Xế chiều hôm đó bọn họ vẫn trở về nhà mình, cả cơm tối cũng không ăn, sau khi trở về Tiêu Tề mới bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Trần Quả ở một bên làm phụ bếp. Cậu thấy động tác xắt rau thành thục của nam nhân, không nhịn được thán phục, "Chồng thật là lợi hại a, sợi khoai tây có thể thái vừa nhanh vừa nhuyễn như vậy."
Tiêu Tề nghe khen sắc mặt có chút toả nhiệt, hắn từ nhỏ ưu tú, vẫn luôn được người ta khen đến lớn, nhưng người khác cũng không có giống như Trần Quả, chuyện gì cũng khoe, hơn nữa ngữ khí đặc biệt chân thành, mang theo một luồng ý tứ sùng bái hàm xúc, khiến Tiêu Tề nghe xong rất thoải mái, cũng có chút ngượng ngùng.
Ăn cơm tối xong, cảnh giường chiếu cậu mong đợi cũng không phát sinh, Tiêu Tề đi the phòng xử lý văn kiện, Trần Quả chỉ có thể vùi ở trong phòng chơi game.
Bạn học nhìn thấy cậu login, hiếu kỳ gửi tin nhắn đến, "Bệnh nặng còn có thể chơi game?"
Trần Quả nghĩ ra vài lý do dạo qua ở trong đầu một lần, cuối cùng vẫn chỉ đánh bốn chữ gửi tới —— không phải bản thân.
Sau đó cậu liền thoát game, buồn chán xem một quyển sách, nhìn một chút đã ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, cậu đã được ôm lên trên giường, nằm ở trong chăn mềm mại, bên người là nam nhân cậu yêu.
Thời gian đặc biệt hơi sớm, Trần Quả nhìn Tiêu Tề một phút chốc, đang định nhích ra, vừa mới động, giữa hai đùi đã toát ra một trận đau đớn, đau làm sắc mặt cậu nhăn nhó, trong cổ họng cũng phát ra âm thanh không nhỏ, làm Tiêu Tề giật mình tỉnh lại, "Bảo bối, làm sao vậy?"
Trần Quả vội vàng nói: "Không có chuyện gì." Cậu cẩn thận từng li từng tí một nhúc nhích một chút, phát hiện vẫn đau, Tiêu Tề nhăn nhăn mày, vén chăn lên, "Nơi nào không thoải mái, cho tôi nhìn một chút."
Trần Quả vốn không muốn cho hắn xem, sau đó vừa nghĩ chính mình phải mê hoặc người này nhiều hơn, thuận theo cởi quần xuống mở ra cái đùi lớn, "Nơi này đau, rát lắm."
Tiêu Tề đến gần nhìn thấy cánh hoa nhỏ nguyên bản phấn nộn đã mài thành màu đỏ tươi, thịt môi hai cánh hoa sưng lên gấp đôi, âm vật cũng sưng, phần da thịt bên cạnh đều đỏ lên, biết mình ngày hôm qua quá mãnh liệt không biết kìm chế, mài thịt huyệt của vợ yêu đến sưng lên, nhất thời có chút đau lòng, "Là ngày hôm qua bị tôi cọ sưng lên sao, xin lỗi, tôi đi tìm thuốc mỡ cho em."
"Không sao..." Nhắc tới ngày hôm qua, Trần Quả không khỏi nghĩ đến một màn kiều diễm kia, tim nhảy ầm ầm ầm rất lợi hại, sắc mặt cũng đỏ lên. Tiêu Tề đứng dậy tìm một hồi, tìm được một tuýt thuốc mỡ tiêu sưng, giúp Trần Quả tỉ mỉ bôi lên, "Ngày hôm nay tốt nhất không nên lộn xộn, nếu ma sát vào sẽ càng đau hơn, quần lót cũng đừng mặc."
Trần Quả có chút khóc không ra nước mắt, "Vậy em mặc cái gì? Cũng không thể để trần trùng trục chứ..."
Tiêu Tề sờ gò má của cậu, khẽ cười một cái, "Mặc váy đi."
Trần Quả sắc mặt đỏ lên, "Em không có váy."
"Tôi đi an bài, trước làm bữa sáng cho em."
