Kể từ ngày Cố Hạo Minh đi làm nhiệm vụ, cũng không thấy nửa tin nhắn gửi về.
Không còn ai đưa cơm trưa, không ai thu thập hoa hồng mỗi ngày, Nhan Nhuế Ninh bỗng nhiên có chút không quen. Thời gian này luôn cảm thấy ngột ngạt.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Giả bộ thanh cao cái gì, tên kia vừa đi chơi hai ngày đã quên mình rồi.”
Nhan Nhuế Ninh tâm tình vốn vô cùng không tốt trong nháy mắt liền tìm được chỗ phát tiết. Một ánh mắt giết người đi qua, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím máy tính, xong kết thúc rất nhanh, rồi cười yếu ớt với Triệu Yến.
Buổi chiều, kiểm tra hết các phòng, Nhan Nhuế Ninh không có ca giải phẫu, liền an tĩnh ngồi trong văn phòng viết ca bệnh.
“Thình thịch!” Một tiếng vang mãnh liệt, dùng toàn bộ sức lực, anh lính toàn thân ngụy trang xông vào, Nhan Nhuế Ninh còn cho rằng là Cố Hạo Minh đá hư cửa cô. Nhìn lên mới phát hiện không phải Cố Hạo Minh.
“Bác sĩ Nhan, mau đi xem, đội trưởng chúng tôi bị thương!” Nhan Nhuế Ninh từ an tĩnh nổi lên hoảng sợ, không biết khẩn trương từ đâu đến khiến cô lao ra khỏi văn phòng. Chờ không kịp thang máy chậm chạp, cô trực tiếp chạy cầu thang từ tầng xuống phòng cấp cứu tầng .
Anh lính đặc chủng truyền tin tức đi theo phía sau Nhan Nhuế Ninh, đánh chết hắn cũng không tin cô gái trông có vẻ mềm yếu này lại chạy nhanh như vậy, hắn là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nhiều năm còn đuổi không kịp.
Nhan Nhuế Ninh dùng lực đẩy cửa phòng cấp cứu, nhóm binh lính thân ngụy trang vây quanh một vòng bên cạnh giường bệnh, khi nghe tiếng đẩy cửa đồng thời quay đầu lại một loạt.
“Thật tốt quá, bác sĩ Nhan, cô rốt cục cũng đến, đội trưởng chúng tôi nói không cho kiểm tra miệng vết thương, nhất định phải chờ cô tới. Cô mau tới đây nhìn xem, đội trưởng chảy nhiều máu quá.” Lâm Vũ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Nhan Nhuế Ninh, liền thêm dầu vào lửa.
Nhan Nhuế Ninh đi từng bước chậm rãi đến bên cạnh giường bệnh, cuối cùng cũng thấy được Cố Hạo Minh.
Máu nhiễm đậm trước ngực ngụy trang, máu khô cặn lẫn với màu đỏ ngụy trang không phân biệt rõ ràng, nhưng dựa vào vết máu trên quần áo, Nhan Nhuế Ninh đại khái có thể đoán được cỡ lớn của miệng vết thương.
“Bảo Bảo, em đến rồi, anh còn tưởng sẽ không còn được gặp em nữa.” Cố Hạo Minh sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, một bàn tay gắt gạo băng bó ngực trái.
“Anh, anh lấy tay ra, để tôi nhìn xem, tôi giúp anh băng bó.” Nhan Nhuế Ninh đưa tay che lên ngực anh, nhẹ nhàng nói.
Cố không biết chuyện làm sao có thể thành như vậy, người đàn ông này ngày hôm qua còn vui vẻ trước mặt cô, hiện tại liền suy yếu nằm trên giường bệnh, một bộ dáng sắp không được.
“Không có gì, khụ khụ, anh muốn nhìn em.” Một trận ho khan kịch liệt, sắc mặt Cố Hạo Minh càng thêm trắng xanh.
“Anh, đừng nói nữa, mau bỏ tay ra để tôi nhìn xem.” Không biết vì sao, Nhan Nhuế cảm thấy nước mắt đã không xuất hiện mười mấy năm muốn quay trở lại. Cảm giác xấu tràn lan khiến cô vô cùng sợ hãi.
“Bảo bảo, gọi anh đi, anh muốn nghe, có lẽ về sau không nghe được rồi.” Cố Hạo Minh vừa mới nói xong câu đó, bỗng cảm thấy có gì đó lành lạnh nhỏ trên tay, ngẩng đầu mới phát hiện hai mắt Nhan Nhuế Ninh đỏ bừng.
Trong nháy mắt Lâm Vũ đưa tất cả mọi người đi ra ngoài, Cố Hạo Minh mới nhẹ nhàng ôm Nhan Nhuế Ninh, trong lòng tràn đầy áy náy.
“Bảo Bảo, anh sai rồi, là anh lừa em. Đừng khóc nữa, anh đau lòng.” Nghe thấy vậy, Nhan Nhuế Ninh đen mặt nhìn ngực trái Cố Hạo Minh.
“A.” Thấy được chân tướng, Nhan Nhuế Ninh cười châm chọc, trong mắt đều là thương tổn không thể che hết. Xoay người muốn rời đi.
“Bảo bảo, anh sai rồi, tha thứ anh, có được không?” Từ phía sau lưng, ôm chặt lấy eo Nhan Nhuế Ninh, gắt gao không buông tay. Hắn có dự cảm, nếu buông tay liền không giữ được cô gái hắn yêu nữa rồi.
