trở về với tình hình hiện tại. Sau khi đứng run rẩy, lẩy bẩy trước con Hỏa Lang của Kim Hậu, Lưu Tuân liền nhanh chóng quyết định… quay lưng rồi mãnh liệt dồn hết chút sức lực và đấu khí cuối cùng trong cơ thể của mình để … vắt chân lên cổ mà chạy. Ý chí chiến đấu trong gã cũng đã chẳng còn một mống khi mà con Hỏa Lang khổng lồ kia xuất hiện, chỉ mỗi cái khí tức khủng khiếp tỏa ra từ người của nó đã làm cho Lưu Tuân minh bạch một điều, nếu như hắn còn đối đầu với nó thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Vì vậy mà tất cả những gì mà gã có thể nghĩ được lúc này là chạy! Chạy để giữ mạng! Chạy để thoát khỏi tên tiểu quái vật kia!
Thấy Lưu Tuân bỗng đột ngột quay đầu chạy thục mạng như chó nhà tang, Kim Hậu cũng đúng là thật sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn thậm chí đang nghĩ phải làm thế nào nếu sự phản kháng của Lưu Tuân quá mạnh mẽ. Tuy nhiên xem ra uy lực của Huyễn Hỏa Hồng Lang đã quá áp đảo khiến cho Lưu Tuân chỉ còn nước chạy tè ra quần để mong giữ cái mạng.
“Phù! Còn tưởng thế nào…” – Kim Hậu thở nhẹ ra một hơi rồi lấy tay che lại vết thương trên người và khẽ lẩm bẩm – “Huyễn Hỏa Hồng Lang, kết thúc đi...”
Vụt!
Chỉ một cái ý nghĩ điều khiển của Kim Hậu, con Hỏa Lang… hay phải nói đứng hơn là Huyễn Hỏa Hồng Lang liền giống như hóa thành một mũi tên làm bằng lửa, cấp tốc xé gió lao như băng theo Lưu Tuân, chỉ để lại sau mình một vệt lửa dài ngoằng.
Ngay khi Lưu Tuân chỉ vừa mới đang tung người lên không trung để định nhảy lên cành cây hòng đào tẩu vào trong rừng, Huyễn Hỏa Hồng Lang đã liền chớp nhoáng đã xuất hiện ngay sau lưng gã một cách vô cùng quỷ dị. Cuối cùng thì nó lao cả cái thân hình rực cháy Xích Hỏa của mình thẳng vào mục tiêu.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!...Kim… Hậu… mày… mày là… đồ… quái vật!!!!!!!”Lưu Tuân vừa vật vã trong đống lửa, vừa điên dại gào lên một lần cuối cùng. Gã tất nhiên không chống cự lại hay phải nói là không thể chống cự lại được với loại sức mạnh khủng khiếp này. Vì thế mà chỉ chưa đầy vài phút sau, “mối nguy hiểm” mà suýt nữa đã làm cho Kim Hậu phải thiệt mạng cư nhiên cứ thế bị Xích Hỏa đốt cháy thành tro bụi ngay ở trên trời.
“Quái vật hay… quái thai thì cũng không đến lượt loại người không bằng cầm thú như ngươi phán xét… Xuống địa ngục vui vẻ... Tên khốn!” Kim Hậu cười nhạt nói.
Đó cũng là câu cuối cùng mà Kim Hậu thều thào nói ra miệng trong lúc đứng nhìn lên bầu trời đầy một màu đỏ rực. Cho dù tinh thần lực của hắn đã được đề thăng tới nỗi có thể miễn cưỡng sánh ngang với cảnh giới Hoá Nguyên Cảnh, thế nhưng về mặt thực lực thì Kim Hậu vẫn cứ chỉ là một bát tinh Giả Nguyên Cảnh mà thôi. Vì vậy mà để có thể thi triển ra một đòn này, hắn đã phải vắt kiệt hết năng lượng trong cơ thể của mình. Đồng thời cũng bởi vì thương thế trên người quá nặng, cộng thêm áp lực phải duy trì “Huyễn Hỏa Hồng Lang” quá cao độ. Kim Hậu ngay sau đó liền lập tức ngã gục xuống mặt đất nằm bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không còn biết trời đất gì xung quanh là gì nữa.