Tiêu Tề ninh cháo, phối hợp với dưa muối ngon miệng đưa lên cho Trần Quả, Trần Quả tư thế không được tự nhiên đi rửa mặt, đang uống cháo thì nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên, Tiêu Tề đi xuống lầu mở cửa, lúc tới trên tay còn nâng một cái hộp.
Khi mở ra nhìn thấy bên trong là váy ngủ hai người đều có chút lúng túng, bởi vì thật sự quá hấp dẫn.
Một cái màu trắng một cái màu đen, đều hở lưng, vải vóc rất trơn lại rất mỏng, chỉ cần nhìn nó, có thể tưởng tượng khi mặc lên trên người sẽ quyến rũ đến cỡ nào.
Hai người đều có chút lúng túng, Tiêu Tề ôn nhu nói: "Xin lỗi, tôi nói với trợ lý muốn mua váy ngủ, không nghĩ tới cậu ta đưa áo khêu gợi như thế."
Trần Quả sắc mặt càng hồng hơn, "Không có chuyện gì a... Em... Em rất yêu thích..."
Sau khi cậu mặc vào cơ hồ chỉ dám làm ổ ở trên giường, Tiêu Tề vốn dự định ngày hôm nay dẫn cậu ra ngoài chơi, hiện tại chỉ có thể thủ tiêu kế hoạch. Hắn xử lý xong công việc, bây giờ ngược lại có thời gian rãnh khá nhiều, hắn trước đến tiệm thuốc mua một hộp thuốc mỡ thích hợp hơn thoa lên cho Trần Quả, lại lấy quyển sách ngồi ở bên cửa sổ xem.
Trần Quả có phần tẻ nhạt chơi điện thoại di động, cậu mở ra weibo, nhìn thấy bức ảnh đại diện thì hơi sửng sốt một chút, qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, chạm vào, mở ra toàn màn hình, nhìn thấy một mảnh bầu trời màu lam bình thường, còn nổi lơ lửng một đám mây trắng, tâm lý có chút kích động. Cậu không nhịn được nhìn qua Tiêu Tề, hắn nâng sách, đeo kính mắt, dáng vẻ hết sức chăm chú, làm cho cậu mê muội.
Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ảnh đại diện? Rõ ràng ngày hôm qua lúc nhìn thấy chị còn một bộ dáng vẻ tình cũ chưa quên.
Ngày hôm qua cậu không dám dò hỏi chút gì, cả người rơi vào trong kinh hoảng sợ sệt, sau khi cùng Tiêu Tề làm chuyện dâm mỹ xong tâm tình mới thư giãn xuống, sau khi về nhà đã hoàn toàn quên mất sự kiện kia, hiện tại lại nghĩ tới.
Cậu do dự có nên hỏi một chút hay không, nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Tề, nhìn một hồi lâu vẫn không quyết định được, mà còn dẫn theo ánh mắt Tiêu Tề lại đây, "Làm sao vậy?"
Trần Quả hốt hoảng cúi đầu, lắc lắc đầu, lại ngẩng đầu lên, có chút luống cuống nhìn hắn.
Tiêu Tề buông sách xuống, đi tới, ngồi ở bên giường, âm thanh nhu hòa hơn một chút, "Bảo bối, làm sao vậy?"
Trần Quả tâm nhấc lên lại thả xuống, khẽ mỉm cười một cái, "Không có chuyện gì."
hoa huyt bị mài sưng phải thoa hai ngày thuốc mới hết, công việc thoa thuốc vẫn luôn là Tiêu Tề làm, Trần Quả mỗi lần nhìn thấy đầu ngón tay thon dài của hắn quét lên thuốc mỡ màu trắng sữa bôi lên hạ thể của mình, cả người đều hồng giống như tôm luộc, thế nhưng cậu cho dù rất xấu hổ, cũng không có từ chối Tiêu Tề hỗ trợ, bởi vì cậu cầu còn không được.
Bất kể là phương thức thế nào đều được, cậu có thể bính Tiêu Tề, hoặc có thể làm cho Tiêu Tề bính cậu, cậu sẽ không tránh né.
Hai ngày nay buổi tối bọn họ đều ngủ một cách tự nhiên thuần khiết, Trần Quả phát hiện mình bây giờ khát khao lợi hại, luôn nghĩ muốn cho Tiêu Tề giữ lấy mình, mỗi ngày chờ mong lòng như lửa đốt, có lúc chỉ cần hơi hơi tưởng tượng một chút, thân thể đã toả nhiệt, côn tht phía trước ngạnh đĩnh ngẩng đầu, tự mình tuốt động cũng sẽ không cảm thấy quá sảng khoái, chỉ muốn đôi tay khô ráo kia.