“Bỏ móng vuốt ra, để tôi xem miệng vết thương.” Cô duy trì giọng điệu ôn nhu. Cố Hạo Minh quả nhiên buông tay.
Lấy hộp cấp cứu qua, xé mở ống tay áo trên cánh tay chàng trai.
“Bảo bảo thật nhiệt tình ta, dứt khoát cởi sạch quần áo anh đi.” Anh chàng vô sỉ lấy lòng bị Nhan Nhuế Ninh liếc mắt đầy xem thường.
Lấy mảnh đạn trong bắp thịt, cầm chỉ khâu lại miệng vết thương.
“A, từ từ thôi Bảo bảo, thuốc tê đâu? Vừa rồi gắp mảnh đạn không có thuốc tê đấy!” Nhan Nhuế Ninh nhìn Cố Hạo Minh ôn nhu cười, cầm khối băng gạc nhét vào miệng hắn.
“Oa ưm…” Từ trong phòng cấp cứu truyền đến tiếng sói tru khiến nhóm bộ đội đặc chủng đứng ngoài cử không khỏi rùng mình.
“Đội phó, đội trưởng không có việc gì chứ?” Anh lính vừa rồi đi tìm Nhan Nhuế Ninh sợ hãi hỏi Lâm Vũ.
“Không có việc gì, đội trưởng chúng ta cùng lắm chỉ nếm một chút khổ sở thôi.” Kỳ thật Lâm Vũ rất rất hy vọng Nhan Nhuế Ninh cho Cố Hạo Minh ăn thêm nhiều đau khổ, coi như giúp hắn báo thù.
Khi Nhan Nhuế Ninh đi ra ngoài phòng cấp cứu, quả nhiên được rất nhiều người chăm chú nhìn.
“Bác sĩ Nhan, trách không được lâu như vậy không thấy tìm bạn trai, nguyên lai là danh hoa đã có chủ rồi.” Bác sĩ trong phòng cấp cứu nói đùa.
“Bác sĩ Nhan, đội trưởng chúng tôi rất hung dữ, có phải ở nhà cũng hung dữ hay không?”
Đối với vấn đề khó trả lời này, Nhan Nhuế Ninh chỉ cười cười, sau cùng lưu lại ôn nhu trong lòng nhóm tiểu binh, cùng Cố Hạo Minh ở một chỗ chính là hình ảnh bông hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Cố Hạo Minh bị thương, cô cũng bị cưỡng chế giữ anh lại trong phòng bệnh. Dù thế nào thì người ta vẫn là bộ đội đặc chủng, phải đặc biệt chiếu cố. Bệnh nhân của cô cũng chỉ còn mình hắn.
“Bảo bảo, đầu anh choáng váng.”
“Bảo bảo, anh khát, em giúp anh rót nước nhé.”
“Bảo bảo, ???”
Lần lượt sai khiến, cuối cùng Nhan Nhuế Ninh ném cốc nước đến bên giường Cố Hạo Minh, lạnh lùng nhìn anh chàng.
“Anh nháo đủ chưa?” Nói xong, cô liền đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Bảo bảo, đừng bỏ anh lại! Anh biết sai rồi!” Nhào xuống giường ôm chặt người đang muốn rời khỏi, Cố Hạo Minh nhất quyết không chịu buông tay.
“Buông tay, tôi đến giờ tan tầm rồi.”
“Anh về nhà với em.”
“Anh là người bệnh, chưa thể xuất viện.”
“Anh mặc kệ, anh mới không cần ở trong cái bệnh viện lạnh lẽo âm u này. Bảo bảo, em bỏ anh được sao? Hơn nữa anh còn chưa dùng cơm tối đó.” Cố Hạo Minh một bên cọ lưng Nhan Nhuế Ninh, một bên tội nghiệp nói.
Nhan Nhuế Ninh thở dài. Được rồi, mỹ nam kế của anh chàng này , cô không thoát được.
Ngoan ngoãn đi theo Nhan Nhuế Ninh về nhà, dọc đường đi bị không ít người nhìn theo. Bời vì anh chàng giả vờ đáng thương, cúi đầu đi theo cô tựa như một bộ dáng đã làm chuyện sai.
Cách đó không xa, tại một cửa hàng quần áo xa hoa, một cô gái trẻ tuổi vừa vặn thấy được màn này.
“Mẹ, ngài xem. Đó không phải là con ranh Nhan Nhuế Ninh kia sao?” Nhan Sơ Lan khuôn mặt hung dữ.
“Đúng vây, a, người đàn ông sau lưng nó là ai? Còn biết nghe lời như vậy?”
“A! Mẹ, kia không phải cậu Cố sao? Lam sao có thể ở cùng một chỗ với Nhan Nhuế Ninh được chứ? Nhất định là cô ta quyến rũ. Mẹ, làm sao bây giờ?”
“Đứng nóng vội, trong lúc này nhất định đã xảy ra chuyện gì. Chờ chúng ta trở về điều tra thêm.” Bạch Thiển từ ánh mắt ôn nhu chuyển sang âm ngoan, gắt gao trừng hướng Nhan Nhuế Ninh.
“Ranh con, mẹ mày đoạt chồng của tao, hiện tại xem tao thu thập mày thế nào.” Bạch Thiển âm thầm nghĩ.
Nhan Nhuế Ninh trên đường về nhà đột nhiên cảm thấy có người lén lút nhìn chằm chằm cô, hơn nữa ánh mắt nóng rực, liền dừng lại quan sát bốn phía.
“Bảo bảo, làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có, chúng ta đi thôi.”