Một văn phòng, ba người, an tĩnh không ai nói chuyện.
“Ninh nhi, em còn đang trách anh sao?” Người đàn ông anh tuấn tao nhã khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ưu thương. “Ninh nhi, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Nhan Nhuế Ninh chỉ cười cười, mở tờ giấy kê đơn, một bên viết, một bên hưởng thụ thức ăn Cố Hạo Minh đưa tới. Hai người như những đôi tình nhân bình thường làm Hạ Tuấn Kiệt nhìn đỏ mắt.
“Ninh nhi, em có hận anh cũng không cần dùng cách này để trả thù. Năm đó anh rời đi là có nỗi khổ riêng.” Nhan Nhuế Ninh cười lạnh nuốt thức ăn, thờ ơ nhìn chàng trai giải thích, viết tiếp lời dặn của bác sĩ.
“Hạ Tuấn Kiệt, chuyện sáu năm trước kết thúc rồi. Mời anh đừng tới quấy rầy cuộc sống hiện tại của tôi, tôi vô cùng thấy phiền chán.” Trên mặt chàng trai đầy bi thương, bắt lấy tay Nhan Nhuế Ninh, tựa hồ còn muốn nói gì đó lại bị Nhan Nhuế Ninh đẩy ra.
“Mời anh rời khỏi đây, hiện tại là thời gian nghỉ trưa.”
Chàng trai cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Hạo Minh.
“Anh Hạo Minh, chú dì có biết không?” Cố Hạo Minh cẩn thận lấy xương cá.
“Chuyện của anh cần cậu quản à?”
“Người mà cậu hiện tại theo đuổi chính là bạn gái của anh đấy.” Dùng đũa xé nhỏ, xác định không có xương liền đút cho Nhan Nhuế Ninh.
“Không phải năm trước đã kết thúc rồi sao, có mặt anh mà cậu vẫn muốn theo đuổi à?” Sau đó nhỏ giọng hỏi Nhan Nhuế Ninh có ăn ngon không, đạt được cái gật đầu của cô mới vừa lòng.
Hạ Tuấn Kiệt bước chân nặng nề rời khỏi bệnh viện.
“Bảo bảo, em tìm tình địch cho anh.” Nhan Nhuế Ninh liếc mắt nhìn anh chàng vô sỉ, hắn không có chút tự giác nào à? Có biết như vậy là rất phá hoại hình tượng quân nhân hay không!
“Tình địch của anh? Chúng ta có quan hệ gì sao?” Trêu chọc anh chàng rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ánh mắt lạnh lùng hăm dọa của anh chàng nào đấy phóng tới.
Ngày hôm sau, Nhan Nhuế Ninh dường như đã đắm mình trong hoa hồng cùng bữa cơm tình yêu mỗi ngày Cố Hạo Minh đưa tới, ngẫu nhiên có vài cuộc phẫu thuật xen vào cuộc sống bình thường. Trong bệnh viện một đám hộ sĩ không biết còn nghĩ rằng hoa là do Cố Hạo Minh đưa, nhao nhao bày tỏ hâm mộ, cũng có người luôn luôn sát phong cảnh.
“Hừ, không phải chỉ mấy đóa hoa hồng thôi sao? Anh chàng của tôi nếu tôi thích, mỗi ngày đưa đóa cũng không vấn đề gì. Khó ngửi còn khoe khoang cái gì?” Đồng nghiệp kiêu ngạo ném bó hoa đã khô héo xuống, khinh thường lườm Nhan Nhuế Ninh cùng đám hộ sĩ.
“Bác sĩ Triệu, tại sao cô lại nói bác sĩ Nhan như vậy? Bạn trai người ta đưa hoa tới đâu có sai.” Hộ sĩ mới tới nhìn không quen Triệu Yến hung hãn, lại bị Nhan Nhuế Ninh giữ chặt.
“Không sao, nếu Ninh nhi thích, về sau mỗi ngày tôi sẽ đưa đóa, có được không?” Chàng trai anh tuấn trên mặt mang theo nụ cười nho nhã, động tác tao nhã như vương tử, đóa hoa hồng màu vàng nhạt trong tay đưa về phía Nhan Nhuế Ninh, làm đám hộ sĩ thét chói tai.
“Bác sĩ Nhan, đàn ông tốt như vậy, cô phải gả cho hắn nha!!” Không biết ai nói một câu như vậy, tất cả mọi người đều ồn ào.
“Gả cho hắn, gả cho hắn, gả cho hắn???” Chàng trai nho nhã cười ôn nhu.
“Cho nên, hoa mấy ngày hôm nay là anh đưa sao?” Nhan Nhuế Ninh không nhận hoa, chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn anh chàng năm trước. “Tôi đã nói mà, Cố Hạo Minh khi nào lại chơi trò lãng mạn như thế, nguyên lai là anh.”
“Em vừa lòng không? Nếu thích, có thể tha thứ cho anh không?” Hạ Tuấn Kiệt lại tiến về phía trước một bước, đưa hoa hồng trên tay nhưng Nhan Nhuế Ninh vẫn như cũ không nhận.
“Ninh nhi, em vẫn còn trách anh sao?” Hạ Tuấn Kiệt bi thương.
“Bác sĩ Nhan, bạn trai cô tốt như vậy, tha thứ hắn đi!” Không biết ai hô một câu, mọi người lại bắt đầu ồn ào.