Chờ mãi mới đến lúc hoa huyt tiêu sưng, Trần Quả bắt đầu lên kế hoạch làm sao mê hoặc Tiêu Tề. Ban ngày cậu đi siêu thị lớn mua sườn bò ngon nhất, trên đường trở về còn mua chín đóa hoa hồng, sau đó cả một buổi trưa đều dùng để nghiên cứu cách nấu sườn bò.
Cậu cảm thấy được thiên phú nấu ăn của mình cũng không tệ lắm, làm ra đồ ăn cũng ra hình ra dạng, chỉ là mùi vị không phải cực kỳ ngon, nói chung cũng đủ để xây dựng bầu không khí. Cậu dùng lọ hoa cắm hoa hồng xong, còn dùng tới nến, cùng với một chai rượu đỏ.
Thời điểm buổi tối Tiêu Tề trở lại thấy cảnh trong nhà tối lửa tắt đèn, còn tưởng rằng Trần Quả không ở nhà, tâm lý có một tia thất lạc.
Cho dù bọn họ kết hôn chưa được bao lâu, nhưng hắn đã quen với cuộc sống từ sáng tới tối trở về có người nghênh đón, chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của Trần Quả, cả ngày uể oải đều sẽ biến mất, khiến trong lòng hắn cũng ấm áp. Hắn không biết một người muốn luân hãm vào lại nhanh như vậy, mấy ngày ngắn ngủi là có thể hình thành một thói quen, một khi quán tính bị phá vỡ, sẽ không biết phải làm thế nào.
Ngoại trừ không thích ứng, càng nhiều hơn đó là lo lắng, Trần Quả muốn đi đâu đều sẽ nói với mình, muộn như vậy vẫn chưa về, là đi nơi nào?
Đoạn đường từ khi xuống xe đến cửa nhà trong đầu Tiêu Tề suy nghĩ rất nhiều, thời điểm hắn vừa định móc ra chìa khóa để mở cửa, cửa từ bên trong bị mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Trần Quả.
Tiêu Tề thở phào nhẹ nhõm, "Trong nhà bị cúp điện?"
Trần Quả ngượng ngùng không dám trả lời, cầm dép lê cho hắn đổi, cả người đều lộ ra căng thẳng. Trong phòng rất mờ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, khi Tiêu Tề nhìn thấy hai cây nến trên bàn ăn, mới hiểu được hóa ra vợ yêu của mình đang chuẩn bị cho mình sự kinh hỉ, khóe miệng không nhịn được giương lên, "Bảo bối, tối hôm nay chuẩn bị gì ngon? Nghe mùi vị rất thơm a."
Giọng nói Trần Quả rất nhỏ, "Sườn bò..."
"Quả nhiên là sườn bò, tôi rất chờ mong." Tiêu Tề bước nhanh đi tới cạnh bàn ăn, nhìn thấy đĩa sườn bò trang trí tinh mỹ, bên cạnh còn điểm thêm mấy bông cải xanh, giữa bàn ăn không chỉ có nến, còn có hoa hồng đỏ thắm, trên cánh hoa còn dính giọt nước, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ. Hắn chú ý thấy Trần Quả còn đứng ở huyền quan bên kia không lại đây, hơi nghi ngờ, "Bảo bối, làm sao vậy?"
Trần Quả nhìn nam nhân thân hình cao lớn tướng mạo anh tuấn đứng ở bên kia, căng thẳng đến mức hàm răng đều có chút run rẩy, cố cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, nhưng nhiệt độ trên gương mặt dường như muốn bốc cháy vậy, cậu do dự một hồi lâu, trong ánh mắt chăm chú của nam nhân, từng chút một tới gần hắn.
Tiêu Tề nhiều ít cũng đoán được nguyên nhân cậu ngượng ngùng, không nghĩ rằng chân chính nhìn thấy, tâm lý vẫn chấn động vô cùng lớn, tâm bình tĩnh ban đầu không nhịn được cũng bạo động, giờ khắc này mới sâu sắc cảm nhận được ánh nến hoa hồng cùng phần món ăn sườn bò để lộ ra sự kiều diễm.
