Ánh nắng vàng rải trên bức màn trắng tinh, gió nhè nhẹ thổi phẩy góc rèm. Một bóng dáng lẳng lặng đứng phía sau bức màn trên ban công. Gió nhẹ vỗ về chơi đùa tóc thiếu nữ. Toàn bộ an tĩnh khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Cố Hạo Minh đi rồi, không lưu một câu, có lẽ câu trả lời tối qua làm hắn thất vọng, có lẽ, hắn sẽ không trở về nữa.
Nhan Nhuế Ninh nghĩ như vậy, khóe miệng cười tự giễu. Cũng đúng thôi, cô sống trong tối tăm thì có tư cách gì tranh giành tình yêu. Vẫn nên buông tay thôi.
Nhan Nhuế Ninh thở dài. Chợt đột nhiên, eo mảnh khảnh bị người ôm lấy. Thân thể Nhan Nhuế Ninh cừng đờ, bỗng ngửi được hương vị đàn ông quen thuộc.
“Anh đi đường thế nào mà một chút tiếng động cũng không có? Làm tôi sợ muốn chết.” Ngữ khí trách cứ mềm mại tạo cảm giác như cô đang làm nũng.
“Anh vào cửa làm sao có thể không có tiếng động chứ? Anh có gọi em. Nhưng không thấy em phải ứng, anh còn nghĩ em biến thành tảng đá rồi đấy.” Hơi thở nóng bỏng rót vào lỗ tai cô, chạm đúng điểm mẫn cảm của Nhan Nhuế Ninh.
“Anh, ngứa, đừng như vậy. Hôm qua không phải anh nói???”
“Anh hối hận rồi!” Cố Hạo Minh không chút do dự cắt ngang. “Anh không nỡ. Cả đêm em không về nhà, anh cực kỳ lo lắng. Anh tưởng rằng bệnh viện có ca cấp cứu khẩn, kết quả buổi sáng chạy đến bệnh viện lại không thấy bóng em. Nếu viện trưởng không nói em xin phép nghỉ, anh thật muốn báo công an.” Cố Hạo Minh vùi đầu mình vào hõm vai Nhan Nhuế Ninh, từng chút một hôn lên da thịt cô, muốn ngừng mà không được. “Tối hôm qua em đi đâu? Một cô gái ở bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Thực xin lỗi, em??? Bạn em có chút việc, tối hôm qua em ở lại nhà bạn.”
“Nam hay nữ?” Hắn nhẹ nhàng cắn cô bày tỏ trừng phạt.
“Nữ.” Nhan Nhuế Ninh nhếch… khóe môi, cô biết hắn để ý.
“Bữa sáng ăn chưa?”
“Chưa, em quên mất.” Chàng trai cắn vành tai cô rồi kéo nhẹ.
“Ngốc, nếu anh không tới, em có phải sẽ bị đói chết hay không?” Nói xong, Cố Hao Minh buông tay chuẩn bị đi phòng bếp.
“Anh lo lắng cho em, vậy thì làm bạn trai em đi.”
Trong nháy mắt, Cố Hạo Minh ngừng bước chân.
“Em, em nói gì?” Hắn nhẹ nhàng dùng lực nắm cằm Nhan Nhuế Ninh, nâng đầu cô.
“Ừm, cái gì em cũng chưa nói. Em đói bụng, thương thế anh còn chưa tốt, vẫn là để em xuống bếp thôi.” Đẩy tay chàng trai, cô không nói rõ hàm ý lần nữa.
Cố Hạo Minh tâm tình vô cùng tốt nhìn bóng lưng vợ bận rộn trong phòng bếp mà cảm thấy mỹ mãn.
“A, anh nghỉ ngơi đi, miệng vết thương của anh kìa.”
“Thương tổn nhỏ này có là gì, anh chịu được.”
Đột nhiên, hắn chú ý tới cảm xúc Nhan Nhuế Ninh có chút thay đổi.
“Bảo bảo, anh không sao. Chàng trai của em năng lực mạnh như vậy, không cần lo lắng cho anh.”
Nhan Nhuế Ninh gật đầu, tay cô bắt lấy tay Cố Hạo Minh, cảm giác ấm áp khiến cô cảm thấy chân thật.
“Yên tâm đi Bảo bảo, hiện tại anh biết người anh yêu đã yêu anh, anh sẽ trở về toàn vẹn, cùng em hưởng tuổi già được không?”
Nhan Nhuế Ninh cười gật đầu.
“A! Mặt của anh!!!”
Tại biệt thự Nhan gia
“Tên thối tha, khốn khiếp.” Nhan Sở Lan không ngừng tức giận mắng.
“Được rồi, Lan Lan. Xem ra người đàn ông này không thích hợp với con, mẹ sẽ tìm cho con một người có điều kiện tốt hơn.” Bạch Thiển bình tĩnh trấn an Nhan Sở Lan.
“Không phải đâu mẹ. Là con không muốn tiện nghi cho con ranh Nhan Nhuế Ninh kia.”