“Hạ Tuấn Kiệt, nếu hôm nay anh không đến, có lẽ tôi vẫn sẽ coi anh là bạn bè nhưng hiện tại, bộ môn truyền thông của anh học rất tốt, còn biết vận dụng dư luận để đạt được mục đích của anh.” Cô cười lạnh lấy hoa hồng trong tay Hạ Tuấn Kiệt rồi ném trên mặt hắn. “Đóa hoa này, rất đẹp, đáng tiếc chủ nhân của nó không nên là tôi.”
Xoay người, Nhan Nhuế Ninh đẩy đám người vây xem, đang chuẩn bị rời đi.
“Ninh nhi, nếu năm đó anh không rời đi, mẹ anh sẽ hại chết em. Anh đều là vì em. Hiện tại cho anh một cơ hội có được không?” Nhan Nhuế Ninh chỉ cười cười rồi lắc đầu, bước đi không quay lại.
Tiến vào văn phòng, hương cơm say nồng xông vào mũi.
“Hôm nay món chính là cơm, phối với thức ăn thịt kho tàu cà, đậu đũa xào thịt cùng canh cà chua trứng. Cô chủ có vừa lòng không?” Vừa vào văn phòng đã thấy anh chàng bắt đầu phô trường.
“Vừa lòng, chỉ là hôm nay trò diễn hôm nay, anh xem cũng cực kỳ vừa lòng chứ.”
Anh chàng ngây ngô cười ha ha.
“Ngoan, lăn qua lăn lại lâu như vậy đói bụng lắm đi, tới nhanh ăn nào.”
“Ninh nhi, đây là lý do em cự tuyệt anh sao? Em thích anh Hạo Minh rồi ư?” Nghe nói như thế, hai người cũng không có phản ứng lại.
Nhan Nhuế Ninh tùy ý nhíu mày, mà Cố Hạo Minh thì kinh ngạc nhìn Hạ Tuấn Kiệt rồi nhìn về phía Nhan Nhuế Ninh, chỉ ngón tay về phía bản thân đổi lại một cái xem thường từ Nhan Nhuế Ninh.
“Được nha, Bảo nhi ngoan, yêu nhất định phải nói, anh cũng thích em mà.”
Một cước đá văng tên chết tiệt vô sỉ, bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Tuấn Kiệt nho nhã. “Anh còn muốn thế nào? Tôi đã không còn thích anh nữa.”
“Sẽ không, năm đó là em theo đuổi anh.”
“Nhiều năm như vậy, tôi đã buông xuống. Hạ tiên sinh, nếu anh còn quấy rầy không dứt, tôi sẽ báo bảo vệ. Mời anh ra ngoài.”
Tại thủ độ, trong một biệt thự tư gia nào đấy.
“Tiểu thư nói như vậy à?” Ông cụ hết sức nghiêm túc.
“Đúng vậy, tiểu thư quả thật cự tuyệt con riêng Hạ gia.”
“A, em gái chưa thấy mặt này của ta thật khá nha, thẳng thắn như vậy.”
Vừa buông cốc cà phê trong tay, vừa nở nụ cười xinh đẹp. Quần áo trắng càng thêm nổi bật tuấn nhan xinh đẹp.
“Tốt tốt, không hổ là con cháu Hoa gia chúng ta, có dứt khoát. Cháu ngược lại bắt đầu tò mò về cô em gái chưa gặp mặt này rồi đấy.” Chàng trai xinh đẹp nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nở nụ cười. “Ông nội, tại sao lại không đưa em gái về chứ?”
Ông cụ khẽ trừng mắt, “Còn không phải anh sao, không muốn tiếp nhận “Luyện ngục thiên sứ” cho nên tiểu Ninh mới phải ở thành phố A không trở về?”
Chàng trai xinh đẹp nản lòng trong nháy mắt.
“A, đúng rồi, cháu còn phải về bộ đội, cháu đi trước.”
Đêm khuya tại thành phố A ánh đèn rực rỡ.
Nhan Nhuế Ninh ngồi đối diện máy tính mà ngẩn người, nhớ lại câu nói ban ngày của Hạ Tuấn Kiệt.
“Em thích anh Hạo Minh ư?” Thích sao? Không thích vì sao lại đồng ý cho ở lại? Thích vì sao mình lại không có cảm giác?
“Bảo nhi ngoan, suy nghĩ gì thế? Ăn cơm nào.” Hoảng sợ vì đột nhiên một cái đầu xuất hiện trước mắt. Một hơi đẩy gương mặt đẹp trai kia ra, không hiểu vì sao toàn bộ tức giận đều hướng về anh chàng.
“Anh làm chi mà phải gần tôi như vậy? Phiền chết mất.”
Anh chàng ngạc nhiên rồi cười.
“Bảo nhi ngoan, có phải đến kỳ sinh lý hay không, có đau bụng không? Chỗ nào không thoải mái thì nói với anh nhé!”
“Tránh ra, anh mới đến kỳ sinh lý, cả nhà anh mới đến kỳ sinh lý.” Cố Hạo Minh không thèm để ý, chỉ cười cười rồi ôm người vào lòng.
“Bảo nhi ngoan, tại sao người lại lạnh thế nào? Không biết mặc dày thêm một chút sao?”
“Anh buông ưm???” Còn chưa nói xong, người đàn ông này đã tập kích lên cánh môi đỏ mềm mại của cô.
Dùng lực cạy mở hàm răng, chơi đùa lưỡi cô, đồng thời quấn quanh rồi mút vào, khẽ cắn. Cô ban đầu muốn đẩy anh chàng ra thì giờ tay lại ôm lấy cổ hắn.
Đêm vẫn còn dài.