Trần Quả mặc chiếc váy ngủ màu đen hắn đưa, do hình thức thắt lưng làm lộ ra phần lớn da thịt trước ngực, cho dù cậu không có bộ ngực đầy đặn như phụ nữ, nhưng nhìn vẫn đặc biệt dụ người, váy ngủ vừa mỏng vừa ngắn, còn có chút ôm thân, hiển hiện rõ vòng eo nhỏ, cùng với hai cái chân dài trắng mịn, váy ngủ che giấu phần dưới, mơ hồ lộ ra dương vt đã cương cùng bộ lông dày đặc màu đen.
Ánh mắt Tiêu Tề u ám nhìn chằm chằm một hồi, âm thanh đã không kìm lòng nỗi dẫn theo khàn khàn, "Bảo bối, xoay người cho tôi nhìn một chút."
Trần Quả e lệ liếc mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn xoay người.
Thiết kế lộ lưng làm lộ ra phần xương bướm đẹp đẽ của cậu, sống lưng trắng nõn, phía trên một tia tỳ vết cũng không có, vải vóc màu đen miễn cưỡng bao lấy mông thịt đầy đặn, hiện ra cái eo nhỏ, cái mông rất vểnh.
Trần Quả căng thẳng đứng đó, tựa hồ có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của nam nhân, sau đó bên tai nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới gần, không lâu lắm một đôi cánh tay mạnh mẽ đanh thép ôm lấy eo cậu, hô hấp ấm áp của nam nhân tận lực thổi qua bên tai của cậu, mang đến cho cậu từng trận run rẩy ngứa ngứa.
Tiêu Tề dùng đầu lưỡi liếm láp rái tai của cậu, âm thanh trầm thấp từ tính, "Bảo bối, em đang mê hoặc tôi đấy sao?"
Trần Quả hô hấp dồn dập, mặt đỏ so với hoa hồng còn muốn diễm lệ hơn, Tiêu Tề không nhịn được liếm lên cằm của cậu, tiện đà hôn đôi môi cậu. Nụ hôn triền miên ẩm ướt còn chưa kết thúc, Trần Quả cảm nhận được khe mông bị đồ vật cương cứng nóng bỏng chặn lại, còn mờ ám vẽ ra vòng tròn trên đồn biện. Nếu không phải nam nhân nắm eo cậu, cậu đã sắp đứng không vững.
Tiêu Tề hôn xong không kìm nổi muốn lập tức ăn người trong ngực vào bụng, nhưng cũng không muốn lãng phí bữa tối cậu tỉ mỉ chuẩn bị, dắt theo cậu đến cạnh bàn ăn, kéo ghế tựa ra để cho cậu ngồi xuống, chính mình thì đi khui rượu đỏ.
Ăn một bữa cơm chiều vừa tao nhã lại mang tình sắc, tâm tư Trần Quả không ở trên đồ ăn, tâm tư Tiêu Tề cũng không ở trên đồ ăn, nhưng hai người vẫn ăn sạch sành sanh, sau đó Tiêu Tề thu dọn mâm thức ăn, đem chúng nó rửa sạch sẽ.
Thời điểm đi ra hắn chú ý tới Trần Quả đã uống hết hơn nửa ly rượu đỏ, rượu bên trong chai cũng ít đi gần một nửa, bất đắc dĩ cười cười. Hắn ngồi ở trên ghế salon, ôm cái người đã có chút men say vào trong ngực, hôn đôi môi cậu, hôn mặt mày của cậu, thấp giọng trêu đùa: "Làm sao uống nhiều như vậy? Say rồi nói chuyện yêu làm sao?"
Trần Quả lập tức trợn to mắt, âm thanh cũng lớn chút, "Em không có say, chồng, em có thể làm."
Tiêu Tề cũng không tính buông tha, vợ yêu tỉ mỉ chuẩn bị như vậy, cho dù cậu thật sự say rồi, Tiêu Tề cũng không có ý định thu tay. Tình dục trong người hắn đã bốc lên đến ngưỡng cao nhất, cho dù trong quá trình rửa chén, đồ vật ngạnh trướng cũng không mềm xuống.
Tiêu Tề thấp giọng cười nhẹ, "Thật sự có thể sao? Đã hết sưng chưa?"
Trần Quả liên tục gật đầu. Tiêu Tề ghé vào lỗ tai cậu, âm thanh mang theo ý cười làm người mê say, "Bảo bối, cho tôi nhìn một chút."