“Mẹ biết, mẹ còn không hiểu rõ con sao?” Bạch Thiển vươn bàn tay trắng nõn dùng lực chải nhẹ mái tóc dài. “Thằng bé kia không ở thủ đô có điều kiện tốt như vậy, còn chay đến thành phố A hẻo lánh này của chúng ta, nói không chừng đã là đồ bỏ của gia tộc rồi.”
“Cũng đúng, mẹ, mẹ giúp con tìm đám hỏi nào tốt hơn nhé.”
Bạch Thiển mỉm cười, gật đầu. “Đương nhiên.”
Giờ phút này, trong nhà nhỏ của Nhan Nhuế Ninh.
“Ngày mai em có bận gì không?”
Nhan Nhuế Ninh đang xem ti vi lắc đầu.
“Vậy ngày mai tham gia yến hội cùng anh, thuận tiện gặp mặt người nhà anh luôn.”
“Người nhà???” Trong mắt Nhan Nhuế Ninh xẹt qua hứng thú không rõ.
“Trong giới quý tộc thành phố A, thanh danh em không tốt, anh cũng không phải không biết.” Nhan Sở Lan đã sớm đem tiếng tăm “phế vật Nhan gia” trên người cô đánh cho vang dội. Có điều, Nhan Nhuế Ninh cũng chưa từng để ý qua.
“Bảo bảo, không phải em gạt anh chuyện gì đấy chứ?” Cố Hạo Minh ngồi bên người Nhan Nhuế NInh, đem cô ôm vào trong ngực. Cằm nhẹ nhàng từ từ đặt lên đỉnh đầu cô.
“Không có, em chỉ không muốn đi loại yến hội này mà thôi.” Cô rúc vào trong lòng Cố Hạo Minh, tay trắng thuần thưởng thức bàn tay lớn của Cố Hạo Minh, màu da đồng trên nền da trắng, ái muội nhàn nhạt vang vọng giữa hai người.
“Được rồi.” Tuy đã sớm đoán được đáp án nhưng Cố Hạo Minh vẫn có chút thất vọng nho nhỏ.
Giường trong phòng khách bị người nào đó lăn qua lăn lại làm hư, người nào đó vẫn không chịu thừa nhận là do mình làm. Trên người Cố Hạo Minh có thương tổn, Nhan Nhuế Ninh cũng không nỡ để hắn ngủ sofa. Vì thế người nào đó mặt dày mày dạn tiến lên trên giường Nhan Nhuế Ninh. Sau một hồi lảm nhảm cảnh cáo, chàng trai đã thành công hôn cô gái.
“Bảo bảo, dù thế nào anh vẫn là quân nhân, tin tưởng anh. Ngoan, đã khuya rồi, ngủ đi.”
Ánh trăng tĩnh lặng chiếu trên mặt đất, một bóng đen không tiếng động đứng dưới ánh trăng. Hai tròng mắt ngân quang lưu chuyển chuyên chú nhìn gương mặt chàng trai đang ngủ say trên giường. Vừa mơ hồ lại thập phần chân thật, Nhan Nhuế Ninh cười khổ một tiếng. Sau khi nghe vài tiếng chim hót dị thường, cô xoay người nhảy xuống lầu, vững vàng rơi xuống đất.
Nhan Nhuế Ninh không biết, ngay sau khi cô rời khỏi, Cố Hạo Minh trong chốc lát đã mở hai tròng mắt sắc bén, vài giây sau lại chậm rãi đóng lại.
Một đêm không lời ---
“Tây trang hay quân trang?” Nhan Nhuế Ninh bất đắc dĩ nhìn anh chàng ôm eo cô làm nũng hỏi mình lần thứ ba .
“Anh nhớ em đã nói sẽ giúp anh mà.”
Cô gái đã sớm mất đi kiên nhẫn dùng lực bóp cằm chàng trai, nheo mắt uy hiếp.
“Quân trang,”
Cố Hạo Minh bĩu môi. Nhan Nhuế Ninh trừng mắt nhìn anh chàng, cầm bộ tây trang trong tay thả lại vào tủ quần áo, một bộ quân trang khác thì nhét vào tay anh chàng. Cố Hạo Minh đành chịu đi phòng tắm thay quần áo. Nhan Nhuế Ninh lắc đầu, xoay người ra ngoài nấu cơm.
“Bảo bảo.” Nhan Nhuế Ninh đang bận bịu trong bếp, vừa nghe tiếng gọi liền quay đầu nhìn, một bức mĩ nam đồ xuất hiện trước mắt.
Màu xanh tươi trên dáng người cao ngất cường tráng của chàng trai, nhưng anh chàng đang tội nghiệp cầm cà vạt bị chà đạp không biết bao nhiêu lần, vô tội nhìn Nhan Nhuế Ninh.
“Bảo bảo, giúp anh.” Cô bất đắc dĩ thở dài, tiếp nhận cái cà vạt thương cảm kia, giúp đỡ cài lên cho anh chàng nào đó đang cười trộm.
“Không cho phép uống rượu, không cho phép quyến rũ người khác.”
Cố Hạo Minh mỉm cười hôn Nhan Nhuế Ninh.
“Đã rõ, thưa cấp trên.”
Cố Hạo Minh mỉm cười cất bước, từ trong túi áo lấy điện thoại di động, gửi tín hiệu rồi thở dài.